Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 68: Chương 68: Phải làm sao




Trước biệt thự nhà họ Sầm tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi, vài người ra về nhìn thấy không khỏi hoang mang.

“Chuyện gì vậy?”

Bọn họ vừa dứt lời thì thấy đám người chạy dồn dập về phía cổng, không biết ai đó lên tiếng: “Kia chẳng phải vợ của Sầm đại thiếu gia sao, còn có Nhiên thiếu, vậy người đàn ông được cõng kia không phải là Sầm đại thiếu gia đó chứ?”

Đám người cứ xì xào bàn luận, mà lúc này bên trong buổi tiệc ông Sầm cũng đã nhận được tin tức, sắc mặt ông trầm xuống lập tức phân phó: “Dừng buổi tiệc lại, lập tức chuẩn bị xe cho tôi.”

Quản gia Từ tức khắc lên sân khấu thông báo, bên dưới nghe xong hoang mang, đám con dâu lần lượt đi đến hỏi: “Ba, có chuyện gì mà lại phải dừng bữa tiệc.”

“Cảnh Đình xảy ra chuyện rồi.” Ông chỉ nói đúng một câu rồi đi.

Ba người con dâu trầm mặt nhìn nhau, bà Lệ đột nhiên nói: “Cảnh Đình nhà chị đúng là biết gây sự chú ý, đến giờ này rồi còn khiến ba phải dừng buổi tiệc.”

“Cô không biết cái gì thì im đi.” Bà Nhung tức giận trừng mắt với bà ta một cái, sau đó rời đi.

Toàn bộ những người còn lại trong bữa tiệc tuy không biết chuyện gì nhưng cũng lần lượt rời đi.

Liễu Khánh An được người đưa trở về nhìn thấy cảnh tượng này thì trố mắt: “Nhanh vậy đã tàn tiệc rồi sao?”

Cô còn chưa nói được bao nhiêu câu với Dương Ái Vân, đang định quay lại chị em hàn huyên ai ngờ không còn ai nữa, cô lại bắt một cô hầu hỏi: “Này, đại thiếu phu nhân của các người trở về rồi sao?”

“Vâng, thưa tiểu thư, đã sớm đi rồi.” Cô hầu trả lời, lại bận rộn tay chân dọn dẹp.

Liễu Khánh An cảm thấy hơi tiếc, lại đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của ba mình, mãi mới thấy ông đi ra, cô vui vẻ hô lên: “Ba, con ở đây.”

“Con bé này, ban nãy đi đâu thế, ba muốn giới thiệu con với giám đốc Tường cũng không được.” Ba cô nhẹ giọng trách cứ.

Liễu Khánh An nũng nịu nói: “Ba giới thiệu con làm gì? Không lẽ lại muốn gán ghép con sao?”

“Con bao nhiêu rồi cũng lo lấy chồng đi thôi.” Ba cô liếc mắt một cái.

Liễu Khánh An sợ nhất là chuyện này nên khoác tay ba mình nói: “Chưa gì ba đã muốn đuổi con đi rồi sao?”

Ông Hoàng thở dài: “Con bé này, con đừng viện cớ nữa, mẹ con đã sắp xếp vài mối rồi, con lo mà chuẩn bị đi.”

“Ba…” Liễu Khánh An không làm nũng được khuôn mặt lại bí xị, trong lòng lại nghĩ cô phải trốn mấy mối này kiểu gì đây.

Bệnh viện trung ương thành phố Dạ Lan.

Bên trong phòng cấp cứu bác sĩ đang cứu chữa cho Sầm Cảnh Đình thì bên ngoài ông Sầm lại hỏi rõ sự việc.

“Chuyện gì xảy ra, tại sao Cảnh Đình lại bị rắn cắn? Trong khuôn viên nhà họ Sầm từ bao giờ mà có rắn hả?”

“Thưa ông, chúng cháu đang trên đường trở về thì bị đàn rắn tấn công, cháu cũng không rõ rắn ở đâu mà tới.” Dương Ái Vân trả lời, lúc đó cô chỉ lo đối phó với mấy con rắn cũng không suy xét được sự việc.

Lại nói, không phải mà tự dưng đám rắn kia xuất hiện, trong chuyện này chắc chắn có kẻ bày trò, mà người bọn họ nhắm tới e rằng là cô chứ không phải Sầm Cảnh Đình.

Ông Sầm nghe vậy gõ từng nhịp lên cây gây phân phó: “Quản gia Từ, tôi giao chuyện này cho ông, tra rõ cho tôi.”

“Vâng, ông chủ.” Quản gia Từ cúi đầu, dù không được phân phó ông cũng phải chủ động làm, trước khi đi đã dặn dò vài người, chắc hẳn sẽ sớm có kết quả.

Sầm Hạo Nhiên đứng bên cạnh chưa nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Dương Ái Vân, lúc thấy cô cõng Sầm Cảnh Đình hắn cũng không nghĩ người phụ nữ này có thể lầm được như vậy.

“Chị dâu, có cần đến chỗ bác sĩ kiểm tra một chút không?” Sầm Hạo Nhiên lên tiếng.

Ông Sầm lúc này cũng bảo: “Phải rồi, cháu cũng đi kiểm tra một chút đi.”

“Cháu không bị rắn cắn nên không sao, quan trọng là Cảnh Đình thôi. “Dương Ái Vân từ chối, có kiểm tra cũng không có vết thương gì nghiêm trọng.

Sầm Hạo Nhiên vẫn nhìn cô, hắn công nhận một điều người phụ này rất có chứng kiến, khóe miệng của hắn khẽ nhếch.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đèn, cánh cửa mở ra, bác sĩ còn chưa kịp tháo khẩu trang Dương Ái Vân đã vội hỏi: “Chồng tôi sao rồi bác sĩ.”

“Độc đã được xử lý, tạm thời anh ta còn hôn mê, qua hai tiếng nữa mới có thể tỉnh lại.” Bác sĩ trả lời, ánh mắt nhìn ông Sầm, dĩ nhiên bác sĩ biết người này là ai.

“Tốt lắm, Ái Vân, ta giao Cảnh Đình cho cháu.” Ông Sầm nghe bác sĩ nói cháu trai không sao thì yên tâm hơn rất nhiều.

“Vâng, thưa ông.” Dương Ái Vân đi theo băng ca đến phòng bệnh vip, cô nhìn người đàn ông trên giường, khuôn mặt của anh đã thôi tím tái nhưng vẫn còn trắng bệch.

Cô ngồi bên giường không tự chủ đưa tay lên vuốt nhẹ bờ môi mỏng của anh, nhẹ giọng nói: “Anh đúng là biết dọa người, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, tôi đã nói bảo vệ anh rồi cơ mà, anh còn không tin tôi sao? Lỡ may không đến kịp bệnh viện thì làm sao.”

Dương Ái Vân cứ không ngừng lải nhải bên tai Sầm Cảnh Đình, không quan tâm anh có nghe thấy hay không, anh nói cô cậy mạnh nhưng thật ra anh mới là người cậy mạnh. Cô biết phải làm sao với anh đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.