Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 83: Chương 83: Cùng nhau đi nhé!




Đi được chừng mười bước chân Dương Ái Vân chợt dừng bước hỏi: “Sầm Cảnh Đình, anh vẫn còn yêu Dương Ái Linh đúng không?”

“Không còn yêu.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt trả lời.

“Không còn yêu sao anh lại để cô ta ôm lâu như vậy, đây rõ ràng là quyến luyến, Sầm Cảnh Đình, dù anh không xem tôi là vợ cũng phải chừa cho tôi chút mặt mũi chứ, anh xem, cô ta nói tôi chẳng khác nào kẻ thứ ba dành chồng của người khác, nghe vậy mà lọt tai sao? Hay anh cũng thấy như vậy?” Dương Ái Vân phản ứng kịch liệt.

Chuyện nào có thể nhún nhường chứ chuyện này cô tuyệt đối không nhường ai cả, cô cũng là người, cũng biết tức giận đâu phải lúc nào cũng bình tĩnh, nhất là khi có người sà vào lòng chồng của mình đổi trắng thay đen tố cáo mình cô càng không thể nhịn.

Sầm Cảnh Đình nghe ra được sự hờn dỗi và tức giận trong câu nói của cô, anh khẽ khàng bảo: “Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa.”

“Không có gì cơ?” Người đàn ông này nói chuyện đúng là muốn đánh mà, cứ phải để người ta hỏi lại lần nữa sao?

Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói: “Sẽ không ai nói cô là người thứ ba, kẻ nào nói cắt lưỡi kẻ đó.”

Nghe vậy Dương Ái Vân thấy có chút bất ngờ lại hỏi thêm: “Bao gồm cả Dương Ái Linh sao?”

“Ai cũng như nhau.” Anh trả lời.

Dương Ái Vân nhân cơ hội nói: “Vậy là anh đã thừa nhận tôi rồi sao?”

“Hai chuyện này không giống nhau.” Sầm Cảnh Đình trốn tránh, lòng anh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận ai.

Dương Ái Vân thấy anh còn chưa chịu thừa nhận cũng không ép anh nữa, cô nói: “Được rồi, tôi lại cố gắng thêm một chút, đến khi nào anh yêu tôi chết mê chết mệt mới cam lòng.”

“Dương Ái Vân, cô có thể kiên trì bên tôi bao lâu?” Sầm Cảnh Đình nhợt nhạt hỏi.

“Anh muốn nghe câu trả lời thế nào?”

“Hãy nói thật lòng.” Cô trả lời thế nào anh cũng chấp nhận chỉ cần không nói dối anh là được, anh không muốn phải nghe thêm bất cứ lời nói dối nào.

Dương Ái Vân không biết trong lòng của anh có bao nhiêu bất an, khi hỏi câu này anh hoàn toàn không chắc chắn vào bản thân mình, thậm chí còn có chút sợ hãi.

“Sầm Cảnh Đình, tôi cũng muốn hỏi anh, anh cảm thấy vợ chồng nên ở với nhau bao lâu là đủ? Cuộc sống này hợp rồi tan, tan lại hợp, chỉ cần chúng ta có đủ duyên phận với nhau bao lâu đều không quan trọng, nếu có lúc ly tan thì cuối cùng cũng sẽ quay về với nhau, còn trước mắt trân trọng nhau ngày nào hay ngày ấy.” Cô nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Sầm Cảnh Đình dù anh có bao nhiêu lo lắng về tôi thì tôi cũng chỉ muốn nói với anh một điều mà thôi. Từ đầu đến thời điểm hiện tại tôi đều dùng chân tâm để bên cạnh anh, những lời nói hay hành động đều không phải cho bất cứ ai thấy và nghe, tôi làm chỉ để duy nhất mình anh cảm nhận mà thôi, Sầm Cảnh Đình, anh hiểu lòng tôi rồi chứ?”

Cô nhìn người bên cạnh mình, mọi khúc mắc, nghi ngờ trong lòng anh không thể gỡ bỏ ngày một ngày hai, nhưng trước tiên cô vẫn muốn để anh nghe thấy và cảm nhận được những gì mình làm.

Trái tim của Sầm Cảnh Đình một lần nữa thổn thức, anh đè nén bản thân rất tốt nhưng vẫn bị Dương Ái Vân nhìn ra, cô nắm chặt tay anh mà nói: “Cùng nhau đi nhé!”

Hai người tiến bước về phía trước, trời đã nhá nhem tối, hai bên con đường dèn điện đều thắp sáng như mở đường cho hai người cùng đi.

Biệt thự phía bắc.

Trở về Sầm Hạo Nhiên lập tức bị bà Liên gọi vào phòng, chưa để con trai mình kịp ngồi bà ta nhanh chóng hỏi: “Mẹ nghe chú Lam nói phiếu bầu chọn của con và Sầm Tuệ Nhi ngang nhau ông nội để Dương Ái Vân là người quyết định cuối cùng có đúng vậy không?”

