Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 11: Chương 11: Gia tộc họ Sầm




Nghe vậy quản gia đành ra hiệu cho tài xế: “Đưa đại thiếu gia đến biệt thự phía đông.”

Chiếc xe lại tiếp tục rời đi, lúc này quản gia mới nhìn về phía Dương Ái Vân ái ngại nói: “Đại thiếu phu nhân, gia chủ và toàn bộ người nhà họ Sầm đang ở bên trong rồi.”

“Ừm.” Dương Ái Vân vẫn rất bình tĩnh.

Hai người một trước một sau đi vào, đám người ở hai bên mới ngẩng đầu lên, đột nhiên có người lên tiếng: “Này, vợ của đại thiếu gia không phải là cô Ái Linh sao? Người kia là ai thế, trông thật xấu xí.”

“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, ở đây không ai biết cả, cô đừng oang oang cái mồm, quản gia nghe thấy là chết chắc.” Hai người hầu ở cuối hàng thì thầm to nhỏ, lúc Dương Ái Vân bước xuống xe cả hai đều đã len lén nhìn cô. Thấy khuôn mặt của cô ai cũng tỏ ra thất kinh.

Phía trước Dương Ái Vân được quản gia đưa tới cửa lớn, ánh sáng chiếu rõ căn phòng rộng lớn. Bên trong được thiết kế theo kiểu Âu cổ, mọi vật dụng đều vô cùng tinh tế sắc sảo. Quan trọng ở bộ bàn ghế sang trọng kia có không ít người đang hiện diện ở đó, có nam có nữ, có già có trẻ, đếm sơ cũng trên mười người và tất cả đều đang nhìn cô.

Dương Ái Vân có căng thẳng không?

Nếu bảo không thì chính là nói dối nhưng không đến nỗi run sợ hay thiếu bình tĩnh. Cô đi đến chính giữa hơi cúi người chào hỏi: “Cháu chào ông, chào mọi người.”

“Cảnh Đình đâu?” Ông không nhìn thấy Sầm Cảnh Đình nên hỏi.

“Thưa ông, anh ấy có vẻ còn mệt nên đi nghỉ trước rồi.” Dương Ái Vân trả lời, cố gắng phớt lờ ánh nhìn đánh giá của những người ở đây.

Ông Sầm không nói gì thêm lại bảo: “Cháu lại đây ngồi đi.”

Ở đây ngoài ông Sầm ra thì tất cả mọi người đều sững sờ với khuôn mặt của Dương Ái Vân, cô chưa vào chỗ ngồi thì một người phụ nữ trung niên mặc váy nhung màu đỏ lên tiếng: “Ba, cô gái này là ai?”

“Vợ của Cảnh Đình.” Ông Sầm không lạnh không nhạt nói, dường như không có cảm tình với người phụ nữ này.

Bà ta tỏ vẻ kinh ngạc: “Không phải là Ái Linh sao?”

Những người ở còn lại cũng đều có chung một thắc mắc, khuôn mặt của ông Sầm lại có chút trùng xuống, ai cũng tinh ý nhận ra nên im lặng nhìn nhau.

Đợi đến khi Dương Ái Vân ngồi xuống ghế ông Sầm với lên tiếng: “Ta chỉ nói với mọi người một lần thôi, con bé là Dương Ái Vân, cũng chính là vợ của Cảnh Đình, từ giờ trở đi là con cháu nhà họ Sầm, mọi người liệu mà cư xử cho phải phép.”

“Không phải, ba, Dương Ái Vân là ai chứ?” Vẫn là người phụ nữ mặc váy nhung thắc mắc, dẫu sao cũng là con dâu của bà ta nên phải quan tâm một chút. Người phụ nữ không phải ai khác là mẹ của Sầm Cảnh Đình, Đào Nhung.

Ông Sầm không trả lời, nói đúng hơn cũng chưa biết phải nói làm sao với thân phân thực của Dương Ái Vân.

Cô ngồi yên tĩnh trên ghế lại bị không ít ánh mắt săm xoi, trong đó có hai người phụ nữ bằng tuổi bà Nhung, ăn mặc cũng quý phái, xa xỉ không kém. Một người mặc áo dài lụa màu đen tuyền, một người mặc váy sa tanh màu xanh lam.

Dương Ái Vân bị để ý đương nhiên cảm thấy khó chịu nhưng tràng cảnh này cô lại không thể biểu hiện quá nhiều.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, ông Sầm không lên tiếng những người còn lại cũng không dám nói gì.

Thế mà ở cuối bàn lại có người dám mở miệng: “Cháu nhớ không nhầm nhà họ Dương còn một cô con gái lớn, có điều bình thường không thấy xuất đầu lộ diện, không lẽ cô gái này là…”

Mọi người thay đổi ánh mắt nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi ở cuối bàn. Đó là một thanh niên đẹp trai sáng sủa, trên người mặc chiếc áo thun màu đen, miệng treo nụ cười thản nhiên. Nói đến nửa câu thì dừng lại nhìn Dương Ái Vân.

