Danh hiệu Huyện quân này chỉ có những người làm thê tử của những quan có chức quan từ ngũ phẩm, mới được ban tặng
Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Trầm Lâu Đậu lưu lại thư, ngoài việc nói cho hắn, nguyên nhân nàng vì sao phải rời khỏi nhà ra ngoài, còn có một khẩn cầu khác, chính là hy vọng hắn có thể mang theo Vân di cùng nhau đến Giang Ninh tìm nàng.
Vân di có trở về Trầm gia hay không, đối với Uất Trì Tú mà nói cũng không quan trọng, nhưng hắn cũng lường trước, nếu sự tình phát triển theo phương diện khác, hắn cũng rất cần thân phận này của Vân di.
“Vân di, người đã quyết định rồi sao?” Đi vào Tống phủ, Uất Trì Tú cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi Vương Vân.
“Ta......” Bà khó xử nhướng mi, trong lòng không ngừng giãy dụa. Máu mủ tình thâm, dù sao bà không thể quên phụ thân từng yêu thương bà như thế nào, nhưng vừa hận người đối chính mình còn có Tống Khải vô tình như vậy.
“Vân di, Lâu Đậu đã xuất phát đi về Giang Ninh, nàng vì sao lại đột nhiên trở về, trong lòng người hẳn là đã biết. ?” Uất Trì Tú nhìn thẳng nàng.
Vương Vân kinh ngạc ngước mắt nhìn, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút mờ mịt,“Trở về......” Lâu Đậu đột nhiên trở về? Vậy không phải có nghĩa là cha đã sắp......
“Phu nhân, chúng ta trở về đi.” Tống Khải đi đến bên cạnh bà, thở sâu sau đó nói:“Những chuyện năm đó, nàng quên hết đi. Nhạc phụ đã có tâm tìm nàng trở về, chứng tỏ rằng ông đã hối hận, nếu ông không hối hận sao có thể để cho Lâu Đậu ngàn dặm xa xôi đến Trường An tới tìm nàng chứ?”
Kỳ thật, Tống Khải chính là lấy tâm tình của một phụ thân mà thông cảm với Trầm lão gia, nếu hắn sinh nữ nhi, đồng dạng đương nhiên cũng sẽ hy vọng nữ nhi có thể gả cho người giàu có. Năm đó hắn chỉ là một tiểu tử, cái gì đều không có, đã nghĩ trèo cao, cũng khó trách Trầm lão gia lại tức giận như vậy. Vất vả nuôi lớn nữ nhi, muốn con làm thiếu phu nhân, cuộc sống thoải mái không lo nghĩ, ai dám gả cho văn nhược thư sinh cái gì cũng không có, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng.
“Khải ca......” Vương Vân chần chờ nhìn trượng phu.
Thở dài, Tống Khải vỗ vỗ tay nàng,“Ta biết, nàng có một nửa cũng là băn khoăn ta, sợ lòng ta có khúc mắc, nhưng ta cho tới bây giờ cũng không để ý, nàng cũng biết mà đúng không?” Nhất là chính mình cũng làm bây giờ cũng làm cha, hắn bắt đầu có thể lượng giải năm đó Trầm lão gia tử làm, chỉ có thể nói là vì ái nữ mà sốt ruột.
“......” Vương Vân cầm nước mắt nhìn hắn, rốt cục nhẹ nhàng gật đầu.
Uất Trì Tú chờ ở một bên, nhẹ nhàng thở ra, cúi mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình hơi hơi nắm chặt. Lâu Đậu, nàng chờ ta, ta lập tức đến tìm nàng......
Vì phải chờ hai đạo thánh chỉ kia, bọn họ không thể không ở Trường An đợi mấy ngày, lễ bộ chậm chạp không phái người đem thánh chỉ giao cho Uất Trì Tú, tức giận đến mức hắn lấy kiếm chém lễ bộ thượng thư.
Cuối cùng mười sáu vệ tướng sĩ, cùng các huynh đệ, cầm đao vây quanh phủ lễ bộ thượng thư, hắn mới đưa kia hai đạo thánh chỉ giao ra.
Dọc theo đường đi, Uất Trì Tú đã nói trước tình huống hiện tại với vợ chồng Tống Khải, cũng để cho bọn họ biết, tình cảnh trước mắt của Trầm Lâu Đậu nên phải làm thế nào.
