[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

Chương 132: Chương 132: Đệ nhất bách tam thập chương




Khắc Lạc Duy buông chén trà, nhìn Địch Á, “Thật sự là đứa nhỏ tốt, đầu tiên nghĩ đến không phải chính mình, mà là Lai Ngang • La Lam, xem ra hắn đối với ngươi tốt lắm.”

“Phụ thân đối ta tốt lắm,“ Thời điểm Địch Á nói xong cũng không có vui sướng, ngược lại có mất mát, “Ta vẫn nghĩ bởi vì ta là đứa con duy nhất của phụ thân, hắn yêu thương ta, quan tâm ta, giáo dục ta, nhưng mới biết được, là vì ngươi, hết thảy chính bởi vì Địch Á • La Lam tên này, phụ thân chỉ muốn làm cho Địch Á • La Lam người này nhân sinh không có khuyết điểm, bù lại hắn từng đối với ngươi phản bội.” Không có phẫn nộ, mấy ngày cân nhắc đã muốn làm cho phẫn nộ lắng đọng lại, ở trong lòng lưu lại là thất ý cùng xuống dốc.

Dấu đi mất mát, Địch Á tiếp tục nói, “Cho nên, ta nghĩ xin ngươi tha thứ phụ thân, ngươi đối hắn thật sự rất trọng yếu, không ai có được vị trí như ngươi ở trong lòng hắn.” Cho dù chính mình là con hắn lại như thế nào, ở trong lòng phụ thân trọng yếu nhất không phải gia tộc, không phải hắn, mà là người trước mắt.

Xe ngựa cách âm hiệu quả tốt lắm, bên ngoài căn bản nghe không được đối thoại bên trong xe ngựa, nhưng hiệu quả này đối Ma vương không có tác dụng, thời điểm nghe đến những lời này của Địch Á, Ma vương khí thế so với băng còn lạnh hơn, độ ấm nhanh chóng giảm xuống, mặt trời cũng bị tầng mây che, mọi người trong đội ngũ không khỏi rùng mình một cái, làm sao vậy?

Thần vương hiểu được lại lui về phía sau một chút, tuyệt đối không nên ở phía sau tự tìm đường chết.

Khắc Lạc Duy cười khẽ, sau đó nói, “Vì sao cho rằng như vậy?” Y không cho rằng Lai Ngang • La Lam sẽ nói cho đứa nhỏ của hắn đoạn quá khứ kia, không phải bởi không dám, mà vì bảo hộ đứa nhỏ này, làm cho hắn vô ưu trưởng thành.

“Phụ thân rất quý trọng hai cành băng bách hợp, ta từng không cẩn thận làm rơi, phụ thân khi đó kích động ta sẽ không quên, khi đó trong mắt phụ thân chỉ có đóa băng bách hợp kia.” Không có liếc mắt xem hắn ngã trên mặt đất một cái, nhìn Khắc Lạc Duy, Địch Á khẳng định hỏi, “Đó là ngươi đưa đi?” Thủy hệ pháp sư thực lực cường đại, chỉ có nam tử nọ phù hợp.

“Là ta đưa, đó là ta ở thời điểm Lai Ngang • La Lam cùng Ái Toa công chúa kết hôn đưa.” Khắc Lạc Duy không phủ nhận.

Địch Á sửng sốt, hắn không nghĩ tới, nguyên tưởng rằng quý trọng như vậy, là chứng kiến hữu tình của hai người, không nghĩ rằng người nọ sau khi phụ thân phản bội đưa.

“Đóa băng bách hợp kia, là chúc phúc cuối cùng ta làm Địch Á • La Lam tặng cho bạn tốt Lai Ngang • La Lam. Hắn hạnh phúc từng là hy vọng của Địch Á • La Lam.” Chính mình từng rõ ràng hy vọng bạn tốt có thể có được nhân sinh hạnh phúc.

Ngoài xe ngựa hàn khí quá nặng.

“Ngươi đã sớm tha thứ phụ thân rồi?” Địch Á kinh ngạc nghi vấn.

