Vô Tự Thiên Thư

Chương 6: Q.11 - Chương 6: HUYẾT TẨY LINH SƠN






Lão nhân vẫn không chịu tin tưởng, lắc đầu nói: " Trường Sinh, ngươi có thể thu phục thiên hỏa huyền băng, chính là vì trạch tâm nhân hậu, ngươi nói ta tự nhiên tin tưởng. Nhưng Thiên Tuyển môn, chuyện liên quan thật sự quá mức trọng đại, ta nghĩ, có thể ngươi cùng Nghiêm Tiểu Khai kia có chút hiểu lầm, lịch đại Thiên Tuyển môn chủ đều là người biết nói đạo lý, ngươi không ngại thì cứ tiến đến tìm hắn, vô luận có chuyện gì, cứ nói rõ là được."

Trường Sinh rất là bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Hoàng Bội, chỉ phát hiện Hoàng Bội thần sắc hoảng hốt, căn bản không chú ý đến hắn. Trường Sinh nhíu mày tự hỏi một lát, nhịn không được lại nhìn Hoàng Bội, giờ phút này mỹ nhân phát ngây, anh khí sảng khoái trước kia hoàn toàn hóa thành nhu nhược bất lực, nhưng mày mắt như vẽ, càng ướt át, xinh đẹp đến không thể hình dung, Trường Sinh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: " Vì Hoàng cô nương, muốn ta hóa thân thành ma, ta cũng cam tâm tình nguyện…huống chi chỉ là vài lời nói hoang?"

Hắn dùng sức thở dài, ngữ khí bỗng nhiên trầm thống: " Sư phó, ta biết ngài có ấn tượng rất tốt với Thiên Tuyển môn chủ, nhưng…nhưng đệ tử cũng không phải người võ đoán…ta nói Nghiêm Tiểu Khai đại gian đại ác, là có chứng cớ xác thực."

Trường Sinh tay phất một cái, thân thể của Tư Mã Thính Tuyết bay đến trước mặt lão nhân: " Sư phó, người trước mặt ngài chính là đệ tử Nga Mi Tư Mã Thính Tuyết, hắn đúng là bị Nghiêm Tiểu Khai hạ sát thủ đánh nát trái tim, đệ tử cố tình cứu hắn một mạn, lúc này mới đưa hắn toàn thân đông kết, đem xuống núi."

Hắn nhìn trộm Hoàng Bội bên cạnh, lại nói: " Hoàng tiên tử luôn luôn khiết thân tự hảo, nhưng Nghiêm Tiểu Khai gặp sắt khởi ý, cư nhiên đối với Hoàng tiên tử nổi lên lòng loạn.."

Hoàng Bội vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy Trường Sinh vẻ mặt chính khí lẫm nhiên nói: " Hắn cư nhiên sử dụng thủ đoạn vô sỉ giam cầm Hoàng tiên tử, muốn luyện thái âm bổ dương tà pháp, Tư Mã Thính Tuyết ra tay cứu giúp, bị hắn đánh nát trái tim, đệ tử vừa lúc thấy cảnh này nên mới miễn cưỡng cứu được hai người đi ra, Nghiêm Tiểu Khai một đường đuổi giết, đệ tử ngăn cản không được, vẫn chạy trốn tới cửa Thục Sơn, mới khó khăn tránh thoát được sự truy tung của hắn, hôm nay còn không biết hắn ở Thục Sơn nháo loạn thành cái dạng gì."

Lão nhân thân là Thục Sơn tiền bối, quả nhiên quan tâm sẽ bị loạn, nghe đến đó nhất thời nóng nảy: " Hắn bây giờ còn ở mặt trên?"

Trường Sinh thề thốt: " Đúng vậy!" Rồi lại thở dài nói: " Hắn lần trước đến phá hủy Thục Sơn đại điện, lúc này đây ta thật sự sợ hắn san bằng Thục Sơn a!"

Lão nhân vỗ mặt băng, cả giận: " Thiên Tuyển môn thật sự là khinh người quá đáng, chuyện này chúng ta không thể nhẫn!"

" Đúng, không thể nhẫn!" Trường Sinh mừng rỡ nói: " Sư phó, ngài nói cho ta biết, làm sao đối phó ngàn năm huyền thiết chi tinh, ta đi ra ngoài đối phó hắn!"

