Người nào đó nghe vậy nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu cũng theo đó di chuyển lên xuống, Dương Ái Vân nhìn thấy bàn tay đưa ra chạm nhẹ yếu hầu của anh trêu đùa: “Không có người đàn ông nào cởi đồ cho phụ nữ xong lại có thể bình tĩnh cả, anh cũng muốn điều đó đúng không?”
Dứt lời tay cô tiếp tục gỡ từng nút áo của anh, đến nút thứ tư Sầm Cảnh Đình đột nhiên bắt lấy tay cô nói: “Dương Ái Vân, chớ lộn xộn, ngồi lên đi.”
“Sầm Cảnh Đình, tôi muốn anh không thể cho sao?” Dương Ái Vân dò hỏi tay còn lại thăm dò xuống dưới bắt đầu tháo thắt lưng của anh.
Sầm Cảnh Đình ngưng thần mất mấy giây lại vội vàng bất dậy khiến động tác của cô không thể thực hiện được nữa.
“Dương Ái Vân, đừng làm bừa nữa.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng cảnh cáo.
Sắc mặt của cô cũng trầm xuống: “Cảnh Đình, tôi khiến anh chán ghét đến vậy sao? Anh có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi chủ động rồi không? Anh làm tôi nghĩ rằng mình như một người phụ nữ không biết liêm sỉ suốt ngày đi dẫn dụ đàn ông, mà rõ ràng tôi là vợ anh kia mà. Mẹ kiếp, Sầm Cảnh Đình, anh đã không muốn thì đi đi, sau này đừng có mà hối hận, Dương Ái Vân tôi cũng không cần anh nữa.”
Lần này Dương Ái Vân có chút tức giận, cô cũng tự mình rời khỏi người anh lại quá vội vàng nên va phải thành bồn bên cạnh.
Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng “cốp” lo lắng hỏi: “Cô thế nào rồi?”
Dương Ái Vân chẳng thèm trả lời, một phần là tức người đàn ông, một phần cũng vì đang đau, hôm nay không biết là ngày gì mà từ đầu đến chân lại bị thương không xót chỗ nào.
Sầm Cảnh Đình không nghe cô trả lời có chút sốt ruột: “Dương Ái Vân, mau trả lời tôi, cô có làm sao không?”
Anh vừa hỏi vừa lần mò tới chỗ cô, nhìn anh như thế Dương Ái Vân không nhịn được lên tiếng: “Sầm Cảnh Đình, anh rõ ràng lo lắng cho tôi, rõ ràng cũng đã động lòng với tôi, vì sao lại không thuận theo ý mình, rốt cuộc anh đang còn khúc mắc chuyện gì đây? Hay còn nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho anh? Bấy lâu nay tôi chứng minh còn chưa đủ sao, hay anh muốn chúng ta mãi thế này cả đời?”
Giọng nói của cô không kìm được kích động, mí mắt của Sầm Cảnh Đình trùng xuống, lại khàn giọng nói: “Dương Ái Vân, bình tĩnh lại đi, cô đang bị thương muốn tôi làm kiểu gì hả?”
“Anh…” Dương Ái Vân sửng sốt vài giây, nghe ra được chút ý tứ trong lời nói của anh nhanh chóng hỏi: “Nói vậy anh đang lo ngại chân tôi sao?”
Sầm Cảnh Đình hừ nhẹ trong cổ họng, ánh mắt của cô lại lóe lên hỏi: “Lần này bỏ qua cho anh, lần sau không được phép từ chối tôi, nghe không?”
“Lần sau lại nói, tắm trước đi đã, không phải cô bảo lạnh sao?” Sầm Cảnh Đình lần đầu tiên dịu giọng nói chuyện với cô.
Dương Ái Vân cũng nhân cơ hội nói: “Được, tôi sẽ tắm, nhưng tôi cũng muốn nghe anh nói thật lòng, thấy tôi như vậy anh có động lòng chút nào không?”
Mặc dù cô nhận ra anh có chút rung động với mình nhưng chỉ là suy đoán, nói thế nào cô cũng muốn nghe anh chính miệng nói.
“Có.” Sầm Cảnh Đình nói rất khẽ, từ ngữ như bị chặn ở cổ họng. Dương Ái Vân mà không chăm chú có lẽ sẽ không nghe rõ anh nói cái gì.
Tiếp đó cô lại để anh tắm rửa cho mình, Sầm Cảnh Đình làm một loạt động tác, dội nước, thoa sữa tắm, kỳ cọ, tay chân anh vụng về nhưng lại không lộn xộn một chút nào, nơi nào có thể tránh anh đều tránh khiến cô rất muốn cười lại cười không nổi.
Rốt cuộc thì lời thừa nhận của anh có chuẩn xác hay không đây? Sau cùng cô nhàn nhạt nói: “Anh ra ngoài đi, chuyện còn lại tôi có thể xử lý.”
Dẫn dụ không thành cô cũng chẳng thiết tha gì người đàn ông này tắm cho mình, tự làm còn tốt hơn. Truyện Ngược
Sầm Cảnh Đình nghe vậy có vẻ do dự nhưng biết mình không thể như ý cô muốn đành rũ mắt bảo: “Tôi ở ngoài cửa, khi nào xong gọi tôi.”
“Được.”
