Thiên Thiên ngã xuống, đám nữ sinh kia vì hoảng sợ mà quay đầu bỏ chạy.
Bỏ lại mình cô...
Cô cứ như vậy, lặng yên nằm đó. Hốc mắt không tự chủ được mà rơi rơi những giọt lệ.
Lúc nào cũng vậy, cô luôn không được người thương yêu.
Lúc nào cũng vậy, chờ đợi có người quan tâm tới cô. Nhưng luôn luôn nhận lại chỉ là nỗi cô đơn cùng tuyệt vọng.
Cô, rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Sao luôn đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Họ liệu có biết hay không? Cô rất trống trải, rất đau lòng. Họ liệu có biết hay không?
A, thật đau đầu. Cô có thể cảm nhận được, mùi vị máu tanh nồng đang ăn sâu vào da đầu cô, khiến nó bị ướt cả một mảng đỏ tươi.
Cười nhẹ. Có phải, cuộc đời cô tới đây là kết thúc rồi không? Cô đã có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc đời tẻ nhạt này?
Mẹ, con sẽ đến bên mẹ,yên yên ổn ổn cùng mẹ sống một cuộc sống bình yên nơi thiên đường rực sáng.
Mẹ... xin người hãy đợi con...
Thiên Thiên dần dần mất đi hết ý thức, chỉ còn biết nhắm mắt dần dần chìm vào trong bóng tối u mê.
________________
___ ___
Thiên Thiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tầm mắt mơ hồ có chút nhìn không rõ.
Lắc lắc cái đầu để xua đi sự choáng váng, cô bắt đầu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Tường trắng, giường trắng, còn có kim truyền nước. Cô là đang trong bệnh viện! Cô chưa có chết!
Soi mình trong gương, nhìn làn da mình không chút huyết sắc, môi khô khốc, cô liền không nhịn được mà tự cảm thấy chính bản thân mình thật quá chán ghét.
“Chị ngắm mình đủ chưa? Không cần phải giật mình vì trông bản thân quá xấu. Còn có, trông chị có bao giờ xinh đẹp cơ chứ? Chính xác mà nói, toàn là một dạng ma nơ canh!”
Bảo Khánh không vui mà xổ ra một tràng. Cậu ngủ quên ở đây là vì ai? Thức trắng nguyên đêm là vì ai? Vậy mà chính bản thân mình tốt như vậy lại không nhận lấy được một lời quan tâm. Nhìn đi nhìn đi, từ lúc Thiên Thiên tỉnh dậy đã nhìn đến cậu hay chưa? Hay chính là đi chỉnh chu nhan sắc?
Ai nha, người ta có câu:“Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, vậy mà...
Chẹp chẹp, cô gái ngu ngốc ở trước mặt cậu chẳng được cái mỹ điểm nào. Vừa xấu, vừa ngu lại vừa đểu tính!
“A, Bảo Khánh, em làm người ta giật mình hoảng sợ rồi?”
Thiên Thiên tức giận đưa hai tay chống nạnh. Thằng bé có cần lù lù xuất hiện đằng sau như vậy có được hay không? Cô chính là bệnh nhân a, chả lẽ nó muốn đưa cô sống luôn trong viện dưỡng lão hay sao?
Ân, chính là quá bất hiếu có được không?
“Người ta? Người ta nào? Chỉ có chị và tôi, tôi rất thông minh, không thể nào ngu xuẩn được. Cho nên, chị là đồ ngu ngốc! Tàn nhẫn!”
“...”
Cô khi nào liền trở thành ngu ngốc rồi hả? Còn có... tàn nhẫn?
Thiên Thiên lườm Bảo Khánh đến cháy da cháy thịt. Trùm chăn kín mít, câm chặt miệng luôn.
Cô mà, cô bị bệnh! Cô có quyền! Bệnh nhân là thượng đế!
Ân, dùng câu nói này để tôn vinh quyền lợi của bệnh nhân, hẳn là không có sai đi? Ừ, rất chính xác!
A, khoan, dừng, chậm lại chút đã! Hình như cô nhớ ra cái gì đó rồi?