“Tha thứ.” Khắc Lạc Duy nhướng mày, khóe miệng mang theo độ cong châm chọc, phun ra lời nói lạnh lùng. “Tha thứ là vì còn để ý, lúc bỏ qua Địch Á • La Lam tên này, ta liền chặt đứt hết thảy, bao gồm hữu nghị cùng Lai Ngang • La Lam, không có tha thứ, bởi vì căn bản đã muốn là người không quan hệ.”

Bởi vì không quan hệ, nói gì tha thứ.

Ngoài xe ngựa độ ấm bắt đầu tăng lên.

“Nhưng phụ thân không nghĩ phản bội ngươi...” Địch Á muốn biện giải cái gì.

“Đối với chuyện năm đó, ngươi hiểu biết bao nhiêu.” Khắc Lạc Duy đánh gãy hắn. Không đợi Địch Á trả lời, Khắc Lạc Duy tiếp tục nói, “Cho dù ngươi hiểu biết toàn bộ, ngươi cũng không thể vì Lai Ngang • La Lam biện giải cái gì.”

“Phụ thân sẽ phản bội ngươi như vậy, nhất định có lý do.” Hắn tin tưởng phụ thân phản bội nhất định có lý do, mà hiểu biết lý do này, có lẽ người nọ sẽ cùng phụ thân hòa hảo.

Khắc Lạc Duy rất thú vị nhìn Địch Á, “Ngươi cho rằng chỉ cần biết lý do, ta sẽ tha thứ Lai Ngang • La Lam?”

Ngoài xe ngựa, Ma vương khóe miệng gợi lên cười nhạo thật sâu, hắn nhớ tới hắn cùng Khắc Lạc Duy lần đầu tiên gặp mặt, tư thái quyết tuyệt kia, ngôn ngữ làm cho hắn thưởng thức, đó là hắn bắt đầu luân hãm.

“Phải.” Địch Á khẳng định.

Khắc Lạc Duy nở nụ cười, cảm thấy rất thú vị nở nụ cười. “Lai Ngang • La Lam như thế nào sẽ dùng ngươi tới làm vật thay thế, chúng ta một chút cũng không giống.”

Địch Á tâm tê rần, vật thay thế, ba chữ này là vết thương sâu nhất trong lòng hắn, mân môi, không nói gì.

“Trước tỷ thí một ngày, Lai Ngang • La Lam từng tìm đến ta,“ Khắc Lạc Duy dừng cười, bất quá khóe miệng vẫn như cũ duy trì độ cong rất nhỏ. “Hắn muốn giải thích, nói hắn không biết, không biết trận đấu ngày hôm sau là một lần nữa lựa chọn người thừa kế, làm cho ta nghe hắn giải thích, ta không nghe.”

“Vì cái gì?” Vì cái gì không nghe, Địch Á ngữ khí mang theo vài phần chất vấn.

An Đức Liệt kéo kéo vạt áo Địch Á, ý bảo hắn bình tĩnh một chút.

“Vì cái gì? Phản bội chính là phản bội, bất luận lý do gì, đều thay đổi không được sự thật phản bội. Phản bội không cần lý do. Đây là ta lúc ấy đối hắn nói.” Đối với thái độ của Địch Á, Khắc Lạc Duy không có tức giận không vui, mà là trả lời.

Phản bội không cần lý do. Ý tưởng cùng Địch Á hoàn toàn tương phản, tàn khốc lý trí, lãnh khốc quyết tuyệt. Sẽ không quay đầu, sẽ không tha thứ, một khắc đối phương phản bội kia, đã bị một bên khác hoàn toàn từ bỏ.

Bên trong xe ngựa thật trầm mặc.

Khắc Lạc Duy quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Địch Á sắc mặt đổi tới đổi lui, An Đức Liệt trầm tư, trầm tư tàn khốc cùng lý trí trong lời Khắc Lạc Duy nói.

“Thật sự không được sao?” Địch Á chua sót mở miệng.

