Mùi hoa oải hương xộc thẳng vào mũi Sầm Cảnh Đình lấy lại ý thức, nghiêng người qua một chút, có ý tránh né ôm ấp.
Dương Ái Vân cảm nhận được động tác nhỏ của anh lại nói khẽ: “Anh còn nhúc nhích tôi hôn anh trước mặt Phong Đại đấy.”
“Dương Ái Vân, cô càng ngày càng to gan.” Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt nói nhưng hiển nhiên không có tức giận.
Dương Ái Vân nở nụ cười: “Giờ anh mới biết sao, tôi còn có thể to gan hơn nữa đấy.”
Chẳng qua vì anh chưa sẵn sàng nên cô chưa tiến tới mà thôi, người đàn ông này cô muốn thu phục chỉ trong lòng bàn tay.
Sầm Cảnh Đình không hề hay biết suy nghĩ lớn mật này của cô, anh nhẹ giọng ra lệnh: “Đủ rồi, buông ra đi.”
“Anh không thích sao? Hay thích mà xấu hổ?” Dương Ái Vân cố tình hỏi khẽ.
Sầm Cảnh Đình thật sự không chịu nổi mấy câu hỏi này của cô, anh tự mình động thủ gỡ đôi bàn tay trắng muốt đang ôm cổ mình ra.
“Sầm Cảnh Đình, anh thử đẩy tôi ra xem, tôi sẽ lập tức ôm Phong Đại.” Dương Ái Vân nheo mắt chẳng nặng chẳng nhẹ nói.
Động tác của Sầm Cảnh Đình khựng lại, máu trong người dần nóng lên: “Dương Ái Vân, cô dám.”
“Có gì không dám, anh không cần thì để cho người khác, cần gì nóng giận như vậy.” Dương Ái Vân bĩu môi, từ từ buông anh ra tiến về phía Phong Đại.
Hắn đứng ở một bên nhìn Dương Ái Vân từng bước đi đến chỗ mình có chút sợ hãi lên tiếng: “Thiếu, thiếu phu nhân, cô, cô tính làm gì?”
Cô bước một hắn lùi hai, Dương Ái Vân lên tiếng: “Phong Đại, nhìn kỹ thì thân người anh quả thật không tệ, gương mặt góc cạnh, tuy không tinh xảo nhưng lại rất kiên nghị, khi cười lên cũng rất điển trai, quan trọng tính tình tốt, nhiệt tình lại còn có nhiều cảm xúc, mẫu người như anh thật sự khiến người ta yêu thích.”
“Thiếu, thiếu phu nhân cô đừng nói nữa.” Phong Đại nhìn sắc mặt âm trầm của người nào đó sợ hãi tột độ, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân, tại sao hắn không làm gì cũng bị vị này đem ra đùa giỡn, thế này thì hắn coi như chết chắc.
Dương Ái Vân nhìn thấy mồ hôi con mồ hôi mẹ của Phong Đại thay nhau rơi xuống khóe miệng giương lên, tiếp tục nói: “Phong Đại này, tôi rất ghen tị với bạn gái anh đó, kiếm được một chàng trai như anh không dễ đâu.”
“Thiếu phu nhân, cô nói quá rồi, tôi không được như vậy đâu, cô, cô đừng nói nữa được không, tôi xin cô đấy.” Phong Đại mếu máo xin xỏ.
Dương Ái Vân quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế, anh vẫn không nhúc nhích gì cô nói tiếp: “Phong Đại, anh đừng có ngại, những lời tôi nói là thật lòng, nếu như chưa gả cho ai đó tôi nhất định sẽ theo đuổi anh.”. ngôn tình hài
“Trời ơi, thiếu phu nhân, cô, cô….” Phong Đại như muốn té quỵ.
Bên kia Sầm Cảnh Đình nghe những lời cô nói nãy giờ sắc mặt đen sạm đi còn hơn đáy nồi.
“Dương Ái Vân, cô dám quyến rũ đàn ông khác trước mặt tôi sao?” Cuối cùng người đàn ông nào đó đã không nhịn nổi nữa, tức giận đứng bật dậy, hai tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Dương Ái Vân cười đắc ý, tiến lại về phía Sầm Cảnh Đình nghiễm nhiên nói: “Như vậy đâu có tính là quyến rũ, quyến rũ phải là như này mới đúng.”
Dương Ái Vân chợt kiễng chân hôn lên khóe miệng anh một cái, Sầm Cảnh Đình đứng hình tại chỗ lại nghe cô nói: “Nếu anh còn từ chối tôi nữa, tôi sẽ làm vậy với người đàn ông khác.”
“Cô…” Sầm Cảnh Đình chẳng thể làm được gì trong lòng tự tức giận bản thân, anh rốt cuộc làm sao vậy?
“Sầm Cảnh Đình, tôi là phụ nữ đã chủ động đến vậy rồi anh còn không có động tĩnh tôi sẽ thấy chán nản mà bỏ cuộc. Có điều tôi sẽ không ép anh nhưng cũng sẽ không cho anh quá nhiều thời gian, nếu anh để tôi đợi không có kết quả Dương Ái Vân tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt với anh.” Cô nói từng câu từng chữ bên tai anh.
