Tiểu Trúc vẻ mặt nghi hoặc, hơi có chút thất vọng, tự nhủ: “Di, chẳng lẽ ta lại nhầm chứ? Hóa ra nơi này quả nhiên không có ai.”
Tiểu Khai tâm lý khẩn trương, lại có chút mâu thuẫn, muốn gọi rốt cuộc lại không dám gọi, giờ phút này gặp lại mà hắn lại phải đi, rốt cuộc nhịn không được, lập tức đứng dậy, thấp giọng nói: “Này ….. Chờ một chút”.
Tiểu Trúc rất phấn chấn, lập tức xoay người lai, ánh mắt đầy vẻ tò mò, vui vẻ nói: “Ngươi mau ra đây nha”.
Tiểu Trúc ánh mắt lập tức sáng lên: “Ngươi là Nghiêm Tiểu Khai!”.
Câu này tuy chỉ có năm chữ đơn giản nhưng đã khiến cho Tiểu Khai vui vẻ không nói lên lời, cười nói: “Nàng còn nhớ rõ ta…”.
Tiểu Trúc nháy mắt, nhịn không được cười khúc khích nói: “Trí nhớ của ta không đến nỗi kém như vậy mà, được rồi, ngươi vì cái gì mà ở nơi này?”.
“Ta ……. Ta …….” Tiểu Khai gãi gãi đầu, bỗng nhiên nói không ra lời.
“Không có lý do nào để nói hả” Tiểu Trúc khẽ cười nói: “Vậy thì không cần phải nói”
Tiểu Khai vội la lên: “Nàng đừng hiểu lầm, ta không phải không muốn nói cho nàng, nhưng ta chỉ là …. Chỉ là không biết nên nói như thế nào…..”.
“Không liên quan a”. Với Tiểu Khai trước mặt, Tiểu Trúc cười nói: “Dù sao ngươi đối với ta cũng không có ác ý, như vậy là đủ rồi mà”.
Tiểu Khai cười rộ lên, nhớ lại hồi đó lần đầu tiên cùng Tiểu Trúc nói chuyện phiếm với nhau, nàng đúng là như vậy, âu yếm nhìn nữ hài tử trước mặt, bỗng nhiên phảng phất như không nói chuyện nữa, mà Tiểu Trúc hết lần này đến lần khác thích thú khi nhìn vẻ mặt hắn như vậy, trong tích tắc, cảm giác như thời gian trôi qua mấy trăm năm, Tiểu Khai trong lòng có trăm ngàn tư vị, khó có thể nói ra bằng lời.
“Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì mà từ đầu ta không nhìn thấy ngươi?”.
“Cái này ….. Không thể nói …”.
“Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi vì cái gì mỗi ngày đều tới đây nhìn ta ?”.
“Cái này ….. Cũng không thể nói”.
“Vậy ngươi còn cái gì có thể nói chứ ?”.
“Ta …… Ta có”.
“Hihi, nói mau, nói mau lên”.
“Ách ……. Ta nghĩ nên hỏi trước một chút, nàng như thế nào mà biết ta ở đây chứ?”.
“Uy, nói chuyện kiểu gì thế?” Tiểu Trúc sờ môi nói: “Ngươi rõ ràng chưa trả lời câu hỏi của ta, thế mà lại đi hỏi lại ta”.
“Được rồi …… Ta đây sẽ không hỏi nữa”.
Tiểu Khai cười khúc khích, cả chính mình rốt cuộc cũng không hiểu tại sao: “Dù sao…. Dù sao cũng không làm sao cả.”.
“Hỗn đản, ta nói giỡn với ngươi thôi, Tiểu Trúc cười nói: “Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, ngươi xem bên này là có thể hiểu được”.
Tiểu Khai quay lại nhìn, nhất thời giật mình hiểu ra.
Chỗ này, mỗi ngày hắn đi qua, bây giờ bụi cỏ bị ép xuống , hiển nhiên ở đây mỗi ngày đều có người núp.
Nếu tinh tế xem xét, dọc đường này còn có rất nhiều dấu chân, nhất là có mấy bước chân in sâu trên đất, vậy càng thêm rõ ràng hơn.
