Thân hình của Sầm Cảnh Đình phút chốc cứng đơ, lại vội vàng mở mắt ra: “Ái Vân, là em sao?”
Anh nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng trước mắt chỉ có bóng tối bao vây, cô hoàn toàn không có ở đây.
Sầm Cảnh Đình gần như điên cuồng gào thét: “Ái Vân, Ái Vân.”
Rõ ràng là đã nghe thấy nhưng tại sao lại không phải cơ chứ? Không, chắc chắn là cô, anh phải đi tìm cô.
Sầm Cảnh Đình đứng dậy loạng choạng vài bước, vừa đi vừa gọi: “Ái Vân, Ái Vân, anh nghe thấy tiếng em rồi, em mau ra đây đi, đừng trốn anh nữa, Ái Vân.”
Tiếng anh vang vọng khắp nơi, bên này đám người Phong Đại nghe thấy vội vàng chạy đến.
“Thiếu gia, thiếu gia, cậu làm sao vậy?”
“Ái Vân, Ái Vân đâu rồi, cô ấy đâu? Các người giấu cô ấy rồi phải không, tôi đã nghe thấy tiếng Ái Vân, mau mang cô ấy đến đây, nói với cô ấy tôi nhớ cô ấy rồi.” Sầm Cảnh Đình nửa tỉnh nửa mê nói.
Phong Đại ngửi thấy mùi rượu lại nhìn người bên cạnh bảo: “Anh Nam, thiếu gia say rồi thì phải.”
“Ừ, đưa anh ấy lên phòng đi.” Khải Nam dĩ nhiên cũng nhìn ra thể trạng lúc này của anh.
Phong Đại định dịu Sầm Cảnh Đình đi thì anh lại hất mạnh hắn ra: “Buông tôi ra, tôi phải đi tìm Ái Vân.”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy…” Phong Đại tính nói gì thì Khải Nam đi tới ngăn cản, lại giơ tay lên đánh mạnh vào gáy Sầm Cảnh Đình, phút chốc thân thể của anh ngã ra sau, Khải Nam nhanh chóng đỡ lấy người.
Phong Đại trố mắt nhìn hắn nói: “Anh, anh thế mà đánh ngất thiếu gia.”
“Như vậy sẽ tốt hơn.” Khải Nam dứt lời thì đưa người rời đi.
……………
Hè qua thu tới, đông sang xuân tàn, cứ thế theo vòng tuần hoàn.
Giữa cánh đồng hoa tận sâu trong vùng núi Sương Mù thấp thoáng có một dãy nhà kiến trúc cổ kính được xây theo từng gian, trước sân hoa mai rơi lả tả có một cô gái đang ôm một con hổ nhỏ trong lòng cho nó ăn vài miếng thịt, nhưng lại cố tình vờn nó không cho nó đụng đến miếng thịt.
Bên cạnh có một cậu bé đang hái hoa mai không nhìn được cảnh này nói: “Sư tẩu à, chị đừng có đùa nó nữa được không, tội nghiệp nó lắm.”
“Không thích.” Cô gái đáp trả một câu lạnh ngắt.
Cậu nhóc cạn lời không thể khuyên giải, đột nhiên tinh quang lóe lên nói: “Hay là chị để em cho nó ăn, chị đi tìm sư huynh đi, cẩn thận anh ấy lại bị hồ ly tinh cướp đi mất.”
“Hồ ly tinh, hồ ly tinh ở đâu? Không cho phép cướp Nhiên.” Cô gái lập tức có phản ứng.
Cậu nhóc lại nở nụ cười ranh mãnh nói: “Hi hi, anh ấy ở gian phòng phía kia kìa, trong đó còn có một hồ ly nhỏ rất xinh đẹp, chị còn ở đây là sư huynh bị cướp mất đấy.”
Cô gái vừa nghe lập tức thả con hổ xuống chạy nhanh về phía căn phòng mà cậu nhóc chỉ.
Lúc này trong nhã gian gần cây mai người phụ nữ cuối cùng cũng rút cây châm cuối cùng ra khỏi người cô gái, người đàn ông đứng bên cạnh hỏi: “Thế nào rồi sư phụ?”
“Đây là lần châm cứu cuối cùng nếu con bé không tỉnh ta cũng hết cách.” Người phụ nữ thở dài nói.
Hai năm rồi bà có thể giữ được hơi thở cuối cùng cho cô đã là may mắn rồi.
Sầm Hạo Nhiên nghe vậy chỉ nhíu mày, nếu ngay cả sư phụ còn không cứu được hắn cũng không biết ai có thể cứu được Dương Ái Vân.
Bà thu thập mười cây châm đã đen một nửa lại đặt vào trong một ống thủy tinh, có chút nặng nề nói: “Dù con bé có tỉnh thì…”
“Nhiên, Nhiên ơi! Nhiên ở đâu?” Bà còn chưa nói xong thì một giọng nói lảnh lót ở bên ngoài vọng vào.
Người phụ nữ nhìn Sầm Hạo Nhiên một cái, hắn lại nhanh chóng đi ra ngoài đón cô gái đang tìm kiếm mình.
Khi hắn mở cửa ra một thân hình nhỏ bé lại bổ nhào về phía hắn: “Nhiên.”
“Hửm? Sao lại đến đây rồi, không phải còn chơi với hổ con sao?” Lúc nãy hắn nhìn qua cửa sổ còn thấy cô chơi vui vẻ, thoắt cái đã chạy đến đây rồi sao?
“Tiểu Đông nói Nhiên bị hồ linh cướp đi rồi.” Cô gái nhìn hắn đáng thương nói.
“Hồ ly tinh ở đâu hả?” Một tay hắn ôm eo nhỏ của cô một tay lại chỉnh tóc mái bị gió thổi bay lung tung.
