Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh!

Chương 50: Chương 50: Chương 45: Tình cảm rạn nứt(p2)




Đường phố rực sáng ánh đèn, chiếu vào những hạt mưa đang không ngừng tí tách rơi.

Trên đường quốc lộ, bóng xe chớp lóe rồi biến mất.

Dương Thế Minh lao nhanh trên con đường mà thường ngày anh vẫn đi qua, xe vun vút phi như đang gào rú trong màn đêm. Cuộc đua này là cuộc đua giữa anh với thần chết, giữa sự sống với cái không tồn tại.

Đầu anh đau nhức, chìm trong men say, trái tim vẫn không ngừng nhói lên, tê tê như hàng nghìn mảnh ghép cứa mạnh, khắc sâu vào tim anh.

________________

___________

Thiên Thiên đang ngủ, hơi thở đều đều nhưng mi tâm khẽ nhíu lại thật chặt với nhau.

Cô gặp ác mộng!

Trong mơ, cô thấy Dương Thế Minh tay trong tay cùng với Nguyệt Ánh Phương, hai người nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Mặc cho cô gọi đến nỗi khàn cả tiếng, Dương Thế Minh chỉ nhàn nhạt nhếch môi lộ rõ vẻ khinh thường. Anh như một con đại bàng nghênh ngang ưỡn ngực bay lên giữa bầu trời bao la, còn cô đứng ở đại dương xanh thẳm.

Hai người, một trời, một đất, cách xa nhau ngàn dặm không thể ngắm nhìn nhau. Cô muốn vươn tay lên đứng dậy, lại bị sóng biển nổi giận nuốt trở vào.

“Minh, cứu em”

Dương Thế Minh cười lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô như muốn phanh thây cô ra thành hàng trăm nghìn mảnh.

“Cứu cô? Tôi còn hận chính mình không thể giết được cô, vậy tại sao tôi lại phải cứu cô?”

Thiên Thiên nghe lời anh nói, toàn thân khẽ run lên từng trận nhè nhẹ.

Phải rồi, cô là gì mà anh phải cứu? Anh có Nguyệt Ánh Phương rồi, vậy sẽ còn cần một đứa ngốc như cô sao?

Cô đau đớn tuyệt vọng mà buông thõng xuống hai tay, đôi mắt ầng ậng như muốn vỡ òa tiếng khóc.

Cứ thế, tầng tầng lớp lớp con sóng nổi lên, cuốn trôi đi thân hình nhỏ bé, át cả đi những tiếng khóc thê lương của cô...

Thiên Thiên giật mình mà mở mắt, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả chiếc gối trắng tinh.

Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, là giấc mơ đáng sợ biết nhường nào.

“Gặp ác mộng sao?”

Trong đêm tối, một giọng nói lành lạnh vang lên khiến toàn thân cô co rúm vì sợ, mồ hôi cứ như cũ tuôn ra không ngừng.

Ai... ai vậy?

“Sao? Chồng cô, lẽ nào cô không nghe ra giọng nói của chồng mình sao?”

Hay tại vì cô có rất nhiều tên đàn ông ghê tởm bên cạnh nên không nhớ nổi?

Ngoài Trần Cảnh Đường và Triệu Thiên Kỳ, còn có ai núp trong bóng tối nữa?

“Minh, là anh sao?”

“...”

Dương Thế Minh im lặng một hồi lâu, sau lại lạnh lùng hỏi cô.

“Triệu Thiên Thiên, cô rốt cuộc là có bao nhiêu thằng đàn ông đã ngã gục trước thói lẳng lơ của mình rồi hả?”

Thiên Thiên đứng hình trước câu nói của anh. Anh cho rằng cô là ai mà lại nói như vậy? Cô là chỉ có một mình anh Dương Thế Minh thôi có được hay không?

“Minh, anh...”

Thiên Thiên còn chưa kịp nói hết câu, Dương Thế Minh đã vội cắt đứt lời nói của cô.

“Tôi muốn giết chết cô, để xem cô còn có thể đi quyến rũ mấy thằng đàn ông khác như thế nào?”

Anh nhào tới, đưa hai tay bóp chặt lấy cổ cô, trong ánh nhìn mơ hồ có tia đau đớn.