Tuy rằng lòng hắn nóng như lửa đốt muốn nhanh chóng đến tìm Trầm Lâu Đậu, nhưng đi cùng vợ chồng Tống Khải, hành trình không mau được, ước chừng chậm gần mười ngày mới tới Giang Ninh. Vừa đến Giang Ninh, bọn họ chạy không hề dừng chân chạy tới Trầm phủ, thế này mới vừa vặn đụng phải Trầm gia ép Trầm Lâu Đậu thành thân, mà Uất Trì Tú vừa mới vượt qua cứu người......
Cúng bái hành lễ xong, Trầm Lâu Đậu cùng Trầm Lan đứng dậy dâng hương, các đạo sĩ lại bắt đầu tụng kinh siêu độ, hai người lúc này thối lui đến bên cạnh Trầm phu nhân cùng Uất Trì Tú.
Uất Trì Tú vươn tay khẽ vuốt hai má Trầm Lâu Đậu, mày kiếm chau lại, vẫn nhìn nàng,“Hay về phòng nghỉ tạm trong chốc lát đã?” Hôm nay cúng bái hành lễ quá mức dài dòng, hắn lo lắng thân thể của nàng không chịu nổi.
Tuy xa cách ngắn ngủn nửa tháng, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, tưởng niệm thành bệnh, ban đêm không thể ngủ say, tính tình càng ngày càng nóng nảy, luôn cứ lo lắng nàng ở phương xa có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Mỗi khi nghĩ đến nàng, ngực hắn liền như bị một tảng đá lớn đè nặng, làm hắn không thể thở dốc, chỉ có thể ở ban đêm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mong nàng có thể bình an mạnh khỏe.
Đáng tiếc ánh trăng không hề nghe thấy nguyện vọng của hắn, người của Trầm gia vẫn đem nàng đày đọa không ra hình người, toàn bộ gầy yếu đi rất nhiều, gương mặt xinh đẹp đã nhợt nhạt đi, đôi mắt ngập nước, cũng càng nhu nhược khiến lòng người đau.
Quyến luyến rúc vào trên người hắn, Trầm Lâu Đậu gật gật đầu, tuy rằng thân thể cảm thấy thực mệt mỏi, nhưng lòng của nàng cũng rất thỏa mãn, có hắn làm bạn, nàng rốt cục không còn thao thức suốt đêm nữa rồi, tâm tình bối rối cũng từ từ bình ổn xuống.
“Đợi chút.” Trầm Lan gọi hai người đang muốn xoay người rời đi.
Hai người đồng thời xoay người nhìn bà, mà Trầm phu nhìn nàng gật đầu, bà tiếp theo mở miệng nói:“Qua mấy ngày nay, chờ qua thất đầu, Lâu Đậu hãy theo cô cô trở về Trường An đi, con trực tiếp về Trường An xuất giá luôn đi.”
Đau lòng nhìn Trầm Lâu Đậu, Trầm Lan dưới đáy lòng thầm thở dài.
Lại là một bi ai của Trầm gia, nương năm đó đem chức pháp dạy cho Lâu Đậu, đến tột cùng là đúng hay sai? Lâu Đậu tuy rằng học xong chức pháp, ở Trầm gia có địa vị, nhưng chưa bao giờ tự do, một đôi tay làm cho người ta bảo hộ muôn phần, vì cũng là đôi tay kia có thể sáng tạo ra cái đẹp, mà nay, nhưng cũng là vì ích lợi, đem nàng bức ép thành bộ dáng thế này.
“Phải xuất giá nhanh như vậy sao?” Trầm Lâu Đậu , nhìn mẫu thân cùng cô cô. Theo tập tục, nàng biết trăm ngày có thể thành thân, nhưng rời khỏi Giang Ninh...... Ít nhất cũng phải đợi làm thất cho gia gia xong rồi hẳng đi?
“Lâu Đậu, hãy nghe lời, qua thất đầu, còn cùng cô cô đi thôi. Đồ cưới của con, nương đều đã chuẩn bị tốt rồi, qua hai ngày sẽ đưa cho cô cô. Đến Trường An, cũng đừng bao giờ trở lại.” Trầm phu nhân tiến lên một bước, yêu thương vỗ lấy tay nữ nhi. Sau bao sóng gió, rốt cục có thể an tĩnh, nữ nhi số khổ của bà tìm được một vị lang quân tốt như vậy, bà làm nương, về sau cũng sẽ không cần phải lo lắng.