Lão nhân nao nao, rồi chán nản ngồi xuống, nói: " Hắn muốn ồn ào, thì cứ để hắn nháo đi, ngàn năm huyền thiết chi tinh này…ta…ta không có biện pháp."

Hắn lắc đầu, lại nói: " Bất quá…nếu thân mình hắn tu vi thật sự yếu, thì cũng không phải không có biện pháp đối phó hắn."

Mắt Trường Sinh sáng rực lên: " Đánh lén?"

" Đúng vậy." Lão nhân lấy trong lòng ngực ra một vật màu xanh biếc, nói: " Đây là Phi Châm Trác, là một ngàn năm trước ta luyện ra, uy lực mặc dù không lớn, dùng để đánh lén thì rất tốt."

Hắn chiêu ngoắc, ý bao hai người đi, đem một chiếc vòng tay đeo vào cổ tay Trường Sinh, mặt khác một chiếc vòng thì đeo vào cổ tay Hoàng Bội, Hoàng Bội khẽ nhíu mày, rút tay lại, nói: " Ta…ta không cần."

Lão nhân ngạc nhiên nói: " Vật này có đúng hai cái, hai ngươi mỗi người một cái, tâm ý tương thông, phối hợp với nhau, chỉ cần luyện tập cho tốt, có thể thuần thục vận dụng, có gì không tốt?"

Hoàng Bội lui một bước, nói: " Ta…ta cùng Trường Sinh chỉ là bằng hữu bình thường."

Sắc mặt Trường Sinh có chút trắng bệch, nhưng lại gượng cười nói: " Sư phó, ngài hiểu lầm rồi."

Lão nhân " nga" một tiếng, thần sắc có chút hờn giận, đem vòng tay thứ hai đeo vào cổ tay bên kia của Trường Sinh, sau đó đưa tay vuốt ve trên ngực Tư Mã Thính Tuyết một lát, nói: " Xem ra, các ngươi cần ở lại chỗ này thêm một đoạn thời gian nữa, đứa nhỏ này sinh cơ đã đoạn chín thành, ta mặc dù biết biện pháp cứu hắn, nhưng toàn thân công lực của ta bị khóa bảy, tám phần, còn phải nhờ vào ngươi ra tay mới được."

Trường Sinh bĩu môi, trong lòng vốn không hề muốn.

Tư Mã Thính Tuyết nghiêm khắc mà nói là tình địch của hắn, nếu không phải Hoàng Bội cưỡng cầu, hắn căn bản sẽ không cứu người, hôm nay mang theo Tư Mã Thính Tuyết xuống núi đã xem như nể mặt hắn, nếu còn muốn chính mình ra tay cứu giúp, thì hắn có điểm không vui.

Huống chi, hắn còn muốn sớm đi tìm đánh lén Tiểu Khai, giết chết Tuyết Phong, nếu không vạn nhất để cho người khác đoạt trước…Trường Sinh trộm nhìn Hoàng Bội, trong lòng nói: " Vô luận như thế nào, Hoàng tiên tử là thuộc về ta."

Lão nhân lại nói: " Trường Sinh, trong khoảng thời gian này, ngươi vừa lúc đem Phi Châm Trác nắm giữ thuần thục, miễn cho thời khắc mấu chốt xảy ra sơ sót."

Hoàng Bội lập tức gật đầu: " Được, chúng ta trước hết lưu lại."

Trường Sinh nhíu mày nói: " Sư phó, đại khái cần bao lâu?"

Lão nhân cười nói: " Đồ nhi ngoan, không cần gấp, cứu người và tu luyện đều không thể gấp được, ngươi tâm hệ Thục Sơn an ủi, vi sư thập phần vui mừng, nhưng thế sự trong minh minh đều có định số, cũng không khắc ý cưỡng cầu, nghe theo thiên mệnh khó cãi, thiên ý khó dò, chúng ta một đường tu chân, chỉ cần làm hết sức, không thẹn với lương tâm vậy là được rồi."

Lập tức ba người ở lại chân núi, Trường Sinh mỗi ngày do lão nhân dạy dỗ luyện hóa Phi Châm Trác, hắn thiên phú vốn không thấp, lại có linh khí của thiên hỏa huyền băng làm gốc rễ, tu luyện tốc độ bay nhanh.