Thiên Thiên chỉ là lặng yên nằm đó, cắn răng chịu đau đớn. Cổ bị anh bóp nghẹn đến khó thở.

Cô chấp nhận cam chịu số phận mà ông trời đã an bài sẵn cho mình. Nếu như sống mà không có được trái tim của người mình thương yêu, vậy sống trên đời này để làm gì? Không bằng buông bỏ mọi thứ để anh được tự do.

Con người, ai cũng không thể thoát khỏi lưới trời rộng lớn. Số phận chính là những sợi dây rắn chắc vô hình trói buộc chúng ta, ép chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Nếu sinh mạng của con người đã đến hồi kết thúc, vậy thì làm mọi cách để đối nghịch lại với đạo lý luân hồi này cũng chỉ là vô ích.

Có những thứ, cho dù là nhỏ bé đi chăng nữa, không phải ta muốn là liền có, mà phải đánh đổi bằng một thứ gì đó rất trân quý đối với bản thân ta.

Không một ai trên thế giới này đều hoàn hảo, ai cũng có một góc tối riêng, có thể nó nhỏ bé khiến bạn không chú ý, nhưng cũng có thể to lớn che khuất đi ánh sáng của mặt trời. Cuộc đời, không hẳn chỉ cần ta cho đi là sẽ được nhận lại. Nó là những thử thách khó khăn chồng chất đổ dồn lên bức chân dung cuộc sống của mỗi người.

Cho dù là như thế nào, cái gì là của mình, dù có đánh mất, nó vẫn nhất định sẽ quay về với mỗi chung ta. Cái gì nằm ngoài tầm với của mình, có níu kéo hay cầm nắm chặt trong lòng bàn tay thì cũng đều là vô dụng.

Cho nên, có cần cố gắng để đạt được tham muốn của bản thân mà biến mình thành một kẻ điên dại?

“Sao không giãy dụa, hả? Sao cô không phản ứng gì hết? Hả?”

Dương Thế Minh hất cô ra, bàn tay đấm mạnh vào bức tường vững chãi. Máu cứ từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, nhưng tại sao anh không cảm nhận được nỗi đau đó?

Phải chăng, những mất mát đau thương trong trái tim đã che lấp đi tất cả?

Trong đêm tối, anh bỗng dưng ôm chặt lấy cô, cắn thật mạnh vào vành tai mẫn cảm của cô. Giọt nước mắt trong suốt lăn từ khóe mắt anh rơi xuống chiếc áo bệnh nhân của cô lành lạnh, khiến cô giật mình sửng sốt.

Vươn tay lên tính bật đèn, Dương Thế Minh hoảng hốt vội giữ chặt lấy tay cô, giọng nói nhẹ như không khẽ vang lên làm cô đau xót.

Rốt cuộc, anh đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Đừng bật”

Anh thều thào trong những giọt nước mắt. Anh không muốn để cô nhìn thấy anh khóc, không muốn cô thương hại anh rồi dỗ dành anh như một đứa trẻ, anh không muốn cô nhìn thấy sự yếu đuối của anh trong giây phút này.

Thiên Thiên lo lắng gật gật đầu, yên lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc thơm mùi dầu gội của anh.

Từ lâu rồi, cô muốn làm như vậy với anh. Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất, bởi trong trái tim anh không hề tồn tại một chút bóng hình của cô.

Cô biết, anh rất cô độc. Cô không thương hại anh mà là đồng cảm với anh. Một người lăn lộn trên thương trường đều khó có thể có một người bạn đúng nghĩa, đặc biệt là đối với anh. Họ không một ai biết lo lắng cho anh, chỉ biết a dua nịnh hót để tìm được chỗ dựa vững chắc.

Anh sống trong sự giả dối vụ lợi như vậy, sao không mệt mỏi, không cô đơn cho được?

Ngoài ôm lấy anh, dỗ dành cho vơi bớt đi sự cô đơn trong lòng anh, cô còn có thể làm gì đây?

Đối với anh, cô chỉ là một vết loang làm dơ bẩn cuộc đời anh. Nhưng đối với cô, anh là tất cả, là sinh mạng, là cuộc đời.

Cô thà nhắm mắt chịu đựng sự đau đớn thay anh còn hơn nhìn anh khó chịu đến điên cuồng mê mệt.

