Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 128: Chương 128: Có biến




Bà Tuyết nói xong thì cúp máy khiến Dương Ái Vân trầm tư, Sầm Cảnh Đình ngồi bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Nghe anh hỏi cô mới nhìn sang bên cạnh nói: “Cảnh Đình, anh vào trước được không? Em đến khách sạn Nam Á gặp một người, nhất định sẽ quay lại trước khi máy bay cất cánh.”

“Là ai hẹn cô?” Sầm Cảnh Đình nhíu mày hỏi.

“Là bà Tuyết, bà ấy nói đang giữ ý đồ của mẹ em, trong đó có thứ em càn phải biết nên muốn đến một chuyến.” Dương Ái Vân giải thích.

Sầm Cảnh Đình trầm tư một chút lại hỏi: “Quan trọng lắm sao?”

“Cũng không có gì quan trọng, em chỉ muốn biết một đáp án mà thôi.” Còn mấy bức ảnh kia đã không còn có ý nghĩa gì với cô nữa rồi, cô chỉ muốn biết nguyên nhân thực sự bà ấy rời đi thôi.

“Được, tôi bảo Phong Đại đưa cô đi.” Biết cô muốn đi anh cũng không ngăn cản.

Dương Ái Vân lại từ chối: “Để cậu ấy ở lại với anh đi, em đi một lát rồi về cũng không có nguy hiểm gì.”

Sầm Cảnh Đình mặc dù không an tâm nhưng vẫn để cô tự quyết định, anh chỉ dặn một câu: “Đi sớm về sớm, có gì thì gọi tôi.”

“Em biết rồi, em đi đây.” Dương Ái Vân mở cửa xe bước xuống lại nhanh chóng bắt một chiếc taxi rời đi.

Sầm Cảnh Đình vẫn ngồi trong xe, không hiểu sao vẫn cứ bất an.

Khách sạn Nam Á.

Bà Tuyết cúp máy xong lại nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi trước mắt nói: “Người sẽ nhanh chóng đến đây, hy vọng cậu giữ lời hứa.”

Người đàn ông nhếch môi: “Tất nhiên, Lâm Vĩnh An tôi trước nay chưa từng thất hứa, huống chi phu nhân không tin tôi thì cũng có thể làm gì? Hoàn cảnh của Dương Gia bây giờ cũng không trụ được lâu nữa.”

Bà Tuyết nghe vậy hơi cụp lông mày miệng lại cười nói: “Tôi dĩ nhiên biết cậu An đây uy tín, tôi luôn tin tưởng cậu.”

“Phu nhân, người đến rồi.” Lúc này có một vệ sĩ đi đến thông báo cho bà Tuyết.

Bà ta lại ra hiệu cho thanh niên trước mặt, người kia đứng dậy đi vào bên trong. Sau đó bà ta mới ra hiệu cho vệ sĩ: “Gọi người vào đi.”

Dương Ái Vân được vệ sĩ dẫn đường đi vào bên trong, vừa vào đã thấy bà Tuyết đang ngồi trên chiếc bàn tròn sang trọng trước mặt, trên bàn còn có trà bánh được bày ra sẵn, cô vừa đi vừa quan sát căn phòng rồi dừng trước mặt bà ta.

“Di vật đâu?”

Thấy Dương Ái Vân vừa đến đã lạnh lùng hỏi về mấy bức ảnh bà Tuyết lại thong dong nói: “Con cứ ngồi xuống trước dì sẽ đưa cho con.”

Dương Ái Vân lại bảo: “Tôi còn có chuyến bay nếu bà cố tình kéo dài thời gian vậy thì tôi cũng không nhất thiết phải lấy.”

Dứt lời cô tính xoay người thì bà Tuyết đã lấy một phong thư dày cộm ra nói: “Nó ở đây.”

Dương Ái Vân nhìn vào phong thư chưa nói lời gì, bà Tuyết nhoẻn miệng cười lại đẩy nó về phía cô: “Tất cả ảnh mà con cần đều nằm trong này.”

Bàn tay của Dương Ái Vân đưa ra từ từ cầm lấy phong thư lên rồi xé nó ra, bỗng chốc có một mùi gì đó kỳ lạ lan tỏa ra ngoài, bàn tay của cô dừng lại có chút ngưng thần.

Bà Tuyết nhìn hành động của cô bảo: “Con không xem sao?”

Cô lại bỏ xấp hình vào trong giỏ xách nói: “Đồ tôi đã lấy được xem lúc nào là quyền của tôi.”

Nói xong Dương Ái Vân muốn xoay người rời đi thế nhưng mới được vài bước thì đầu óc cô có chút quay cuồng, phía trước cũng trở nên mơ hồ sau đó thân thể lảo đảo muốn ngã.

Thấy cô sắp té xuống đất một vệ sĩ nhanh tay đỡ lấy cô, Dương Ái Vân hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc này Bà Tuyết mới đứng dậy khoanh tay nói: “Mang người vào trong đi, nghé mà dám đấu với trâu sao? Còn non lắm.”

Bên trong người đàn ông đã chờ sẵn con mồi, thấy Dương Ái Vân được mang vào thì vô cùng hài lòng.

Vệ sĩ thấy hắn chào hỏi một tiếng lại đặt người lên giường rồi rời đi, nhận tiện đóng cửa phòng lại.