Mấy cái dấu vết nhỏ này, thị nữ Bá cách gia tộc không phát hiện, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Vũ Ca tiểu thư chưa từng phát hiện, hết lần này tới lần khác Tiểu Trúc để ý mới phát hiện ra.
“Tiểu Trúc”, Tiểu Khai do dự nói: “Nàng thật sự là thông minh, ân, rất lợi hại”.
Tiểu Trúc cười khúc khích, có vẻ đắc ý.
Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Nàng phát hiện nơi này có người, vì cái gì mà không nói cho Đại thiếu gia biết?”.
“Ta nghĩ là không nên nói”. Tiểu Trúc cũng cười: “Dù sao thấy ngươi cũng không có vẻ là có ác ý mà Đại thiếu gia thích hô đá hô giết, nếu ta nói cho hắn, phỏng chừng hắn muốn tìm người ngay lập tức, vậy còn ý tứ gì”.
Tiểu Khai liên tục gật đầu: “Nàng nói quá đúng”.
Tiểu Trúc hai mắt linh động, nhìn vài vòng trên mặt hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi có phải rất sợ bị bọn Đại thiếu gia phá hiện?”.
Tiểu Khai lập tức đứng lên nói: “Vì cái gì mà nàng nói như vậy?”.
“Rất đơn giản a”. Tiểu Trúc nói: “Nếu ngươi không sợ bị phát hiện, cần gì phải lén lút phức tạp như vậy, mỗi ngày tới tới lui lui, mệt chết đi mất a, nơi này là Bá Cách gia tộc trọng địa, một người như ngươi, từ bên ngoài tới với thân phận Ma Luyện Sư, theo lý thuyết không nên tiến đến nơi này mới phải, nếu bị Đại thiếu gia bắt được, ít nhất cũng bị nghi là gian tế”.
Tiểu Khai nói: “Nàng nói như vậy thế nàng nghĩ ta có hay không phải gian tế?”.
Tiểu Trúc quay đầu nhìn hắn, liếc mắt, lắc đầu nói: “Không phải”.
Tiểu Khai nói: “Vì cái gì?”.
“Không vì cái gì cả”. Tiểu Trúc vừa cười vừa nói: “Ta cảm thấy ngươi không giống người xấu, ta cảm thấy nói chuyện với ngươi rất thân thiết, tên của ngươi khiến ta thấy thân thiết, nhưng là hình dáng ngươi hơi có một chút,ân, hơi có chút không thân thiết”.
Tiểu Khai sững sờ một chút rồi lập tức đi tới.
Giờ phút này hắn đang mặc biến hình y, trang phục chính là một bộ dáng hung thần ác sát, trên mặt hắn một vết sẹo hình con rết nhìn thoáng qua không chỉ là không thân thiết, quả thực là khủng bố tà ác thì đúng hơn. Tiểu Trúc nói lời này đã tôn trọng hắn lắm.
Giờ khắc này, Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới bức họa nàng vẽ trên mặt đất, hắn bỗng nhiên xúc động mãnh liệt, muốn cởi biến hình y, để Tiểu Trúc nhìn thấy chính bộ dạng của hắn. Kia là hình ảnh nàng đã vẽ xuống a……..
Nhưng ý niệm này vừa thoáng hiện lên trong đầu lập tức bị lý trý đè ép đi xuống. Tiểu Khai thử nói: “Nếu nàng thật thấy ta thân thiết, mỗi ngày qua đây bồi tiếp nàng có được không?”.
“Hay a! Hay a!”. Tiểu Trúc vỗ tay nói: “Ta đang nguyện ý muốn nhờ ngươi nói chuyện phiếm với ta”.
Tiểu Khai chần chờ nói: “Vạn nhất có người đi tới ……..”.
Sẽ không sao, Tiểu Trúc cười nói: “Chúng ta đang ở trên lầu, ngoại trừ Đại Thiếu Gia ở ngoài, người khác sẽ không đi lên đâu, Đại Thiếu Gia muốn lên cũng phải xin phép ta trước, yên tâm đi, bọn họ sẽ không thấy ngươi đâu”.
“Chính là thế, nhưng là ……”. Tiểu Khai nhíu mày, còn đang do dự, Tiểu Trúc đã tiến tới nắm tay áo hắn, miệng nói: “Ta tin tưởng ngươi”.
