Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 232: Chương 232: Mẹ không đi nữa




Sầm Cảnh Đình đưa Dương Ái Vân một mạch lên tầng hai của khách sạn rồi vào thẳng một phòng vip. Khải Nam cũng vừa vặn đưa nhóc Nguyên Khải tới nơi, để nhóc con vào phòng xong hắn cũng biết ý mà rời đi nhân tiện khóa cửa lại.

Hai người chưa kịp nhìn nhau mấy giây thì Nguyên Khải chạy tới mếu máo gọi: “Mẹ, mẹ ơi.”

Nghe tiếng gọi của con Dương Ái Vân nén xúc động trong lòng nói: “Đình, thả em xuống trước.”

Sầm Cảnh Đình không muốn buông tay nhưng con nhỏ còn đứng dưới anh đành phải để cô xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô không rời.

Dương Ái Vân hai chân vừa chạm đất Nguyên Khải đã chạy đến ôm lấy cô khóc: “Mẹ, hu hu hu, mẹ bảo dẫn Nguyên Khải đi ăn mà mẹ đi đâu thế, mẹ lại muốn bỏ Nguyên Khải sao? Nguyên Khải không cho mẹ đi, không cho mẹ đi.”

Thằng bé giữ chân cô vô cùng chặt, Dương Ái Vân cay mắt ngồi xuống ôm con nhỏ nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ không đi nữa, không đi nữa, con đừng khóc, đừng khóc.”

“Mẹ nói thật không, mẹ sẽ về với ba và Nguyên Khải chứ?” Thằng bé nấc lên nghẹn ngào.

Lúc này Dương Ái Vân chẳng còn biết phải nói gì, cô ôm lấy con mà nói: “Ừ, mẹ sẽ về với hai ba con.”

“Mẹ nói lời phải giữ lấy lời, con không cho mẹ đi đâu nữa.” Mấy lần cô đi thằng bé vẫn còn lo sợ nên dù cô đảm bảo nó vẫn không buông.

Dượng Ái Vân càng thêm áy náy nói: “Được, mẹ sẽ giữ lời với Nguyên Khải.”

Hai mẹ con ôm nhau vừa khóc vừa nói lời hứa hẹn, Sầm Cảnh Đình đứng bên cạnh chỉ biết nhìn vợ con, không ai biết tâm tình lúc này của anh xúc động đến mức nào, đôi mắt cũng đỏ lên không rời cô dù một giây, anh cũng giống với con trai chỉ sợ rời đi một chút cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Dương Ái Vân bồi hồi một lúc lâu lại thấy con trai đã nín khóc mới buông lỏng thằng bé ra, lau nước mắt cho nó nói: “Mẹ bảo sao nào, Nguyên Khải là con trai sao lại khóc nhiều thế này.”

“Con, con sợ mẹ đi mất.” Thằng bé thành thật nói.

Dương Ái Vân đau đáu trong lòng không biết phải nói gì hơn, đột nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên: “Nguyên Khải, con qua chỗ ông cố một lát ba có chuyện muốn nói mẹ con.”

“Không, con không đi đâu cả, con muốn ở với mẹ thôi, con ghét ba rồi, ba đi đi.” Thằng bé vẫn còn phồng mang trợn má với anh.

Thấy hai cha con nhìn nhau với ánh mắt “thù địch” Dương Ái Vân không khỏi lên tiếng: “Nguyên Khải, sao con lại ghét ba rồi?”

“Ba nhảy với người khác không nhảy với mẹ con ghét ba, mẹ mới là vợ ba mà, con không muốn người khác làm vợ ba đâu.” Thằng bé ngây thơ nói, nó dường như đã tức giận.

“Con đang nói linh tinh cái gì?” Sầm Cảnh Đình nổi đầy gân xanh, còn muốn nói gì thì bị cô ngắt lời: “Đó chỉ là bạn nhảy của ba thôi mà, Nguyên Khải không nên ghét ba như thế. Nếu ba không thể nhảy với mẹ vậy Nguyên Khải nhảy với mẹ được không?”

Dương Ái Vân đột nhiên ngỏ ý khiến hai mắt nhóc con sáng trưng gật đầu: “Vâng, Nguyên Khải sẽ nhảy với mẹ, không cần ba nữa, ba đi nhảy với người khác đi, mẹ là của con.”

Thằng nhỏ nhìn anh đắc ý vạn phần, biểu cảm của Sầm Cảnh Đình không thể nào khó coi hơn nữa.

Gì đây? Anh vừa gặp cô còn chưa nói được câu nào đã bị thằng nhóc này cướp hết lời nói, bây giờ còn chia rẽ anh với cô sao?

Dương Ái Vân đứng lên nhìn khuôn mặt đen sì của anh cô vừa thương vừa buồn cười lại ghé sát tai anh nói: “Đừng như vậy, ai bảo anh nhảy với người khác, con chỉ là bất bình thay em thôi.”

Dứt lời không để anh kịp bao biện điều gì cô lại chìa tay ra với con trai nhỏ nói: “Mời tiểu hoàng tử cùng tôi nhảy một bản nào.”

“Vâng.” Nhóc con hí hửng nắm lấy tay cô.

Dương Ái Vân chỉ nhảy vài điệu cơ bản cho bé con nhảy theo mình, dù không có nhạc nhưng không khí giữa hai mẹ con vô cùng vui vẻ. Thằng bé bắt chước cũng khá nhanh, cô lùi một bước nó tiến một bước, cô làm động tác xoay nó cũng xoay theo.

Sầm Cảnh Đình nhìn một lớn một nhỏ nhảy hài hòa với nhau thật không biết cảm xúc trong lòng là gì.

Anh thế này là bị cho ra rìa rồi sao?