Lâm Vĩnh An nhìn người phụ nữ nhắm nghiền hai mắt trên giường tiến tới hai bước mới dừng lại, tay hắn nâng lên chạm nhẹ vào vết bớt trên mặt cô nói: “Chậc! Cuối cùng cũng rơi vào tay tôi.”

Sân bay MK thành phố Dạ Lan.

Giọng nói thông báo chuyến bay của nhân viên vang lên khắp đại sảnh, Sầm Cảnh Đình ngồi ở băng ghế chờ cả tiếng đồng hồ có chút xuống ruột hỏi: “Cô ấy còn chưa quay lại sao?”

Phong Đại đứng bên cạnh Sầm Cảnh Đình lên tiếng: “Dạ thiếu gia, người vẫn còn chưa quay lại, có cần tôi gọi điện không ạ?”

Sầm Cảnh Đình cũng muốn gọi nhưng lại trầm tư nói: “Không cần, chờ thêm một lát.”

Mặc dù biết thiếu gia đang sốt ruột nhưng Phong Đại cũng không thể làm gì hơn. Hắn mắt nhìn tám hướng quan sát xung quanh, thiếu gia và thiếu phu nhân đi du lịch cũng không mang theo quá nhiều người, chỉ có mình hắn mà thôi nên nhiệm vụ bảo vệ hai người đều dựa vào hắn.

Lúc này đột nhiên đại sảnh đang ồn ào lại có người thốt lên: “Trời ơi, lại đây mà xem, đại thiếu phu nhân nhà họ sầm gian díu với người đàn ông lạ, còn đăng cả clip nữa này.”

“Ở đâu? Tôi xem với.” Có hai ba người tụ tập lại chỗ cô gái vừa hét lên, xem video được phát trên mạng xã hội.

Bọn họ vừa xem vừa nói: “Chậc, kích thích quá, xem cô ta làm tình kia đúng là *** ****, không biết người đàn ông này là ai nhỉ, tôi nhìn có vẻ quen mắt.”

“Không biết nữa, chỉ quay tấm lưng tôi cũng không rõ, mẹ kiếp, ai lại có thể quay đoạn video này chứ, tởm chết đi được.”

Bên này Sầm Cảnh Đình nghe bọn họ nói chuyện khuôn mặt tĩnh lặng nói: “Phong Đại.”

“Vâng, thiếu gia.” Phong Đại có chút vã mồ hôi.

Sầm Cảnh Đình chỉ nói hai từ: “Kiểm tra.”

Phong Đại nghe lời lấy điện thoại ra, không cần hắn kiểm tra thì vừa mở lên đã có người đưa tin với tiêu đề giật gân: “Đại thiếu phu nhân nhà họ Sầm gian díu cùng người đàn ông lạ lộ clip nóng.”

Tay hắn có chút run run lại bấm vào clip đang được mọi người xem náo nhiệt ngoài kia, lập tức trong clip truyền đến giọng nói của người phụ nữ.

“Ưm, sâu, sâu thêm một chút nữa.”

Giọng nói này khiến Sầm Cảnh Đình như chết lặng mà người cầm điện thoại cũng đổ mồ hôi hột, hắn chẳng những nghe thấy mà còn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt người phụ nữ trong đoạn clip này.

Người đó không ai khác chính là thiếu phu nhân, lúc nhìn hắn cũng không dám tin đây là thật.

Giọng nói trong clip càng lúc càng rõ ràng, nói đúng hơn chỉ là tiếng rên rỉ khi giao hoan.

Những người bên ngoài càng xem càng náo nhiệt, nhưng rất nhanh đoạn clip nhạy cảm cũng bị cấm phát sóng.

Tuy chưa đến một phút nhưng đủ khiến người ta xem được toàn bộ nội dung.

“Ôi, tiếc quá, video bị tắt mất rồi.” Giọng nói của vài cô gái vang lên, cả đại sảnh ồn ào náo nhiệt bàn tán không ngừng.

“Người phụ nữ này đúng là *** ****, Sầm đại thiếu gia không biết có biết mình bị cắm sừng không nhỉ? Thật tội nghiệp, anh ta mà không mù thì thật tốt tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ta.”

“Chậc chậc, đường đường là đại thiếu gia cũng xui xẻo quá đi, không biết bị cắm bao nhiêu cái sừng rồi, nhìn bộ dạng cô ta mà xem, kiểu này là *** **** thành tính rồi.”

Sầm Cảnh Đình ở bên này nghe trót lọt lời nói của đám người, bên ngoài còn bình tĩnh nhưng bên trong đã có hàng ngàn hàng vạn cơn sóng đánh thẳng vào lòng.

Anh trầm giọng lên tiếng: “Gọi điện cho cô ấy.”

Phong Đại nghe vậy vội vàng bấm số, thế nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói của tổng đài viên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Hai tay Sầm Cảnh Đình siết chặt vào nhau lạnh lùng ra lệnh: “Quay về.”

Dứt lời anh đứng dậy rời đi, bất chấp đường đi thế nào, Phong Đại thấy vậy vội vàng đuổi theo, lại lấy can đảm nói vài câu: “Thiếu gia, khả năng là có hiểu nhầm hay để tôi bảo Khải Nam điều tra thử.”

Sầm Cảnh Đình không phản ứng sắc mặt càng thêm khó coi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.