Hoàng Bội lại không có chuyện gì để làm, Tư Mã Thính Tuyết cứ ngủ say bất tỉnh, lão nhân lại không nói chuyện, mỗi ngày chỉ nói mấy câu là nói với Trường Sinh, Trường Sinh thật ra lại thỉnh thoảng đi đến gần, nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Bội lại không có chuyện gì nói với hắn, thường thường chỉ trả lời cho có lệ, cho qua ứng đối, bộ dáng này rơi vào trong tai lão nhân, lão nhân đối với nàng càng thêm lãnh đạm, thì nàng càng đối với Trường Sinh cũng càng thêm lãnh đạm.

Mặc dù chân núi linh khí dư thừa, đối với người tu chân mà nói thật là phong thủy bảo địa để tu luyện, nhưng trong lòng nàng phiền loạn vô cùng, cư nhiên chưa bao giờ chuyên chú ngồi xuống tu luyện qua một lần, như thế hoang phế lười biếng, coi như là lần đầu tiên đối với nàng.

Qua hơn mười ngày, Trường Sinh tìm đến Hoàng Bội, nói: " Ngày mai ta sẽ bắt đầu hành công thông đả kinh mạch cho Tư Mã Thính Tuyết, có lẽ có hơn mười ngày không thể động thân, tiên tử nếu cảm thấy tịch mịch, cứ đi dạo quanh đây, nơi này kỳ thật không thiếu địa phương tốt để du ngoạn."

Hắn ở bên người Hoàng Bội bày ra một đạo thiên hỏa bình chướng, cười nói: " Có nó bảo vệ ngươi, ngươi cứ nơi nơi đi một chút, không có gì nguy hiểm đâu."

Hoàng Bội gật đầu đáp ứng, tiễn Trường Sinh đi, nhịn không được sâu kín thở dài.

Trong lãnh địa Linh Sơn, Thập Bát Động Tông, Tiểu Quan và Thiên Lộc nhẹ chân nhẹ tay đi đến mặt sau nham thạch động, đôi hài lướt trên bụi cỏ, phát ra tiếng " sa sa" cực nhỏ, bỗng nhiên Thiên Lộc đặt chân nặng nề một chút, động một khối đá, Tiểu Quan lại càng hoảng sợ, dừng mạnh thân hình, ác hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lộc, áp thấp giọng cả giận nói: " Lão mũi trâu, ngươi nhẹ một chút được chưa? Kinh động bọn họ sẽ không hảo chơi."

Thiên Lộc cũng không yếu thế, ác hung hăng trừng hắn, thanh âm càng ép thấp: " Còn không phải ngươi làm chuyện tốt, tặng cái gì không tặng, lại đem dò xét khí đưa cho tiểu tử kia, bây giờ tốt lắm a, tự mình trói mình, tự tìm cái khổ!"

Lông mày của Tiểu Quan lập tức nhướng lên, thoạt nhìn y như một con gà chọi, cả giận nói: " Nga, nga, lại là ta sai sao? Tiểu tử kia là đồ đệ ngươi nga, ta tặng lễ vật cho hắn, đó là cho ngươi mặt mũi, ai biết lão mũi trâu như ngươi chẳng biết tốt xấu!"

Thiên Lộc nghiến răng ken két, kích động hồi lâu, cuối cùng khắc chế xuống, liên tục gật đầu nói: " Được, được, lão tử không so đo với ngươi, chúng ta đi xem kịch trước."

Tiểu Quan đắc ý nhướng mày, chuyển ánh mắt vòng quanh.

Hai người núp phía sau tảng đá, không dám thở mạnh, lén lén lút lút đút đầu ra phân nửa, nhìn về phía trước tảng đá cách mười thước có một khối tảng đá lớn.

Đó là một khối đá dài chừng ba, bốn thước, cao hai thước, toàn thân bóng loáng, hiện ra màu xanh biếc thuần nhiên, thoạt nhìn thưởng tâm duyệt mục, mà giờ phút này trên tảng đá đang ỷ ôi hai người một nam một nữ, nam chính là Điền Tử Câm, nữ chính là Bạch Lộ.