Năm phút sau hai mẹ con mới dừng lại, Dương Ái Vân thấy thằng bé thở thì hỏi: “Mệt không con?”

Thằng bé lắc đầu: “Không ạ, con muốn nhảy cùng mẹ nữa.”

“Được rồi, lần sau sẽ nhảy tiếp, không phải con đói bụng sao để mẹ đưa con đi ăn đã.” Dương Ái Vân không quên ban nãy con trai nói đói bụng.

Lúc cô định dẫn thằng bé đi thì Sầm Cảnh Đình cuối cùng cũng lên tiếng: “Ở yên đây, anh sẽ gọi người mang đồ ăn tới.”

Dương Ái Vân lúc này mới có thể rời sự chú ý lên người anh, từ lúc gặp lại đến giờ trái tim cô vẫn còn đang đập mạnh, người đàn ông của cô dường như cũng đang có chung cảm xúc với cô.

Dương Ái Vân có nhiều điều muốn nói với anh nhưng giờ vẫn chưa thể nói, hai người cứ thế nhìn nhau, thời gian ngỡ như dừng trong giây phút này.

Khi cô xúc động muốn chạy tới ôm lấy anh thì cánh cửa đột nhiên có người gõ.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.” Sầm Cảnh Đình lên tiếng cánh cửa mới được mở ra.

Một nhân viên mang theo xe đẩy đi vào nhìn ba người nói: “Chủ tịch Sầm, tôi mang đồ ăn đến.”

“Bày ra bàn.” Sầm Cảnh Đình ra lệnh.

Thức ăn nhanh chóng được đặt lên bàn, Dương Ái Vân ôm con ngồi xuống ghế lại hỏi: “Nguyên Khải muốn ăn gì nào?”

“Thằng bé dễ ăn chỉ dị ứng với tôm thôi.” Sầm Cảnh Đình ngồi đối diện nói.

Dương Ái Vân nhìn anh một cái, cảm xúc trong lòng càng thêm khó tả. Cô biết mấy năm nay anh thật sự rất vất vả cũng rất quan tâm đến thằng bé.

Cô kìm nén cảm xúc của mình lại lấy cái chén múc một chút súp gà bỏ vào chén rồi nói: “Mẹ đút súp gà cho con ăn trước nhé.”

“Vâng ạ.” Thằng bé ngồi bên cạnh cô rất vâng lời, Dương Ái Vân đút cái gì nó ăn cái nấy, đến khi bụng nhỏ căng lên mới nói: “Mẹ ơi, con no rồi.”

“Ừm, vậy uống chút nước trái cây nhé.”

“Dạ.”

Dương Ái Vân đưa ly nước cam cho thằng bé nó lại uống cạn một hơi. Cô thấy vậy lại bảo: “Uống từ từ thôi con, coi chừng sặc nước.”

Cô nói xong thằng bé cũng uống cạn ly nước nhìn cô cười: “Con uống xong rồi. Mẹ ơi, lát nữa mẹ ru con ngủ được không?”

“Được.” Dương Ái Vân trìu mến nói, lại lấy tờ giấy ra lau miệng cho con trai.

Sầm Cảnh Đình từ đầu đến cuối không nói chỉ nhìn vợ và con trai, anh cuối cùng cũng nhìn được gia đình vui vẻ bên nhau. Thế nhưng trong giây phút này lòng anh lại nghẹn xuống, muốn nói lại nhịn. Anh biết con trai hiện tại đang cần có cô bên cạnh. Thằng bé buồn mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể cười.

Hóa ra nó không gọi mẹ lung tung, chỉ là anh quá ngốc không nhận ra vấn đề mà thôi.

Dương Ái Vân chăm lo ăn uống cho nhóc Nguyên Khải xong lại bị thằng bé kéo lên giường ôm lấy không buông, còn nũng nịu nói: “Mẹ ru Nguyên Khải ngủ đi, con muốn ngủ cùng mẹ.”

“Được, mẹ sẽ ru con ngủ.” Dương Ái Vân dịu dàng xoa đầu con trai, sau đó cất giọng hát ru con ngủ.

Trong căn phòng rộng lớn bỗng chốc vang lên tiếng hát nhẹ nhàng du dương, Sầm Cảnh Đình vẫn ngồi trên sô pha nhìn về phía giường nhìn cô ru con ngủ, anh cảm thấy cảnh tượng này như ảo như thật, khó lòng tin được người phụ nữ ngồi trên giường kia là Ái Vân.

Cô đã về bên anh, về bên anh thật rồi sao?

Anh có còn nằm mơ nữa không? Nếu như anh rời đi một giây liệu cô có biến mất?

Anh không dám nghĩ đến điều này nên không dám rời mắt khỏi cô.

Trên giường Dương Ái Vân hát một lúc thằng bé cũng đã ngủ say trong lòng cô, lúc này cô mới dừng hát âu yếm nhìn đứa con bé bỏng của mình.

Bên tai cô lại vang lên giọng nói của người đàn ông: “Đưa con cho anh.”

Dương Ái Vân nghe được giọng của anh mới ngước mắt nhìn, cô muốn hỏi gì đó thì người đàn ông đã ôm đứa nhỏ lên, nó dường như ngủ rất say anh lại nhẹ nhàng đưa nó ra khỏi phòng.

Khi mở cửa ra anh lập tức giao nó cho Phong Đại ở bên ngoài nói: “Đưa thằng bé đến chỗ ông tôi hoặc Tuệ Nhi. Đừng khiến nó thức giấc.”

“Vâng.” Phong Đại nhận lấy thằng bé nhanh chóng rời đi.

Sầm Cảnh Đình lại quay vào trong phòng đóng cửa vặn chốt, từng bước tiến về phía chiếc giường có người phụ nữ mà anh nhớ mong bao ngày nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.