Tiểu Khai thương cảm trào lên, ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Tiểu Trúc, nhịn không được toàn thân run lên, Tiểu Trúc hơi kinh hãi, lùi tay lại, thấp giọng nói: “Thất lễ rồi ”.
“Không, Không quan hệ”. Tiểu Khai kích động nhịn không được nói: “Kỳ thật ….. Kỳ thật ta ….. Nguyện ý bị nàng …… Bị nàng lôi kéo”.
“Dừng lại, Dừng lại, Những lời này ta coi như không có nghe thấy”. Tiểu Trúc lập tức cúi đầu, lùi lại từng bước: “Ta là con dâu của Bá Cách gia tộc, ngươi hãy giữ gìn phép tắc”.
Tiểu Trúc đi ở phía trước, Tiểu Khai theo sau, hai người trong lòng đều không tự nhiên, một lúc lâu yên lặng, Tiểu Khai chợt nhớ tới chính sự, mở miệng nói: “Tiểu Trúc cô nương, nàng thật muốn gả cho Đại thiếu gia sao?”.
“Đương nhiên”. Tiểu Trúc gật gật đầu nói: “Đây là sứ mạng của ta mà”.
“Chính là thế, nhưng là…. Nàng rõ ràng không thích Đại Thiếu Gia mà ”, Tiểu Khai nói: “Chẳng lẽ nàng lại lấy người nàng không thích sao?”.
“Không nghĩ tới.”
Tiểu Trúc đáp rất kiên quyết: “Ta phải gả cho Đại Thiếu Gia, đây là sứ mạng của ta”.
Tiểu Khai có chút buồn bực, tiếp tục nói: “Vậy, Tiểu Trúc Cô Nương, ta hỏi lại nàng câu này, nàng nhớ rõ cha mẹ mình là ai chăng?”.
Ánh mắt Tiểu Trúc tối lại, lắc đầu nói: “Ngày đó ngươi hỏi ta vấn đề này, ta một mực suy nghĩ, chính nhưng là ta không nhớ nổi cha mẹ ta là ai”.
“Nàng không thấy như vậy là bất thường chứ?”. Tiểu Khai vội nói: “Mỗi người đều có cha mẹ a, nàng vì cái gì mà không nhớ rõ chính cha mẹ mình?”.
“Ta….. Ta không biết ”. Tiểu Trúc có chút buồn rầu lắc đầu nói: “Bọn họ nói, ta bị mất trí nhớ …..”.
“Ai nói thế?”.
“Tê Bì đại nhân nói thế”. Tiểu Trúc nói: “Tê Bì đại nhân có nói, trên người ta từng có rất nhiều đạo phong ấn, thương thế rất nặng, là đại nhân ra tay cứu ta, chính nhưng vì trong quá trình chữa trị sinh ra một ít vấn đề, nên ta tự nhiên mất đi trí nhớ”.
Tiểu Khai thầm chửi Tê Bì Bá Cách chó huyết lâm đầu, miệng tiếp tục nói: “Nàng cũng nên hỏi Tê Bì đại nhân một chút, là ai đưa nàng tới nơi này a”.
“Ta có hỏi qua”, Tiểu Trúc thần tình buồn rầu nói: “Đại nhân nói là Tam Thiếu Gia đưa ta trở về, chính nhưng vì thế Tam Thiếu Gia bị mắc chứng bệnh lạ, là gì ta cũng chưa có hỏi hắn a”.
Được rồi, cho dù hắn chưa nói linh tinh, Tiểu Khai thầm nghĩ: “Nàng hãy nghĩ lại, nàng bị thương rồi mới được đưa đến Bá Cách gia tộc, nói cách khác, Nàng và Bá Cách gia tộc vốn không có quan hệ nào cả, dựa vào cái gì nàng có cái sứ mạng làm con dâu Bá Cách gia tộc? Cái này nàng biết là nó không hợp lý mà, phải không ?”.
Tiểu Trúc hơi co mày vào, qua thời gian lâu, mới có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói: “Thực không hợp lý lắm, ta….. ta giống như không nghĩ đến a…..”.