Bạch Lộ nhẹ nhàng dựa vào đầu vai của Điền Tử Câm, mái tóc như thác nước tuôn xuống, lạc lên vai Điền Tử câm và phía sau lưng, gió nhẹ phơ phất, vài sợi tóc theo gió phiêu phù, thoạt nhìn phiêu phiêu dục tiên, cùng với áo dài và khăn trùm đầu của Điền Tử Câm, nhìn qua đúng là thần tiên quyến lữ.

" Tử Câm…hôm nay huynh đi ra…sư phó huynh không phát hiện sao?" Thanh âm Bạch Lộ kiều mị nói không nên lời, mang theo giọng mũi nói không nên lời vẻ thoải mái.

Thật hiển nhiên Điền Tử Câm nghe được, một hình dáng như uống nước cam lồ, cười nói: " Nàng yên tâm đi, mấy ngày hôm trước Vạn Yêu Vương tiền bối có tặng cho ta một cái dò xét khí tiên lực, phương viên năm trăm thước đều có phản ứng. Sư phó ta là Tán tiên cảnh giới, chỉ cần ông ấy thi triển pháp lực, ta có thể phát hiện, cho nên ông ấy bây giờ không có cách nào theo dõi ta đâu."

Bạch Lộ cười khanh khách, tựa đầu rúc thân thể mềm mại vào trong lòng ngực Điền Tử Câm, lại nói: " Nhưng Vạn Yêu Vương tiền bối…đã…đã không phải người tầm thường nga."

" Không sợ, không sợ." Điền Tử Câm vỗ ngực nói: " Ông ấy chính là đại danh đỉnh đỉnh ma đầu, luận cảnh giới so với sư phó ta còn cao hơn, có lẽ ông ấy dù ở ngoài ngàn thước thì tiên lực dò xét khí còn báo cảnh nhanh hơn."

" Ân, như vậy tốt nhất, Vạn Yêu Vương tiền bối lần này tự làm kén trói mình rồi." Bạch Lộ ôn nhu nói: " Tử Câm, chuyện tình chúng ta, bây giờ ngoại trừ hai vị tiền bối ở ngoài, người khác cũng không biết, ta nghĩ…ta nghĩ lần này trở về, liền bẩm cáo sư phó…"

Gương mặt của Điền Tử Câm đỏ lên, lập tức gật đầu nói: " Cũng tốt, đợi chưởng môn bế quan đi ra, ta cũng phải đem sự tình nói cho chưởng môn, còn có hai vị sư huynh của ta."

Bạch Lộ mặt cười ửng đỏ, nhưng lại mang theo ý cười hạnh phúc, hai tay ôm cánh tay ý trung nhân, thanh âm bỗng nhiên còn nhu vị hơn: " Kia…kia…Tử Câm..ca ca, huynh hôn ta đi."

Điền Tử Câm mặt đỏ như lửa, liên tục gật đầu nói: " Được, được, Tiểu Lộ, ta đây sẽ…sẽ không khách khí đâu."

Hai người đều là lần đầu tiên động tâm, mặc dù một người bản tính đoan trang, một người tính cách tiêu sái, giờ phút này đều có chút ít căng thẳng, hai khuôn mặt gần sát vào nhau từng chút, tốc độ chậm không biết nói thế nào, tim cả hai đều đập như trống trận, mắt thấy hai phiến môi sắp chạm vào nhau, trong sự yên lặng của thiên địa bỗng nhiên truyền đến " vèo" một tiếng cười khẽ.

Hai người kinh hãi thất sắc, nhảy bắn lên, xoay người hét lớn: " Ai! Là ai?"

Cách mười thước phía sau tảng đá trống trơn kia, lại truyền đến thanh âm âm dương quái khí thật tức giận: " Kia..kia..Tử Câm..ca ca, huynh hôn ta đi."

Lập tức có thanh âm ra vẻ bắt chước nói: " Được, được, tiểu Lộ, ta đây sẽ…ta sẽ không khách khí nữa."

Điền Tử Câm và Bạch Lộ liếc nhau, chỉ cảm thấy hôm nay quả thật là mất mặt tới cực điểm, hai miệng đồng thanh nói: " Sư phó(tiền bối)!"

Tiểu Quan và Thiên Lộc cười ha ha, từ sau nham thạch đi ra, hôm nay cuối cùng bắt được gian tình của hai người này, chỉ cảm thấy khoái ý nói không nên lời, cùng kêu lên: " Đúng vậy, là chúng ta."