Một người thở phào nhẹ nhõm một người thì thở dài trong lòng, cô cũng chỉ tính trêu chọc anh một chút, ai ngờ sự việc lại lệch với quỹ đạo, bạn nãy cũng không tính tức giận với anh nhưng người đàn ông này cứ luôn kìm lòng mình xuống khiến cô thật sự không nhịn nổi.
Người kiên nhẫn cũng sẽ có lúc tức giận, cô hoàn toàn không ngoại lệ.
Sầm Cảnh Đình đứng tựa ở cửa phòng tắm, hai mắt nhắm lại đưa tay lên trán, tâm tình cũng ngàn vạn lần rối ren.
Đối với Dương Ái Vân anh đã từ từ gỡ lớp phòng bị của mình xuống thế nhưng lại có chướng ngại vật nào đó khiến anh không thể tiến sát lại cô được, ngay cả khi người đã nằm trong lòng mình, anh dù có rung động cũng không thể chạm tới, Sầm Cảnh Đình cũng không biết mình rốt cuộc làm sao.
Mười lăm phút sau Dương Ái Vân cũng tắm rửa xong xuôi, Sầm Cảnh Đình lại bế cô đặt xuống giường, lớp băng trên tay và chân dính chút nước Dương Ái Vân cũng mặc kệ, cô mệt mỏi nằm tựa ra sau thành giường.
Lúc này cửa phòng có người gõ, Sầm Cảnh Đình đi ra mở cửa, người đến là Phong Đại, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa đỏ rực nói: “Thiếu gia, hoa của cậu đây, phải rồi, ở đây có một phong thư cậu có muốn viết gì đó không?”
“Tôi phải viết gì sao?” Sầm Cảnh Đình không hiểu cho lắm.
Phong Đại giải thích: “Thông thường tôi hay viết vài lời âu yếm với bạn gái, mấy người khác cũng thế, thiếu gia, cậu cũng viết đôi lời đi.”
“Tôi không sến súa như thế.” Sầm Cảnh Đình lập tức từ chối, anh đời nào lại đi viết mấy lời âu yếm chứ, lúc trước quen Dương Ái Linh cũng chưa từng làm vậy.
Phong Đại cũng hiểu tính vị thiếu gia này lại thở dài: “Vậy, vậy thôi cũng được, thiếu gia tặng hoa cũng đã có lòng rồi.”
“Cậu có chắc tặng hoa sẽ ổn chứ?” Sầm Cảnh Đình không xác định, anh nghĩ mãi không ra món quà nào mới bảo Phong Đại đi mua hoa, thế nhưng lúc này lại có chút phân vân, tặng hoa có tầm thường quá không?
“Chắc mà, tôi thấy con gái nhận hoa đều rất vui vẻ, cậu cứ tặng thiếu phu nhân đi, đảm bảo cô ấy sẽ thích.” Phong Đại nói vô cùng chắc ăn.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy cầm lấy bó hoa, đang tính đi vào thì đột nhiên lại hướng đến thư phòng, Phong Đại thấy lạ bèn đi theo hỏi: “Thiếu gia, cậu, cậu làm gì vậy, không tính tặng thiếu phu nhân nữa sao?”
Anh không nói gì mở cửa thư phòng đi vào, lại ngồi xuống trước cái bàn quen thuộc của mình, sau đó cầm lấy cây bút ở trên bàn đồng thời lấy tờ giấy trên bó hoa xuống.
Phong Đại lúc này mới biết thiếu gia nhà mình muốn làm gì, hắn cười tủm tỉm, không phát ra thành tiếng, Sầm Cảnh Đình đang định viết gì đó lại nói: “Cậu còn ở đây làm gì?”
“Vâng, vâng, tôi ra ngoài ngay đây.” Phong Đại hiểu ý rời đi.
Sầm Cảnh Đình không tính viết nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này anh lại đặt bút viết vài chữ, dù mù nhưng do anh thường xuyên tập viết nên cũng coi như tạm ổn.
Chưa đầy mười phút sau gọi Phong Đại đi vào.
Hắn đang hút thuốc bên ngoài nghe thấy tiếng gọi vội vàng dập điếu thuốc đi vào bên trong.
“Thiếu gia, cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”
Sầm Cảnh Đình lại nói: “Mang bó hoa đến cho cô ấy.”
“Hả? Cậu, cậu không tự tặng sao?” Phong Đại gãi gãi đầu khó hiểu.
Sầm Cảnh Đình không giải thích nhiều thúc giục: “Tôi bảo thì cậu làm đi, đừng hỏi quá nhiều.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Phong Đại vội vàng cầm bó hoa rời đi.
Bên này Dương Ái Vân chờ mãi không thấy Sầm Cảnh Đình quay trở vào phòng, cô tưởng anh còn đứng ngoài cửa nói chuyện với vệ sĩ, đang định gọi một tiếng thì cửa phòng lại có người gõ.
“Thiếu phu nhân, tôi là Phong Đại, tôi vào được không?”
“Được, vào đi.”
Cảnh cửa mở ra Phong Đại cầm bó hoa đi vào bên trong, Dương Ái Vân chưa kịp kinh ngạc hắn đã đưa cho cô nói: “Tặng cô.”
“Sao cơ? Cậu tặng tôi?” Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi lại.