Cửu Thiên Thần Lực vô cùng bá đạo, chiếm cứ tâm linh quan trọng của Tiểu Trúc, Tiểu Khai cũng nàng thảo luận đã lâu, vẫn như cũ không có chút tiến triển, mỗi khi nói đến chuyện cũ, Tiểu Trúc bắt đầu mờ mịt, sau đó cả người phảng phất như bị thôi miên, bắt đầu nghĩ thấy hết thảy mọi việc đều là thiên kinh nghĩa địa bình thường.
Đây là Thần lực lượng, ta làm gì có khả năng phá chứ? Tâm tình Tiểu Khai tràn ngập tuyệt vọng, nhìn người ngọc trước mắt cười cười nói nói, thật muốn khóc lớn một hồi.
“ Uy, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói điểm khác thì tốt hơn?”. Tiểu Trúc đảo mắt, cười nói: “Ngươi đã đi qua rất nhiều địa phương đúng không?”.
“Đúng vậy …… Rất nhiều”. Tiểu Khai có chút cảm khái nói ra:”Tu Chân Giới, Ma Giới, Long Chi Không Gian, Nguyệt Bạch Cấm Địa, Hoàng Sơn Đỉnh , Thục Sơn Hãm Không đảo, Côn Lôn Dao Trì, Vong Xuyên Chi Nguyên, Ác Ma Thành, Bá Cách Gia Tộc. Bất tri bất giác nghĩ lại, ta đã đi qua rất nhiều địa phương a………
Mỗi khi hắn nói tới một địa danh, ánh mắt Tiểu Trúc lại sáng lên, sau khi nghe hết, liền vỗ tay nói: “Vậy ngươi nói cho ta những kinh nghiệm của ngươi a”.
Tiểu Khai rùng mình: “Kinh nghiệm của ta?”.
“Đúng vậy, đúng vậy”, Tiểu Trúc biểu lộ một bộ dáng đáng thương nói: “Ta địa phương nào cũng chưa từng đi qua, ngươi đó, đi qua nhiều nơi như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện có thể kể, nói cho ta nghe đi mà, được không”.
“Ta …….” Tiểu Khai bỗng nhiên trong lòng vừa động, gật đàu nói: “Cũng tốt, ta tiện nói cho nàng một câu chuyện, là thế này, câu chuyện Vô Tự Thiên Thư”.
Tiểu Trúc ngồi đối diện Tiểu Khai, nói: " Kể đi."
" Chủ nhân của câu chuyện này, tên là Nghiêm Tiểu Khai..." Ánh mắt Tiểu Khai rơi xuống phong linh trên mái nhà, chậm rãi hồi ức, chuyện xưa, một màn rồi một màn, phảng phất như hiện về trước mắt...
" Nghiêm Tiểu Khai cứ như vậy mà yêu cô gái tên Trì Tiểu Trúc, khi đó, bọn họ còn đang trên trần thế, trải qua cuộc sống bình phàm, đi làm, tan sở, khi đó, giữa bọn họ còn một người chức vụ cao hơn, tên là Cổ Chánh Kinh..."
Tiểu Trúc một tay nâng cằm, nghe được nhiều mới mẻ, Tiểu Khai tinh tế nhìn vẻ mặt nàng chăm chú, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt nàng chớp động vẻ hiếu kỳ cùng chuyên chú, lại nhìn không ra tâm tình gì khác.
" Uy, Nghiêm Tiểu Khai, chuyện xưa này của ngươi cũng hay thật, nhưng ngươi dùng tên của ta kể chuyện, kỳ thật không lễ phép nga..."
" Uy, Nghiêm Tiểu Khai, Trì Tiểu Trúc trong chuyện xưa của ngươi, có tính cách giống ta nga, hì hì, ta thật không phải đang tự luyến a."
" Uy, Nghiêm Tiểu Khai, tên này không phải là kinh nghiệm chân thật của ngươi đó chứ, ta cảm thấy nhân vật chính rất giống ngươi đó, bất quá ngươi nói hắn mi thanh mục tú, vì sao ngươi lại hung thần ác sát như vậy? Hì hì, đừng khổ sở, nam nhân mà, ngoại mạo không trọng yếu."
" Nghiêm Tiểu Khai, sao ngươi khóc, ha ha, kể chuyện mà kể đến khóc, ngươi thật là thú vị."
" A, thời gian qua thật nhanh, Nghiêm Tiểu Khai, ngày mai kể tiếp nga, chuyện này hay lắm, nhớ rõ tới sớm một chút nha, ta chờ ngươi."