Điền Tử Câm dùng sức nuốt nước miếng, cuối cùng nhớ tới mình là một nam nhân, vội vàng đè ép trái tim xuống, khái khái nói: " Các ngài…các ngài…đi tới đây khi nào?"

" Đương nhiên là đi bộ tới đã lâu." Tiểu Quan trợn mắt: " Chẳng lẽ ngươi nghĩ ra chúng ta bay tới?"

" Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn dám bay?" Thiên Lộc lập tức tiếp lời: " Ngươi cho là ngươi có tiên lực dò xét khí thì lợi hại lắm sao?"

" Đúng vậy." Tiểu Quan vặn eo một cái: " Chẳng lẽ chúng ta sẽ không thể thi triển được pháp lực hay sao chứ?"

Thiên Lộc giơ tay lên, trong tay là một đôi giày: " Nhìn thấy không, chúng ta đi chân trần tới, không dễ dàng a, chân bị đá vụn làm xước hết."

Hắn vừa nói, vừa đặt mông ngồi lên tảng đá, giở bàn chân lên dò xét, nhìn hình dáng kia của hắn, làm gì còn chút phong phạm của Tán tiên?

Điền Tử Câm và Bạch Lộ cười khổ liên tục, lắc đầu không thôi, gặp phải tiền bối như vậy, ngoại trừ than thở vận khí không hay, còn có gì đáng nói nữa?

" Chúng ta đi thôi." Bạch Lộ thấp giọng nói: " Chúng ta…ân, ngày mai gặp lại."

" Đừng chạy, đừng chạy." Tiểu Quan kéo Thiên Lộc: " Hai người các ngươi chậm rãi chơi đùa, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa."

Hai vị lão gia đã mấy vạn tuổi này tựa như chuột chạy qua đường, sưu một tiếng đã không còn nhìn thấy bóng dáng. Lúc này đây đúng là vận dụng pháp lực, Điền Tử Câm mang theo tiên lực dò xét khí nhất thời vang lên tiếng " ba lạp", qua nửa ngày mới nhảy lên hai con số: một ngàn năm trăm.

Thiên Lộc vốn là chiến đấu hình tiên nhân, thời kì toàn thịnh có một vạn năm ngàn lực chiến đấu, cho dù ở tiên giới cũng là danh cao đỉnh đỉnh. Nhưng bây giờ thực lực chỉ còn một phần mười, đã chỉ còn một ngàn năm trăm, Tiểu Quan so với hắn còn đáng thương, thân là năm đó Vạn Yêu Vương sất trá phong vân, chiến đấu lực của hắn kỳ thật còn hơn Thiên Lộc vài lần, nhưng năm đó trúng phải Phong Ma Khẩu Quyết, một thân tu vi bị phong bế không còn bao nhiêu, sau đó trong Vô Tự Thiên Thư lại bị tiêu ma mất bảy bảy, tám tám, hôm nay cư nhiên chỉ còn năm trăm chiến đấu lực.

Đương nhiên rồi, lạc đà gầy so với ngựa cũng còn lớn hơn, cảnh giới của hắn vẫn phi thường cao, khuyết thiếu chỉ là công lực mà thôi.

Bạch Lộ nhìn thấy hai lão gia này đi mất tiêu, đã bất chấp ngượng ngùng, nói: " Tử Câm, tiên lực trị của ta nhiều ít? Tiên lực trị của huynh bao nhiêu?"

Nét mặt của Điền Tử Câm đỏ lên: " Tiểu Lộ…điều này chúng ta không thể làm so sánh với bọn họ đâu…tiên lực trị của muội là một trăm sáu mươi tám, cho nên ta…ách, muội đã biết, công pháp trước kia của Linh Sơn chúng ta, thì thật là xuống dốc, cho nên…tiên lực trị của ta chỉ có ba mươi sáu."

Mới nói tới đây, chợt nghe xa xa " bồng" một tiếng, Bạch Lộ lắp bắp kinh hãi, nói: " Có người xông vào núi."