Khắc Lạc Duy quay đầu, nhìn thanh niên cùng tên từng của mình này, lại được bảo hộ tốt lắm, “Khi đó giữa ta cùng Ái Toa Công chúa, Lai Ngang • La Lam lựa chọn Ái Toa Công chúa, làm ra lựa chọn là hắn.” Mà chính mình bất quá là sau khi hắn lựa chọn làm ra lựa chọn, bỏ qua hữu tình cùng Lai Ngang • La Lam còn có La Lam gia, đây là y lựa chọn.

Lại trầm mặc.

“Phụ thân cùng mẫu thân tình cảm cũng không tốt.” Nếu không phải lúc này đây nghe nói, hắn sẽ không biết, phụ thân cùng mẫu thân nguyên lai từng có tình cảm oanh liệt như vậy, phụ thân không tiếc vì mẫu thân phản bội người trước mắt, vậy lại đã xảy ra sự tình gì, làm cho phụ thân cùng mẫu thân biến thành như thế.

“Nga.” Đối với cuộc sống tình cảm của Lai Ngang • La Lam cùng Ái Toa công chúa, Khắc Lạc Duy không có hứng thú.

“Phụ thân cùng mẫu thân vì sao sẽ biến thành như bây giờ, ngươi có biết nguyên nhân sao?” Địch Á hỏi ra nghi vấn của mình.

“Vì sao không đi hỏi Lai Ngang • La Lam một chút.” Khắc Lạc Duy không trả lời, không phải bận tâm người khác ** (?), mà là, “Hắn đến đây.” Quay đầu lại nhìn về phía con đường bên cạnh rừng cây.

Địch Á cùng An Đức Liệt trong lúc nhất thời không rõ.

Ngoài xe ngựa, Ma vương ánh mắt ngưng lại, tầm mắt lạnh lẽo nhắm ngay rừng cây. Lắc mình biến mất tại chỗ. Thần vương nhìn nhau một chút, không có vọng động, ngoan ngoãn đứng ở nơi này, gần nhất Ma vương không thể chọc. Bảo trì khoảng cách lấy sách an toàn.

“Ai?” Địch Á và An Đức Liệt cùng nhau hỏi.

“Lai Ngang • La Lam.” Khắc Lạc Duy trả lời, tầm mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.

“Phụ thân!” “Chú!” Địch Á cùng An Đức Liệt đồng thời kêu lên, vốn nên ở đế đô vì cái gì lại ở chỗ này.

Từ một khắc nhận được tin tức Khắc Lạc Duy trở về kia, Lai Ngang • La Lam tâm vốn chưa từng bình tĩnh, muốn gặp y, muốn gặp y, tơ vương mấy năm vẫn lắng đọng lại ở trong lòng, khi nghe đến tin tức của y, rốt cuộc không thể ức chế, bốc lên nảy lên, làm cho lý trí đều biến mất. Dùng tốc độ nhanh nhất, cũng dùng mấy ngày thời gian, đến trên đường y đi tới, khi thật sự nhìn đến lá cờ Cuồng Hỏa tung bay kia, lại không dám đến, tại trên đỉnh vách núi này, nhìn xe ngựa hoa lệ kia, người nọ là ở chỗ này.

Tim đập dồn dập, bối rối, muốn gặp, lại không dám, giống như trước kia, đứng ở địa phương xa này nhìn chăm chú, chẳng sợ nhìn không tới thân ảnh của y, chỉ như vậy cũng vậy là đủ rồi, y ở nơi đó a, ngay tại địa phương chính mình có khả năng thấy.

“Lai Ngang • La Lam, ngươi thật đúng là không sợ chết.” Ngữ điệu tà mị nguy hiểm ở phía sau Lai Ngang • La Lam vang lên.

Lai Ngang • La Lam không có kinh ngạc, địa phương có y ở lại như thế nào sẽ thiếu vị Ma vương bệ hạ này.