Đến khi anh vì say mà ngủ thiếp đi trong lòng cô, ngoan ngoãn trông như một đứa bé tội nghiệp, cô mới từ từ bật đèn lên.

Nhìn ngắm khuôn mặt bầm dập tím tái của anh, trái tim cô không ngừng quặn thắt.

Anh đánh nhau với ai mà bị thương nghiêm trọng như vậy? Ngộ nhỡ không cứu chữa kịp thời liền để lại vết sẹo trên khuôn mặt, vậy thì phải làm sao?

Cô đau xót sờ lên miệng những vết thương, giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ được khẽ lăn dài trên gò má trắng mịn.

Giật ra ống dây truyền loằng ngoằng trên tay, Thiên Thiên cầm lên thuốc sát trùng trên tay rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt anh. Anh nhăn mày, khẽ rên lên vì đau đớn làm cô sợ hãi vội rụt tay trở về. Xong lại tiếp tục nhẹ nhàng khử trùng vết thương trên mặt anh.

Dương Thế Minh đã tỉnh lại từ lâu. Nhìn mắt cô đỏ hoe cùng với hai hàng lệ, tâm anh khẽ động. Anh cứ thế yên lặng chăm chú nhìn ngắm cô một hồi.

Cô lúc này dịu dàng quá, phải không?

Vì anh, cô bỏ mặc bản thân mà giật ra dây truyền nước...

Vì anh, cô khử trùng nhẹ nhàng tránh để anh đau...

Vì anh bị thương, cô khóc thút thít mà vẫn cắn chặt răng cố không để cho anh biết...

Triệu Thiên Thiên, em rốt cuộc là một người như thế nào? Giả tạo, lẳng lơ hay dịu dàng, yếu đuối, cái nào mới chính là vẻ mặt thực sự của em?

Anh muốn nói xin lỗi cô về những tổn thương chính mình đã gây ra cho cô, nhưng anh không đủ can đảm. Anh muốn xóa bỏ mọi hận thù của quá khứ để bước đến bên cô, nhưng anh không làm được. Cô yêu anh nhiều như thế nào, anh không biết, nhưng anh không thể yêu cô, vì trái tim anh đã bị chôn vùi cùng với Nguyệt Ánh Phương trong quá khứ rồi.

Ngay từ lúc bắt đầu, giữa hai người đã xuất hiện vô số bức ngăn. Đó là bức tường kiên cố mà không một ai có thể đánh đổ, là bức tường ngăn cách giữa tình yêu và lòng thù hận.

Anh tiếp cận cô, chỉ vì tồn tại một mục đích duy nhất, đó chính là trả thù.

Còn cô đồng ý lấy anh, đến bên anh chỉ vì hai chữ “yêu thương“.

Anh biết mình nợ cô, nợ cô rất nhiều. Nhưng cô cũng nợ anh một thứ, đó là trái tim đã bị chôn vùi kia. Nó bị vây bởi bốn vòng vây, nhốt mình vào một góc, khóa trái cửa khiến không ai có thể mở ra. Dần dần, nó mất đi sự sống cùng nhịp đập mãnh liệt lúc ban đầu.

Vươn tay đã được cô băng bó cẩn thận, vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi xinh đẹp của cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe ấy, đau lòng.

“Tại sao lại khóc?”

Thiên Thiên giật mình ngước đôi mắt đã sưng húp lên nhìn anh, ánh mắt anh rất khác lạ, mang theo nhu tình cùng sự hiền hòa hiếm có.

Cô lảng tránh ánh mắt của anh, gạt bỏ đi những dòng lệ, lắc đầu. Ngoài lắc đầu ra, cô biết phải đối mặt với anh như thế nào?

“Ngoan, không khóc!”

Dương Thế Minh vuốt ve tấm lưng gầy yếu của cô, mở miệng dụ dỗ. Anh hôn lên cánh môi anh đào dịu ngọt, ánh mắt say đắm nhìn cô.

Hai người, cứ như vậy, ôm nhau trong bóng tối, cảm nhận sự hạnh phúc nhỏ bé hiếm hoi trong cuộc sống này, hòa vào cùng một thể với cùng một nhịp tim yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.