Đang nói tới đó, lại nghe được " bồng" một tiếng, sau đó " hoa lạp" một tiếng nổ, phảng phất như cả Linh Sơn đều chấn động, sắc mặt Điền Tử Câm trắng nhợt không còn chút máu, nói: " Sao lại có người đánh vỡ hộ sơn kết giới rồi."

Lời này mới nói xong, chợt nghe xa xa vang lên một thanh âm cười ha ha: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi đi ra cho ta!"

Điền Tử Câm bước lên phi kiếm, sưu một cái bay đi, trên trời cao phía trước, một nam một nữ hai người đang cưỡi phi kiếm đứng lăng không, trên không trung bay múa đầy trời những khối băng và ngọn lửa, thoạt nhìn thật tráng quan, nam tử kia mi thanh mục tú, phảng phất còn chưa trưởng thành, nữ tử bên người càng quốc sắc thiên hương, Điền Tử Câm không kịp nói chuyện, thì Bạch Lộ đang bay theo phía sau chợt nói: " Hoàng sư muội, các ngươi đang làm gì?"

Gương mặt Hoàng Bội như sương lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: " Hôm nay Linh Sơn có lẽ sẽ đổ máu, Bạch sư tỷ nếu không có việc gì, hay là mau trở về Lưu Vân Thủy Tạ đi."

" Đúng vậy!" Trường Sinh lập tức dương dương phụ họa: " Từ xưa nước lửa vô tình, nếu đợi lát nữa ta ra tay thì ngộ bị thương cô nương sẽ không tốt lắm."

Bạch Lộ thật ra cũng biết Trường Sinh, một trận chiến trên Hãm Không Đảo, nàng mặc dù không có nhìn thấy, nhưng lại có nghe sư phó nói qua, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, ôn nhu nói: " Hoàng sư muội, ngươi có phải có hiểu lầm gì với Linh Sơn phái hay không? Tất cả mọi người đều là người tu chân, có chuyện gì từ từ xuống giải thích đi."

Hoàng Bội hừ nói: " Chuyện của ta chính mình tinh tường, ngươi hãy gọi Nghiêm Tiểu Khai đi ra gặp ta đi."

Bạch Lộ lắc đầu nói: " Linh Sơn chưởng môn giờ phút này còn đang bế quan luyện công, hay là ngươi chờ hắn xuất quan rồi lại đến."

Hoàng Bội thần sắc vui vẻ, nói: " Hắn đang bế quan? Còn Tuyết Phong đâu?"

Bạch Lộ cười nói: " Tuyết Phong chưởng môn với ngươi có tình thầy trò, ngươi muốn gặp hắn, thì ta bây giờ mang ngươi đi."

Hoàng Bội cười lạnh nói: " Tốt, ngươi dẫn ta đi đi."

Bạch Lộ đang muốn gật đầu, Điền Tử Câm bỗng nhiên giữ chặt nàng, thấp giọng nói: " Không thể đáp ứng."

Bạch Lộ ngạc nhiên nói: " Tại sao vậy?"

Giọng của Điền Tử Câm càng ép thấp: " Bọn họ đánh vỡ kết giới, lại xuất ngôn ngang tàng, rõ ràng là trong tâm có quỷ, ta trước tiên ở nơi này ổn định bọn họ, nàng đi tìm sư phó và Vạn Yêu Vương tiền bối tới."

Bạch Lộ rùng mình, nói: " Cũng tốt."

Nàng tâm tính trầm ổn, cũng không vội vã rời đi, ngược lại quay mặt cười nói: " Sư muội an tâm một chút, còn xin đợi một lát, ta sẽ gọi Tuyết Phong chưởng môn tới."

Hoàng Bội gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, Trường Sinh lại âm dương quái khí tức giận nói: " Chỉ sợ ngươi không phải đi tìm Tuyết Phong, mà là Vạn Yêu Vương và Thiên Lộc phải không?"

Bạch Lộ sắc mặt khẽ biến, gượng cười nói: " Ngươi nói cái gì?"

Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, nói từng chữ: " Ngươi cứ đi tìm hai lão già kia tới, chúng ta hôm nay đã dám đến, vốn là muốn huyết tẩy Linh Sơn!"

Mấy câu đó tràn ngập sát khí, Bạch Lộ nghe lọt vào lỗ tai, nhịn không được hít sâu một hơi.

Lại nghe phía sau vang lên một thanh âm gằn từng chữ: " Ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm sao huyết tẩy Linh Sơn."