Câu nói của chàng trai cũng gây sự chú ý của mọi người, ai cũng có biểu tình nghi ngờ.

Bà Nhung không nhịn được nói: “Ba, ba nói rõ cho con biết, nếu là con dâu của con thì con cũng có quyền biết nó là ai chứ ạ.”

“Con bé đúng là con gái lớn của nhà họ Dương.” Cuối cùng ông Sầm cũng chịu nói.

“Sao lại như thế được? Ba, ba có thể giải thích chút không?” Bà Nhung phản ứng khá lớn.

Ông Sầm không vui liếc nhìn bà Nhung một cái, lạnh giọng nói: “Có cái gì mà giải thích, cô chỉ cần biết nó là con dâu cô cũng được, ai cũng thế thôi, Cảnh Đình đồng ý là được.”

“Không được, nó là con dâu của con, cũng phải có sự đồng ý của con, nếu ba không giải thích rõ ràng con sẽ không chấp nhận nó.” Bà Nhung vốn dĩ đã không thích Dương Ái Linh rồi bây giờ lại đổi thành Dương Ái Vân, bà càng không thể chấp nhận.

“Cô muốn phản đối quyết định của tôi sao?” Giọng nói của ông Sầm trầm xuống mấy quãng.

Bà Nhung thấy vậy lập tức thu mình: “Không phải vậy thưa ba, con…”

“Thôi nào chị Nhung, em thấy con bé cũng khá đáng yêu, làm con dâu của chị cũng tốt mà.” Người phụ nữ mặc áo dài xám chợt lên tiếng.

Bà Nhung tức giận bật lại: “Tuyết Liên, cô im miệng đi, không nói không ai bảo cô câm đâu.”

“Em cũng có nói gì quá đâu mà chị phải giận dữ như vậy, lẽ nào chị không hài lòng với quyết định của ba? Hay chị chê con bé quá xấu xí?” Bà Liên bĩu môi, châm ngòi mấy câu.

“Cô Liên nói đúng đấy, chị Nhung à, ai mà chả thế, Cảnh Đình dù sao cũng đâu có nhìn thấy vợ nó xấu đẹp ra sao. Quan trọng ba nói được là được.” Người phụ nữ trung niên còn lại cũng hùa người trước nói thêm vào một câu.

Bà Nhung càng nghe càng chói tai gai mắt “Các cô đều câm mồm cho tôi, một lũ chỉ biết chọc gậy bánh xe, không nói được câu nào tốt đẹp.”

“Chị…” Bà Liên còn định nói cái thì một tiếng quát vang lên: “Đủ rồi, các người còn để ông già này vào mắt không?”

Phút chốc tất cả đều im phăng phắc, sắc mặt của ông Sầm càng lúc càng kém, lại nhìn bà Nhung nói: “Chị Nhung, lời tôi nói chị quên rồi sao?”

“Không, con không dám.” Bà Nhung có chút khép nép nhưng hai tay đặt trên váy lại siết chặt vào nhau.

“Không dám mà chị còn quát tháo, mắng nhiếc chị em dâu trước mặt tôi sao?” Không thể không nói tình cảnh này không phải chỉ xảy ra duy nhất ngày hôm nay.

Bình thường ba cô con dâu của ông chẳng ai ưa ai, hễ có cơ hội sẽ xiên xỏ nhau, ông biết điều này nên trước đó đã cảnh cáo từng người, không ngờ bọn họ lại chẳng thèm để tâm đến lời nói của ông, vẫn cứ gây hấn với nhau.

Bà Nhung có chút rén, không còn bày ra bộ dạng hung dữ nữa mà khép nép nói: “Con xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý hơn, chẳng qua là vợ của Cảnh Đình đột nhiên biến thành người khác làm con có chút kích động. Hơn nữa khuôn mặt con bé lại…”

Bà nhìn về phía Dương Ái Vân, từ trước đến nay chưa từng thấy người nào xấu hơn cô, để cô làm con dâu thật sự là mất mặt bà ta, mai mốt ra đường còn dám nhìn ai.

Mặc dù nói từ khi mù con trai bà không còn tiếp xúc với bên ngoài nhưng ai cũng biết con bà lấy vợ, trước sau gì cũng phải giới thiệu con dâu, mà như Dương Ái Vân thế này bà ta làm sao dám rêu rao.

“Ngoại hình con bé thế nào không quan trọng, chuyện thay đổi cô dâu cũng vậy, lời ta nói chỉ nói một lần, không ai được phép nói ra nói vào vấn đề này nữa, đã biết hay chưa?” Ông Sầm lạnh giọng liếc nhìn tất cả mọi người.

“Vâng, chúng cháu/chúng con đã biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.