Bật dậy, lật tung chăn, Thiên Thiên nhìn Bảo Khánh không chớp mắt. Chớp chớp, làm ra vẻ cún con tội nghiệp khiến da gà da vịt Bảo Khánh nổi lên một cục to sụ.
“Nha, Tiểu Bảo Bảo~~~”
“Vào vấn đề chính!”
Hừ! Thằng oắt con này, thật sự là giống y chang ba nó. Thật đúng là cha nào con nấy, vật họp theo loài!
“Uy... cái này... cái kia...”
Cô liếc mắt, đảo lên đảo xuống đến khi Bảo Khánh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Người phụ nữ ngu ngốc này... đủ điên!
“Không nói, vậy tôi liền đi!”
“Ý ý, khoan, chờ, đợi đã. Tôi nói, nói luôn là được chứ gì?”
Thiên Thiên gấp đến độ muốn đập đầu xuống gối mà chết. Ôm vội lấy cánh tay Bảo Khánh, liền là không biết mở miệng làm sao cho phải.
“...”
“Ừm... ờ, Dương Thế Minh, ý chị là cha em đó... ừ, đâu rồi? Sao chị không nhìn thấy?”
“...”
“Nè... uy, này”
“...”
Bảo Khánh chẳng nói chẳng rằng, mặt nó hằm hằm bỏ đi thẳng một mạch.
Thiên Thiên đầu đầy vạch đen. Ể? Thằng bé không nghe thấy cô hỏi sao? Không dưng nổi quạu cái gì chứ?
Hừ, đúng ra cô nên là người tức giận mới phải chứ? Chăm sóc bệnh nhân không chu đáo. Nhất định phải kiện!
Ầm ầm...
Thiên Thiên giật nảy mình xém chút là ngã lăn ra đất.
Nuốt nuốt nước bọt. Cái này, sao giống với bộ phim có xã hội đen trên truyền hình thế nhỉ? Cô là trong sáng, tâm hồn băng thanh ngọc khiết, từ khi nào mà có quan hệ với xã hội đen rồi? Không phải là đám nữ sinh kia biết cô chưa chết liền đến đây sai người đi giết cô để bịt đầu mối chứ?
“Phụ nữ thối, chị mau lăn ra đây cho tôi!”
Phù phù, thở hắt ra một hơi, Thiên Thiên lúc này mới chậm rãi đi ra mở cửa phòng.
Ngược thật, ai đời kẻ thương binh liệt sĩ là cô đây phải chân què chân cụt đi mở cửa cho người lành lặn hồng hào như bánh bao chứ? Oa, thật không công bằng!
“Chị nói này Bảo Khánh, không cần tìm chị tập đóng phim ma nhé! Chị cũng không phải là bị bệnh tim, nhưng là cứ với tình hình này, chắc chắn tương lai không xa chị cũng sẽ bị đau tim mà chết. Không sớm thì muộn!”
Trái lại với cô, Bảo Khánh vẻ mặt lạnh lùng đầy nghiêm túc.
Gặp quỷ! Chuyện xảy ra như một trái bom vang dội như vậy, bảo sao có thể ngày ngày êm đềm trôi qua như vậy?
“Tôi nói, người phụ nữ ngu ngốc nhà chị, không cần phải đào hoa như vậy có được hay không? Lần này, không coi chừng ba tôi, chị chết chắc!”
Vừa mới dứt lời, một đạo âm thanh lạnh lùng đã vang lên ở sau lưng:
“Không cần phải nhắc nhở người phụ nữ ti tiện như cô ta”
Bảo Khánh và Thiên Thiên đồng loạt quay đầu nhìn hai người ngạo nghễ đứng đó.
Dương Thế Minh, còn có, Lâm Ngọc Lan đã đưa ánh mắt đắc thắng của cô ta lên nhìn cô.
Triệu Thiên Thiên, nhân cơ hội tôi không có mặt ở đây mà dám dụ dỗ người đàn ông của tôi. Bây giờ, tôi thật muốn xem cô làm sao có thể biện hộ cho chính mình?