Cuộc sống kế tiếp, Tiểu Khai một mực kể cho Tiểu Trúc nghe chuyện xưa( Vô Tự Thiên Thư), chuyện kể rất chậm, rất cẩn thận, Tiểu Khai lần lượt ý đồ từ trên mặt Tiểu Trúc tìm kiếm vẻ mặt khác ngoài sự tò mò, nhưng hắn không tìm được một lần nào. Lực lượng của Cửu Thiên Thần Lực cường hãn mà bá đạo, Tiểu Trúc nghe lại kinh nghiệm của chính mình, thế nhưng phảng phất như đang nghe một câu chuyện mới lạ. Hết thảy chuyện này, Tiểu Khai xem hết trong mắt, trong lòng lại không biết có tư vị gì.
Cặp tú hài màu đỏ kia, vẫn mang trên chân Tiểu Trúc, phảng phất đời này không còn cách nào cởi ra.
Thời gian như nước ung dung trôi qua, rốt cuộc có một ngày, đương khi Tiểu Khai theo lỗ chó đi tới, thì nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của đại thiếu gia xuất hiện tại dưới lầu.
Đoạn cuộc sống vui vẻ này, cứ như vậy đã xong.
Tiểu Khai không còn dám núp dưới lầu, hắn nhanh chóng trở về biệt viện, cơ hồ vừa ngồi xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười của Tê Bì Nhĩ Bá Cách: " Ha ha ha ha, Nghiêm đại sư, lão phu tự mình đến cửa tạ tội!"
Tiểu Khai làm vẻ nghiêm mặt, phát ra một tiếng hừ lạnh nặng nề, đi ra cửa, giọng the thé nói: " Tê Bì đại nhân thân là một trong năm đại cao thủ ma giới, quyền cao chức trọng, ai dám định tội ngươi?"
Tê Bì Nhĩ Bá Cách thoạt nhìn tâm tình cũng được, một bên cười dài một bên đi vào viện, lớn tiếng nói: " Có a, đương nhiên là có, Nghiêm Tiểu Khai Nghiêm đại sư, là người có thể định tội lão phu ma."
Thần thái Tiểu Khai như giận dữ, chất vấn: " Ngươi nói, Tiểu Trúc muội muội rốt cuộc thế nào rồi?"
" Còn có thể thế nào?" Tê Bì Nhĩ Bá Cách nói: " Tự nhiên là thành hôn với Vũ Quả con ta, trở thành chánh thê của gia tộc tộc trưởng của Bá Cách gia tộc ta, từ nay về sau mẫu nghi toàn tộc, lãnh đạo Bá Cách gia tộc trùng hưng a!"
" Ngươi!" Gân xanh trên trán Tiểu Khai nổi lên: " Ta đây làm sao bây giờ?"
Tê Bì Nhĩ Bá Cách đi tới, thân thiết vỗ vai hắn, cười nói: " Tiểu nữ Vũ Ca đã xưng khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần ngươi hiệp trợ ta phá đi Phong Ma Khẩu Quyết, ta sẽ dựa theo ước định cho ngươi cùng tiểu nữ thành hôn, như thế nào?"
" Vũ Ca tiểu thư...hừ, Vũ Ca tiểu thư..." Tiểu Khai hốt nhiên cười hắc hắc: " Cũng được, dù sao Tiểu Trúc muội muội cũng thân tàn hoa bại liễu, không cần cũng được, ta đây sẽ đối đãi thật tốt với Vũ Ca tiểu thư toàn bích a."
Lời này tương đối khinh thường, ám chỉ đại thiếu gia sớm thiệt thòi vì Tiểu Trúc, Tê Bì Nhĩ Bá Cách miệng a a cười, trong lòng có chút ít phát khổ, thầm nghĩ: " Trì Tiểu Trúc cái gì cũng tốt, nhưng lão phu tinh thông xem tướng nữ nhân, nhìn ra cô ta đã không còn toàn bích, chính thê của Bá Cách tộc trưởng nhà ta, trinh thao đã bị người khác lấy đi, chuyện xấu hổ này, vạn vạn không thể nói cho Nghiêm Tiểu Khai, nếu không sẽ bị hắn chê cười."
