“Thưa thiếu phu nhân, đại thiếu gia thường sẽ dựa vào vị trí để lấy đồ ăn, cho nên…” Một vệ sĩ lên tiếng trả lời, lại có vẻ ngập ngừng.
Anh ta nói như vậy cô cũng đã hiểu, Sầm Cảnh Đình mù không thể nhìn đồ ăn để gắp, mà chiếu theo tính tình kiêu ngạo của anh ta chắc hẳn sẽ không nhờ người giúp đỡ. Cho nên, bọn họ mới dùng cách này để anh nhận biết mà gắp đồ ăn.
“Được rồi, tôi đã hiểu.” Nói xong cô lại đi đến bên giường.
Quản gia một vẻ khó nhằn nhìn cô: “Đại thiếu phu nhân.”
“Để tôi.” Dương Ái Vân nói, quản gia lại dịch qua một bên nhường chỗ cho cô.
Dương Ái Vân nhìn bộ dạng dại ra như người chết của anh hỏi: “Sầm Cảnh Đình, qua ngày mới rồi, anh muốn thế nào?”
Anh không trả lời cô, chỉ có Dương Ái Vân tiếp tục nói: “Vì một người không xứng đáng lại khiến bản thân mình không vực dậy được sao? Tính hành bản thân đến khi nào?”
Người đàn ông chẳng có dấu hiệu gì, bây giờ anh vẫn còn đang chôn vùi trong nỗi đau của mình, không còn biết người bên cạnh mình là ai, càng không nghe thấy gì.
“Sầm Cảnh Đình, có nghe tôi nói không?” Âm lượng của Dương Ái Vân đột nhiên cao lên một cung bậc.
Sầm Cảnh Đình có chút lay động nhưng chỉ một thoáng lại ngây ra như phỗng.
Hết cách, Dương Ái Vân chỉ có thể cười lạnh: “Anh biết không, trong khi anh đang ở đây buồn bã, đày đọa mình thì bên ngoài kia có bao nhiêu người đang cười vào mặt anh, đường đường là một thằng đàn ông bị bội tình một lần đã gục ngã, không còn biết ngày mai rồi sao?”
Những lời nói của cô như kim châm đâm vào trái tim người ta, Sầm Cảnh Đình nhói càng thêm nhói, thân thể run lên một chút.
Dương Ái Vân vẫn luôn quan sát anh không rời mắt, biết anh đã nghe thấy lời mình nhưng vẫn không muốn thoát ra khỏi dây tò vò cũng chẳng buồn nói nữa.
“Được thôi, anh muốn vậy thì cứ vậy đi.”
Cô lại quay sang người bên cạnh nói: “Quản gia, ông đi trước đi.”
“Nhưng, nhưng mà đại thiếu gia đã cả ngày hôm qua đã không ăn gì rồi.” Quản gia có vẻ rất lo lắng cho Sầm Cảnh Đình.
Cô thấy vậy lại bảo: “Ông yên tâm, không chết được đâu.”
Mặc dù biết là như thế nhưng thật sự ông chưa thể thôi lo lắng, tuy nhiên gia chủ đã giao chuyện này cho đại thiếu phu nhân ông cũng muốn xem cô gái này có thể làm cách nào.
“Vậy được rồi, có điều gia chủ nhắn lại cô phải chăm sóc đại thiếu gia cẩn thận.” Đây vừa là nhắc nhở cũng vừa cảnh cáo.
Dương Ái Vân nghe hiểu nên nói: “Tôi biết mình phải làm gì, ông cứ giao phó đúng sự tình với chủ tịch, còn nữa phiền ông mang cho tôi bộ quần áo bình thường đến đây.”
“Vâng, vậy tôi đi trước.” Quản gia nhìn cô thêm một lần nữa mới chịu rời đi. ngôn tình tổng tài
Khi cánh cửa vừa khép Dương Ái Vân đột nhiên cất tiếng: “Quản gia này.”
Ông Từ giật mình một cái lại quay đầu hỏi: “Vâng, đại thiếu phu nhân có chuyện gì sai bảo.”
“Kêu người mang chút cháo lên đây, tâm trạng của Sầm Cảnh Đình không tốt sẽ không ăn nổi những thứ kia đâu, uống chút cháo là tốt nhất.” Dương Ái Vân nói, cô định để người đàn ông kia nhịn đói cả đêm cho biết mặt nhưng suy nghĩ lại vẫn nên để anh ăn chút gì vẫn tốt hơn, mà thứ dễ ăn nhất cũng chỉ có cháo.
Quản gia nghe thế hai mắt sáng lên một chút, thầm nghĩ cô gái này cũng khá thông minh, ông sảng khoái đáp: “Vâng, cô thật chu đáo, để tôi bảo nhân viên mang đến.”
Dương Ái Vân không quan tâm đến anh nữa thản nhiên ngồi vào bàn ăn.