“Mẹ nắm bắt được thông tin còn hỏi con làm gì?” Sầm Hạo Nhiên nhạt giọng nói.

Bà Liên nghe được con trai xác nhận trầm mặt: “Lý nào như vậy, con bé đó có tư cách gì mà quyết định chuyện này?”

“5% cổ phần cũng đủ tư cách rồi.” Sầm Hạo Nhiên ngồi xuống ghế, cầm quả pha lê tím trên bàn lên xoay nhẹ vài vòng.

“Chết tiệt, Dương Ái Vân này đúng là không thể xem thường, nó sẽ bỏ phiếu cho ai đây? Quan hệ của nó với nhà bên kia cũng không tốt lắm, chắc sẽ không bỏ cho Sầm Tuệ Nhi, còn phía chúng ta…” Bà Liên bắt đầu tính toán trong đầu.

Sầm Hạo Nhiên không quan tâm lắm mẹ mình sẽ làm gì, lúc này điện thoại hắn hiện lên một tin nhắn, nhìn tên người gửi đến khóe miệng hắn nhếch lên, mở tin nhắn ra xem.

“Tôi giặt áo cho anh xong rồi, anh muốn tôi ký gửi đến nhà họ Sầm hay tập đoàn Sầm Gia?”

“Tự mình mang đến, 8h tối, nhà hàng Hòa Lâm.” Sầm Hạo Nhiên soạn nhanh một tin.

Chưa đến ba giây lại có tin trả lời: “Làm gì phiền phức như vậy, tôi không rảnh đâu.”

“Vậy hết cách rồi, tối mai tôi đích thân đến nhà cô.”

Hắn vừa nhàn bên kia đã lật đật gửi liên tiếp ba tin: “Đừng, tôi đến, anh đừng lại đây.”

“Sợ cái gì tôi cũng chưa ăn thịt cô.”

Bên kia không nói gì chỉ gửi một icon mặt lạnh, lạnh đến run người.

Sầm Hạo Nhiên để tay lên khóe miệng cười ra tiếng.

Bà Liên gọi mãi không thấy con trai trả lời thi đi tới khụ khụ vài tiếng: “Hạo Nhiên, con đừng nhìn điện thoại nữa, có nghe mẹ nói không vậy?”

“Mẹ nói gì?” Sầm Hạo Nhiên hỏi lại, hắn hoàn toàn không quan tâm mẹ mình.

“Con…” Bà Liên không biết nói sao với con mình lại bào: “Mẹ sẽ đi gặp Dương Ái Vân thăm dò nó con nghĩ sao?”

“Tùy mẹ, đừng làm chuyện dư thừa.”

“Sao con lại nói vậy, con nghĩ mẹ muốn gặp nó chắc, nếu không phải ông nội con giao quyền quyết định cho nó thì tốt rồi, đằng này…” Càng nghĩ bà ta càng thấy tức.

Dương Ái Vân còn chưa ở đây được bao lâu vậy mà đã được ông già đẩy lên như vậy, tương lai sẽ như thế nào đây?

Bên phía tây bà Lê biết chuyện cũng đứng ngồi không yên, sự tình đúng là chuyển biến theo hướng không ai mong muốn mà, bà ta chờ kết quả lại nghe con gái nói vậy trong lòng đúng là đau đáu tim gan.

“Ông nội con đúng là quá bất công, trước thì Sầm Cảnh Đình giờ lại đến lượt Dương Ái Vân, rốt cuộc thì trong lòng ông ấy cũng chỉ có Sầm Cảnh Đình là quan trọng thôi sao?” Bà Lê tức mà không thể bộc phát, chỉ có thể nói gần nói xa.

Sầm Tuệ Nhi bình tĩnh hơn mẹ mình rất nhiều nhưng trong lòng cô không hề nghĩ xấu về ông nội mình, ngược lại cô cảm thấy ông nội rất rõ về ý đồ của từng người.

Cô không có ý khuyên mẹ mình, từ ngày làm dâu nhà họ Sầm bà đã luôn mong muốn có thể vượt xa chị em dâu của mình, ba mất sớm bà cũng chỉ mong ngóng ở con cái, anh trai cô lại chỉ chú tâm vào công việc cứu người, cũng chỉ có mình cô là bà ấy có thể trông.

Cho nên từ đầu đến hiện tại cô vẫn luôn cố gắng hết sức, làm theo những gì mà mẹ mình mong cầu, hy vọng bà sẽ vui hơn một chút.

Lại nói Dương Ái Vân trở về ăn cơm chưa được bao lâu thì quản gia đã đi đến gọi cô đến chỗ ông Sầm.

Mỗi lần bị ông gọi đi là cô biết thể nào cũng có chuyện gì đó, nhưng khi nghe xong lời ông nói Dương Ái Vân dường như không thể tin vào tai mình.

“Ông nói sao cơ? Để cháu quyết định chức vị tổng giám đốc? Cháu làm sao có thể?”

“Đúng vậy, cháu sở hữu 5% cổ phần của Sầm Gia hoàn toàn có thể.” Ông Sầm chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.