Lời nói như tối hậu thư khiến trái tim của Sầm Cảnh Đình co rút lại không nói được lời nào.
Dương Ái Vân thấy anh trầm tĩnh hẳn đi cô lại chuyển chủ đề hỏi: “Trước khi tôi đến đây đã có chuyện gì khiến anh không vui như vậy?”
“Không có gì, cô không cần bận tâm.” Nghe cô hỏi Sầm Cảnh Đình phớt lờ đi sự việc, dĩ nhiên anh sẽ không chia sẻ điều trong lòng với cô.
Dương Ái Vân nhìn sang Phong Đại, hắn đang lau mồ hôi thấy cô nhìn qua lại rén thêm, vội vàng quay mặt đi, có thiếu gia ở đây hắn cũng không tiện nói gì, hơn nữa một màn vừa nãy cũng đủ dọa hắn chết khiếp rồi.
“Không nói vậy thì đi dạo đi.” Dương Ái Vân đề nghị, con người này miệng câm như hến cô muốn cậy cũng khó, trước hết cứ khiến anh vui lên đã, cô còn không có cơ hội hỏi sao?
Sầm Cảnh Đình không từ chối để cô nắm tay đi ra bên ngoài khu vườn, nói gì thì nói cảnh sắc trong vườn nhà họ Sầm cũng không thua kém những công viên lớn ngoài kia. Có điều lại không có không khí nhộn nhịp như bên ngoài.
“Nhà anh rộng thật có điều cần thêm chút sinh khí, chỉ có cây cỏ thôi thật nhàm chán.” Dương Ái Vân vừa ngắm hoa vừa nói.
Sầm Cảnh Đình trào phúng trong lòng, nơi đây chỉ có đấu đá lẫn nhau, muốn có sinh khí thật sự còn khó hơn lên trời.
Đột nhiên Dương Ái Vân nảy ra một suy nghĩ lại bảo: “Phong Đại, phiền anh và vài người nữa lên lầu lấy cây đàn xuống đây cho tôi được không.”
“Cô muốn làm gì?” Sầm Cảnh Đình đã lên tiếng hỏi.
Cô cười bí ẩn nói: “Tất nhiên là tạo không khí rồi.”
Giữa một khung cảnh tuyệt vời thế này nếu có chút âm nhạc càng thêm tuyệt vời.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy cũng tùy ý cô, Phong Đại được giải thoát chạy nhanh hơn cả gió khiến người ta tưởng hắn bị chó đuổi.
Rất nhanh chiếc đàn Piano cũng được mang xuống để dưới gốc hoa giấy cao to trong vườn, cũng không biết cây này có niên kỷ bao nhiêu chỉ thấy thân nó rất to, tán cây rộng lớn ươm bóng, từng chùm hoa chi chít nhau nở rộ một màu tim tím, có vài bông bị gió nhẹ thổi qua rơi xuống trên thân đàn.
Dương Ái Vân ngồi xuống ghế, theo thói quen lướt nhẹ bàn phím một lượt, Sầm Cảnh Đình ngồi cách cô ba bước chân yên tĩnh chờ cô đánh đàn.
Mười ngón tay thon dài của cô đặt xuống phím đàn, từng nốt nhạc chậm rãi vang lên, ban đầu nhẹ nhàng du dương như cơn gió mát thổi nhẹ qua tai người nghe.
Sầm Cảnh Đình từ từ nhắm mắt lại, với anh mà nói nhắm hay mở mắt cũng giống nhau, thà không để người khác nhìn thấy ánh mắt vô hồn của mình.
Đàn được một đoạn tiếng đàn của Dương Ái Vân đột nhiên trở nên vui tươi nhộn nhịp, đồng thời cô cũng bắt đầu giọng hát:
“Anh cười lên trông thật đẹp,
Giống như nụ hoa nở mùa xuân
Cuốn hết mọi muộn phiền lo âu…”
(Bài hát: Anh cười lên trông thật đẹp - Nhạc Trung, phiên âm lời Việt)
Bài hát cất lên Sầm Cảnh Đình có chút sững sờ, lại đắm chìm trong bản nhạc cô đàn hát, giọng cô vô cùng lảnh lót kèm chút vui tươi khiến bài hát càng thêm động đến lòng người, trái tim anh như được xoa dịu bởi bản nhạc này.
Dù anh không nhìn thấy cô nhưng trong đầu anh lại mường tượng ra dáng vẻ cô gái ngồi trước đàn Piano vừa đàn vừa hát, nụ cười sáng rực còn hơn ánh mặt trời. Đột nhiên anh có một cảm xúc mãnh liệt muốn nhìn thấy bộ dạng của cô, qua lời của người khác anh chỉ nghe những lời chê và miệt thị, thế nhưng anh lại không cho rằng như vậy.
Một cô gái mạnh mẽ, thông minh lại có phần giảo hoạt như cô phải xinh đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào.
Sầm Cảnh Đình không nhận ra trong lòng anh tự hào về cô thế nào, có điều anh là người cố chấp lại thêm tính kiêu ngạo nên chẳng thể nhìn nhận được điều này. Lại nói mong ước của anh sợ là không thể nào thực hiện được. Bởi vì anh đã định là mù cả đời.