Ăn được một nửa mới có người mang cháo vào phòng, Dương Ái Vân cảm thấy đã no mới cầm chén cháo đến bên cạnh anh: “Ăn chút cháo đi, hay anh muốn đánh răng rửa mặt trước.”
“Tôi không cần cô giả vờ quan tâm, nếu chỉ vì tiền hay một vị trí trong nhà họ Sầm tôi thành toàn cho cô, bây giờ thì cút đi và đừng khi nào xuất hiện trước mặt tôi.” Sau một thời gian dài cuối cùng Sầm Cảnh Đình cũng lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn vì vừa tỉnh dậy.
Dương Ái Vân không quan tâm anh suy nghĩ về mình thế nào, cô chỉ bảo: “Tôi đã là vợ anh thì sẽ có trách nhiệm chăm sóc anh.”
“Tôi nói không cần, cô không nghe thấy sao, mau cút đi.” Sầm Cảnh Đình vẫn giữ thái độ tức giận với cô.
“Anh ăn cháo tôi sẽ cút.” Dương Ái Vân múc lên một muỗng cháo thổi thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng anh.
Sầm Cảnh Đình ngửi thấy mùi cháo thịt, lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên hất tay một cái: “Đừng có làm trò trước mặt tôi.”
Thìa cháo rời khỏi tay cô cứ thế tạo một vòng trên không trung mới rơi xuống đất, tạo ra âm thanh “Keng keng” chói tai.
Dương Ái Vân nhìn chiếc thìa lăn trên sàn cùng nước cháo vương vãi lung tung biểu tình không chút thay đổi, chỉ quay sang nhìn người đàn ông, tiếp tục không lạnh không nhạt nói: “Anh ở đây nhịn đói và tức giận vô cớ với tôi thì được gì? Có người đang vui vẻ ăn mừng đấy đại thiếu gia.”
“Cô nói đủ chưa?” Sầm Cảnh Đình gằn giọng trước lời mỉa mai của cô, có ai đang buồn tình mà nghe nổi những lời gây đả kích đâu chứ?
Đây đúng là hiệu ứng mà Dương Ái Vân mong muốn, cô vẫn không dừng lại: “Nếu có thể tôi còn muốn nói nhiều hơn thế kìa, anh thật khiến người ta xem thường.”
“Dương Ái Vân, cô muốn chết phải không?” Sầm Cảnh Đình thực sự nổi giận, cả người bật dậy đối diện với cô.
“Người muốn chết là anh, tôi ăn uống no say sẽ có sự sống, còn anh nhịn ăn nhịn uống cái chết sẽ đến rất nhanh. Bây giờ hãy lựa chọn đi, ăn hay không ăn. Nếu chọn cái sau tôi để anh tự sinh tự diệt. Thế nào?” Dương Ái Vân ra đòn quyết định, với người đang đau buồn vì tình yêu có khuyên họ cũng không nghe, cho nên cô quyết định không khuyên mà sẽ đánh từng câu từng chữ vào lòng anh, hy vọng người đàn ông này có thể tỉnh ngộ.
Sầm Cảnh Đình mím môi, anh muốn phản bác nhưng nhất thời không biết nói gì. Tuy nhiên, sự giận dữ vẫn chưa nguôi ngoai nên cả người còn run rẩy.
Mãi không thấy anh trả lời cô dứt khoát đặt tô cháo vào tay anh: “Có ăn hay không tùy anh, tôi không rảnh khuyên can một người không có ý chí.”
Cô nói xong thì đi thay đồ, mặc kệ người đàn ông tự xử.
Bên này khi quản gia trở lại ông Sầm vẫn còn đang hút tẩu thuốc trong tay, đôi mắt trầm đục đăm chiêu, nghe thấy động tĩnh ông hỏi: “Cảnh Đình thế nào?”
“Thưa gia chủ, đại thiếu gia còn sốc nên không thiết ăn uống gì.” Quản gia thở dài.
Ông Sầm hơi chút nhăn mày, thở ra một hơi tiếp tục truy vấn: “Cô bé kia thì sao?”
“Cô ấy…” Quản gia có vẻ khó xử.
Ông Sầm lúc này mới liếc ông ta một cái: “Có gì không thể nói?”
“Cũng không hẳn thưa gia chủ, chỉ là cách ứng xử của đại thiếu phu nhân không như người thường thôi, còn nữa mặt của cô ấy...” Sau đó quản gia cũng thuật lại tường tận sự việc mình được nghe và nhìn cho gia chủ.
Ngồi ở một bên ông Sầm nghe khá chuyên chú lại không quên hút thêm một hơi, ông có một thói quen hễ gặp chuyện muộn sầu sẽ hút điếu cày, đây là thói quen hồi còn trẻ của ông đến nay vẫn chưa bỏ được, mặc dù đã tuổi già sức yếu.
“Ừm, ông thấy con bé thế nào?” Ông Sầm biết Dương Ái Vân nói lời đả kích cháu trai mình cũng chưa có phản ứng gì, ngược lại hỏi.