Cô gái bĩu môi lại trợn mang phùng má nói: “Không biết, Nhiên là của An, không cho hồ ly tinh cướp.”
Sầm Hạo Nhiên nghe vậy gõ nhẹ vào đầu cô gái cười dịu dàng nói: “Ngốc, Tiểu Đồng lừa em thôi không có hồ ly tinh nào cả, chỉ có con hổ nhỏ này thôi, mau vào đây.”
Cô gái được Sầm Hạo Nhiên ôm vào, người phụ nữ nhìn cảnh này coi như quen cũng không nói gì.
Đến gần giường Sầm Hạo Nhiên thả cô gái xuống, hai mắt cô long lanh nhìn người đang nằm trên giường ngây thơ hỏi: “Chị gái xinh đẹp vẫn chưa tỉnh sao? Khi nào mới tỉnh?”
Sầm Hạo Nhiên không thể trả lời câu hỏi này, chỉ xoa nhẹ tóc cô nói: “Rất nhanh sẽ tỉnh hoặc không bao giờ tỉnh nữa.”
Cô gái nghe vậy cái hiểu cái không, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là tỉnh hay không tỉnh, Nhiên nói làm cô thật khó hiểu.
Lúc này ngón tay của cô gái bỗng nhiên nhúc nhích không ai nhìn thấy, Sầm Hạo Nhiên định mang cô gái đi thì lúc này cô bỗng nhiên nói: “Chị gái xinh đẹp mở mắt rồi.”
Mọi người theo lời nói của cô quay đầu lại nhìn người trên giường.
Dương Ái Vân lờ mờ tỉnh dậy, còn chưa hình dung được mình đang ở đâu thì lại nhìn thấy Sầm Hạo Nhiên cùng Liễu Khánh An.
Hai mắt cô mở to hết cỡ biểu thị sự kinh ngạc của mình lại kích động hô lên: “Khánh An, cậu tỉnh, tỉnh rồi sao?”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn.
“Chị gái xinh đẹp, chị biết An sao?” Liễu Khánh An nhìn cô hai mắt chớp động.
Dương Ái Vân đứng hình vài giây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sầm Hạo Nhiên lại nói: “Cô ấy tỉnh nhưng thần trí còn chưa tỉnh.”
“Ý cậu là sao?”
“Như chị thấy, cô ấy hiện giờ chỉ giống đứa trẻ năm tuổi mà thôi.” Sầm Hạo Nhiên giải thích, cũng không nói quá nhiều về tình trạng của Liễu Khánh An.
Dương Ái Vân dường như không tin vào những gì mình nghe thấy, cô gắng gượng ngồi dậy thì một giọng nói khác vang lên: “Đừng nhúc nhích để ta kiểm tra lại cho con.”
Dương Ái Vân nghe giọng này càng thêm kinh ngạc hơn, rất nhanh cô đã nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, cô gần như bật khóc gọi một tiếng: “Sư phụ, là người sao?”
“Ừ, là ta. Ta chỉ đi mấy năm không ngờ con lại thành ra thế này, cũng tại ta dù biết trước lại không thể ngăn chặn điều gì, đúng là số trời khó tránh.” Người phụ nữ đi tới ngồi bên cạnh mép giường.
Dương Ái Vân gặp lại sư phụ Đan Phượng của mình trong lòng chứa chan bao nỗi cảm xúc khó tả, không thể nói thành lời.
Đan Phượng lại bảo: “Con mới tỉnh đừng xúc động quá, hơn nữa chất độc trong người con vẫn còn nếu kích động nó sẽ phát tác.”
“Chất độc? Ý sư phụ là gì? Con bị trúng độc sao? Đúng rồi, Cảnh Đình, Cảnh Đình đâu rồi, sư phụ, người có thấy chồng con không? Con nhớ bọn con đều rơi xuống núi sau đó con không còn biết gì nữa, sư phụ, mau nói cho con biết anh ấy thế nào rồi?” Dương Ái Vân nôn nóng hỏi dồn dập.
Đan Phương nghe cô hỏi thì nói: “Con rơi xuống Đại Hoa Ngàn lại không may rơi vào vùng hoa độc nên bị nhiễm không ít chất độc trong người, ta đã châm cứu giải độc cho con nhưng chất độc vẫn còn trong cơ thể. Ái Vân, ta rất tiếc phải nói với con điều này, dù con đã tỉnh nhưng thời gian con có thể sống chỉ một năm đổ lại.”
“Sư phụ nói sao cơ?” Dương Ái Vân khó lòng tiếp thu điều này.
Đan Phượng lại thở dài nói: “Trước mắt ta chỉ có thể kìm độc trong người của con lại, sau đó ta cũng không biết khi nào nó mới bộc phát, ta cũng muốn cứu con nhưng loại thuốc để giải độc cho con vô cùng khó tìm, ta chỉ cố gắng hết sức thôi, còn lại phụ thuộc vào mệnh của con rồi.”
Mặc dù điều này nói ra khá sốc nhưng Đan Phượng phải nói toàn bộ bệnh tình cho cô được rõ.
Dương Ái Vân nghe vậy ban đâu vô cùng sững sờ cùng bàng hoàng, ai biết tin mình sống lại rồi phải chết lại không sốc chứ.
Thế nhưng cô lại bình tĩnh hỏi: “Vậy Cảnh Đình thì sao?”
“Anh ta không sao, đã trở về thành phố Dạ Lan được hai năm rồi.” Sầm Hạo Nhiên lên tiếng giải đáp.
“Cái gì cơ, hai năm?” Dương Ái Vân không thể tin được nhìn hắn, chuyện gì thế này cô rơi xuống vực sau đó mở mắt ra đã hai năm rồi sao?