Hắn lại không biết, trinh thao của Tiểu Trúc, đúng là bị phá hủy trong tay Tiểu Khai, mà Tiểu Khai nói ra lời này, cũng chỉ là muốn làm hắn khó chịu.
Giờ phút này, Vũ Ca tiểu thư đi sau lưng Tê Bì, gương mặt đỏ bừng, mày liễu nhướng cao, vừa giận vừa tức trừng Tiểu Khai, trong lòng nàng cảm thấy, thiên hạ lại có tên vô sỉ đến như vậy. Cũng không biết phẩm cách người này ti liệt như thế, vậy thì làm sao ngộ ra được thuật luyện khí thiên hạ vô song như thế.
Tê Bì Nhĩ Bá Cách càng thêm thân thiết ôm bả vai Tiểu Khai, cười nói: " Đã đại sư cũng nghĩ thông rồi, chúng ta không ngại đi vào tâm sự cẩn thận, đã nhiều ngày lão phu định ra tay phá giải Phong Ma Khẩu Quyết, còn cần đại sư hiệp trợ mới được."
Tiểu Khai trong ngực nhảy loạn: " Không thành vấn đề, đều bao trên người ta đi."
Đoạn cuộc sống kế tiếp, Tiểu Khai bận tối mắt, Tê Bì Nhĩ Bá Cách đưa hắn tới chỗ ở của tam thiếu gia, hai người tiến vào vẫn không đi ra, nguyên liệu luyện khí trong gia tộc Tê Bì Nhĩ Bá Cách nhiều như lông trâu, đã bị hắn dời hết tới chỗ ở của tam thiếu gia, suốt ngày Tiểu Khai bị mệnh lệnh luyện chế một ít pháp bảo kì kì quái quái, Tê Bì dụng mấy thứ pháp bảo này liều mạng dùng trên người tam thiếu gia, nhưng nhoáng qua cuối tuần, cả một chút tiến triển đều không có.
Phong Ma Khẩu Quyết, quả nhiên cường hãn không lời gì để nói, khó tin. Phong ấn trên người Tiểu Trúc từng làm cho cả tu chân giới bó tay hết cách, làm cho Tiểu Khai phải đi xa ma giới, Tê Bì chỉ cần giở tay nhấc chân đã thoải mái phá giải. Nhưng hắn vì phong ấn của Phong Ma Khẩu Quyết trên người tam thiếu gia, đều nhanh biến thành kẻ điên. Mỗi ngày thời điểm Tiểu Khai nghỉ ngơi buổi tối, còn nhìn thấy Tê Bì đang đi tới đi lui trong đại sảnh, vừa đi vừa nói thầm những danh từ không ai nghe hiểu được.
" Đáng thương tâm của cha mẹ a..." Mặc dù đối với đám ma tộc không có gì hảo cảm, nhưng Tiểu Khai có chút cảm khái.
Thần khí Bàn Cổ Phủ của Bá Cách gia tộc, vốn được xưng có thể phá trừ hết thảy phong ấn, nhưng Tiểu Khai đã từng nhìn thấy Tê Bì một búa chặt xuống, nhưng lại bị một tầng gì đó không nhìn thấy trên người tam thiếu gia ngăn trở, chỉ một tiếng " đương" vang lên, phảng phất như chém vào tấm vách sắt.
" Bàn Cổ Phủ cũng không được." Tê Bì phảng phất như già nua đi hai mươi tuổi: " Ngươi xem, Phong Ma Khẩu Quyết ngay cả lực lượng của thần cũng có thể ngăn trở, quả nhiên không hổ là tuyệt đối phong ấn."
Tiểu Khai ngoại trừ trầm mặc, thật sự không thể nói được gì.
Thẳng đến sáng sớm một ngày, Tê Bì mở to hai mắt đỏ bừng gọi lại Tiểu Khai: " Ta quyết định phải sử dụng tuyệt chiêu!"
Tiểu Khai bị hắn làm cho khẩn trương: " Chiêu gì?"
Tê Bì cắn răng nói: " Lão phu muốn luyện một siêu cấp pháp bảo thiên hạ vô song, còn thỉnh đại sư hỗ trợ."
Tiểu Khai gật đầu: " Ngươi nói."