“Ma vương bệ hạ.” Lai Ngang • La Lam đối với Ma vương hành lễ, ánh mắt, biểu tình, đều là bình thản như vậy, đối với hơi thở nguy hiểm của Ma vương không có cảm giác, cũng là sớm làm tốt chuẩn bị. Hắn biết vị Ma vương này đối hắn bất mãn, cũng hiểu được tâm tư của mình đối người nọ làm cho Ma vương có bao nhiêu chán ghét, nhưng không thể khắc chế, cho dù biết mình như vậy, sẽ làm Ma vương sinh ra sát ý, vẫn không thể khắc chế. Người nọ đối hắn mà nói, vị trí ở trong lòng quá nặng, trước mắt vết thương ở trong lòng cũng quá sâu.

“Xem ra, ngươi đã muốn làm tốt chuẩn bị chết.” Nhìn đến Lai Ngang • La Lam bình tĩnh như thế, Ma vương cười nhạo.

“Vâng.” Lai Ngang • La Lam không có phủ nhận, tử vong với hắn mà nói là loại giải thoát, không hề bị tơ vương tra tấn, không hề lưng đeo áy náy đối Ái Toa.

“Chết tựa hồ rất tiện nghi ngươi,“ Ma vương cười lạnh, “Nhưng ngươi thật sự rất chướng mắt.” Tất cả đối Khắc Lạc Duy có ý đồ bất chính toàn bộ đều chướng mắt, “Chết có thể cho ngươi không hề xuất hiện ở trước mặt ta.” Càng chuẩn xác mà nói là xuất hiện ở trước mặt Khắc Lạc Duy.

Cho dù biết Khắc Lạc Duy đối Lai Ngang • La Lam đã muốn không có cảm tình gì, nhưng hữu nghị từng của hai người bọn họ, vẫn giống như cái gai làm cho tâm Ma vương không thoải mái.

Ma vương quyết định để Lai Ngang • La Lam tử vong.

“Bố Lạp Đức.” Thời điểm Ma vương cùng Lai Ngang nói chuyện, Khắc Lạc Duy nhẹ giọng nói, “Làm cho Lai Ngang • La Lam lại đây.”

“Dạ, chủ nhân.” An Đức Liệt cùng Địch Á nghe được Bố Lạp Đức đáp lại.

Thời cơ vừa lúc, Bố Lạp Đức chắn trước mặt Lai Ngang • La Lam.

“Bố Lạp Đức.” Nhìn một tồn tại khác làm cho chính mình khó chịu xuất hiện, Ma vương ngữ khí không tốt.

“Y Tư Đặc La đại nhân, chủ nhân làm cho ta mang Lai Ngang • La Lam gặp ngài.” Bố Lạp Đức cung kính đáp lại, Ma vương cùng chủ nhân đang chiến tranh lạnh, vô pháp thay đổi sự thật Ma vương là người có quyền hạn thứ hai với hắn.

Ma vương mệt mỏi thu tay, trong lúc Khắc Lạc Duy còn đang sinh khí, Ma vương tuyệt đối không dám có hành vi vi phạm ý nguyện của Khắc Lạc Duy, sớm biết vậy, vừa thấy mặt liền động thủ, Ma vương ở trong lòng vì lỡ mất cơ hội mà hối hận.

“Khắc Lạc Duy gặp hắn làm gì?” Ma vương tức giận nói, hắn đều không thể tới gần Khắc Lạc Duy, vì sao những người này một tên hai tên ba tên có thể tới gần Khắc Lạc Duy như vậy, nhất là người này, tên có ý đồ bất chính với Khắc Lạc Duy.

“Ý chí của chủ nhân, không dám tự tiện đoán.” Bố Lạp Đức cung kính đáp lại. “Lai Ngang • La Lam tiên sinh, mời theo ta đến,“ Bố Lạp Đức đối Lai Ngang. Nói nói, sau đó hành lễ với Ma vương. “Y Tư Đặc La đại nhân, cáo lui.” Tiếp theo đặt tay trên vai Lai Ngang • La Lam, biến mất tại chỗ.

Ma vương căm giận đảo qua, một mảnh cây cối lớn ngã xuống, biến mất tại chỗ, một lần nữa cưỡi Hắc Long Vương, sắc mặt trầm lãnh, chú ý lưu ý hướng đi bên trong xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.