Bạch Lộ mừng rỡ, vui vẻ nói: " Thiên Lộc tiền bối, ngài đã đến."

Thiên Lộc nhìn nàng khẽ gật đầu, ý bảo Bạch Lộ lui ra phía sau, cặp mắt khẩn trương nhìn Trường Sinh, cười nói: " Lần trước chạy còn nhanh hơn thỏ, bây giờ sao lại có lá gan đến thăm vậy?"

Trường Sinh bị hắn khơi trúng vết sẹo, có chút tức giận nói: " Nghiêm Tiểu Khai hủy Thục Sơn đại điện của ta, lại trợ Trụ vi ngược, bao che Tuyết Phong, ngăn cản Hoàng tiên tử báo thù, việc này thiên lý không dung, ta hôm nay đến chính là muốn tự thân trương chính nghĩa."

Thiên Lộc hỏi lại: " Phá Linh Sơn kết giới của ta coi như là thân trương chính nghĩa?"

Trường Sinh nói: " Linh Sơn lại là tu chân lại là yêu quái, rắn chuột một ổ, đạo đức bại phôi, ta sơm xem là nơi tàng ô hợp cẩu, mỗi người đều có thể tru diệt. Huống chi Nghiêm Tiểu Khai lần trước không phải đã hủy Thục Sơn ngàn năm kết giới của chúng ta sao? Ta bất quá chỉ lấy oán trả oán mà thôi, có cái gì chứ."

Lời này thật sự nặng nề, chẳng những Thiên Lộc liên tục cười lạnh, Bạch Lộ và Điền Tử Câm cũng đồng thời trầm mặt xuống. Bạch Lộ nhíu mày nói: " Hoàng sư muội, chẳng lẽ phái Nga Mi ngươi cho rằng làm như vậy là đúng?"

Hoàng Bộ chần chờ một chút, mới nói: " Ta cùng Tuyết Phong không chung đường, làm sao coi như là Nga Mi đệ tử?"

Bạch Lộ cười lạnh nói: " Cho nên ngươi có thể bồi hắn đến huyết tẩy Linh Sơn sao?"

Môi của Hoàng Bội khẽ nhúc nhích, xem ra là muốn nói cái gì, nghĩ nghĩ rồi lại nhẫn trở về, Trường Sinh vội vàng lớn tiếng tiếp lời nói: " Không cần phải nói nhiều như vậy vô nghĩa, mau đưa Tuyết Phong giao ra, nếu không ta sẽ ra tay."

Điền Tử Câm cả giận nói: " Ngươi muốn ra tay thì ra tay, chúng ta không sợ ngươi."

Đang nói chuyện, đôi mày của Trường Sinh nhướng lên, quát lớn một tiếng: " Lắm miệng!" Một lóng tay bắn ra, một chút hỏa tinh nhanh đến mắt thường khó phân biệt, trực tiếp hướng Điền Tử Câm phóng tới.

Điền Tử Câm chấn động, vội vàng cử kiếm ngăn trở, Bạch Lộ ở bên người hắn, sớm một kiếm chắn tới, chợt nghe " Đinh" một tiếng, trên cổ tay Bạch Lộ như bị sấm đánh, thiếu chút nữa cầm kiếm không được, cả thân thể đều bị lảo đảo, mà điểm hỏa tinh trực tiếp xuyên thấu phi kiếm, vẫn vọt tới hướng ngực của Điền Tử Câm.

Hoàn hảo kiếm của Điền Tử Câm cuối cùng đi tới, hộ tại ngực, điểm ấy hỏa tinh đánh vào trên thân kiếm, lại là " đinh" một tiếng, không ngờ đánh cho Điền Tử Câm thối lui vài thước, cơ hồ là từ trên không trung rớt xuống.

Bạch Lộ cúi đầu nhìn, phi kiếm chính mình ngàn trui trăm luyện, không ngờ đã bị xuyên thấu thành một cái lỗ cỡ hạt gạo, cái lỗ cháy đen, hiển nhiên là bị thiên hỏa thiêu cháy. Mặc dù nàng đối với Trường Sinh còn chưa hiểu rõ, nhưng tình cảnh loại này đã lặng lẽ hít một cỗ hàn khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.