Tê Bì ho khan một tiếng, nói ra một đạo lý làm người ta một phen trợn mắt há hốc mồm.
" Hiệu quả của Phong Ma Khẩu Quyết phi thường kì lạ, đều không phải lại loại nào mà lão phu nghiên cứu, lão phu tạm thời chia là bốn hiệu quả của nó."
" Trong tam giới thường gặp có bốn chủng loại phương thức lực lượng, nhiều nhất chính là ma công hoặc là tiên linh khí, tiếp theo là tu luyện thân thể, bằng thân thể mạnh mẽ đi chiến đấu, đó là một chuyên môn tu luyện khí quan, tỉ như cách tu luyện mở miệng của Bá Cách gia, loại cuối cùng, là thuần túy bằng tinh thần lực đối kháng địch nhân, một loại này dị thường thưa thớt, lão phu bình sinh tổng cộng chỉ gặp được mấy lần, cho nên đem nó diệt trừ."
" Lão phu không thể tưởng được có biện pháp gì đồng thời đem ba chủng loại lực lượng đồng thời phong ấn, càng muốn không biết làm sao hiểu được sự yếu kém của nó, sau đó lựa chọn trong ba thứ thứ nào cực mạnh một chút, Phong Ma Khẩu Quyết lại làm được điểm này, đích xác không thẹn là phong ấn của thần, lão phu khó có thể nghiên cứu thấu triệt, cũng không có gì kỳ quái, nhưng nói đến phá giải, nhưng thật ra còn có một biện pháp."
" Lão phu nghĩ biện pháp rất đơn giản, thì là trong vòng một chiêu, đem tất cả phong ấn toàn bộ phá giải hết."
" Lão phu biết phương pháp phong ấn có hơn chín vạn chủng loại, trong đó chuyên môn nhằm vào công pháp có năm ngàn chủng loại, nhằm vào thân thể có hơn hai ngàn, nhằm vào mỗi khí quan đặc định có năm trăm, ba thứ kết hợp, thì khoảng bảy ngàn tám trăm năm mươi hai chủng loại."
" Lão phu muốn làm, là nghĩ ra một biện pháp, đem bảy ngàn tám trăm năm mươi hai chủng loại phong ấn, trong vòng một chiêu, phá hết!"
" Chỉ cần con ta trúng phải phong ấn trong tam giới, vô luận là loại nào, cũng tất nhiên sẽ bị bao hàm trong bảy ngàn tám trăm năm mươi hai chủng loại này!"
Tiểu Khai nghe được trợn mắt há hốc mồm: " Vậy ngươi định làm sao bây giờ?"
Tê Bì đột nhiên mỉm cười, đột nhiên tay trái vừa lật, trong tay đã có một khối hắc ngọc cực phẩm: " Ngươi xem, trong phương hắc ngọc này, đã bị ta bỏ vào một trận pháp nho nhỏ, chỉ cần rót vào một chút ma khí, sẽ có thể phát động trận pháp, phá giải một loại phong ấn trong hơn bảy ngàn chủng loại kia!"
Hắn đem hắc ngọc đặt lên bàn, tay trái vừa lật, lại nâng lên một khối hắc ngọc: " Trong phương hắc ngọc này, tự nhiên cũng có một trận pháp, công dụng cùng loại."
Tiểu Khai mở to hai mắt, ha ha nói: " Ngươi không phải muốn xuất ra hơn bảy ngàn khối hắc ngọc a?"
" Đại sư nói đúng, trong nhẫn trữ vật của lão phu, có bảy ngàn tám trăm năm mươi hai khối phương cực phẩm hắc ngọc." Thần thái Tê Bì dị thường nghiêm túc: " Ta mời đại sư đến, là muốn đại sư giúp ta đem bảy ngàn tám trăm năm mươi hai khối hắc ngọc này, đồng loạt luyện hóa cùng một chỗ, còn phải duy trì công hiệu của mỗi viên hắc ngọc."
Ánh mắt hắn trấn định nhìn Tiểu Khai, nói từng chữ: " Ta muốn luyện ra pháp bảo mới này, có thể phá hết tất cả phong ấn trong tam giới!"
Tiểu Khai cả kinh bắn người lên, lớn tiếng nói: " Làm sao có thể!"