Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 240: Chương 240: Ai lại dám tìm tiểu sư muội gây chuyện, là ngại sống tốt quá sao?




Bên kia.

Lưu Thuyên nói với vài người “Bên kia có một cô gái, là nữ chính lần này của chúng tôi, ngày mai.... Tôi phải nhờ mọi người rồi.”

“Gấp cái gì?”

“cô ta lần đầu đến Hollywood, nhất định là không biết, bên kia không có thẻ là không vào được, chờ ngày mai đến đó, làm cho cô ta không vào được, các cô lúc đó....”

...

Vào đêm.

Là thời gian xa hoa, trụy lạc, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

một dáng người Châu A, len lõi vào các loại màu da, đủ loại người tụ tập tại vũ trường.

Nơi này tường đối loạn, giống như du khách, chỉ sợ tránh còn không kịp.

Nhưng mà cái người Châu Á này, lại như ngựa quen đường cũ, liền đi thẳng vào tận cùng bên trong.

Khuôn mặt làm người ghé nhìn, mang theo đầy tự tin, cô nhìn lướt qua những người đàn ông đủ màu da, trực tiếp mặt lạnh đi về phía sau, chỉ là đến tận cùng bên trong, nắm cà vạt một bartender nói “Hắc, Lan Bác, mật mã không đổi.”

“cô... cô...” Bartender nhìn thấy bổng nhiên kiếp sợ, nhảy lui lại một bước.

“Lui cái gì mà lui, bộ dạng anh cái nào mà em chưa thấy qua, trốn nhanh như vậy.” Diệp Chanh tiện tay cầm ly rượu, một ngụm uống xuống “Hừ hừ, anh khẩu vị nặng như vậy, rượu này thật khó uống.”

“……”

Mỗi ngày anh đều pha toàn là rượu mạnh, dám uống mà lại nói khó uống...

Có điều, giống như những người khác, đều giấu diếm thân phận, cho nên loại trâu bò này thật ra cũng không hiếm thấy.

“Nima(chửi thề), cô biết cái này bao nhiêu tiền không, cô vậy mà...”

Lan Bác, da đen, tóc vàng, tứ chi phát triễn, bắt lấy cổ Diệp Chanh, “Trả tiền, nếu không thì mất mạng, cô đừng cho nơi này là nơi cô có thể ra oai...”

Nhưng mà, cú đấm mạnh mẽ kia còn chưa xuống đến, đã bị Diệp Chanh nhẹ nhàng ngăn lại.

Lan Bác giật mình nhìn Diệp Chanh.

Diệp Chanh nhướn mày cười “không tồi nha, có chút tiến bộ rồi, đáng tiếc, vẫn không đánh lại em.”

Khẩu khí này, cảm giác này...

“cô....”

“Móa nó, tiểu sư muội mà cậu cũng dám đánh, cậu tự tìm chết hả?”

Cung Dã là từ phiá sau vọt đến, trực tiếp một chân đá văng Lan Bác.

Tiểu sư muội....

“A...Diệp Ninh...”

Diệp Chanh cong môi cười, người trước mặt thiếu chút nữa té ngữa.

Băng qua hành lang gấp khúc, đi xuống hầm ngầm, bên trong làm vách tường màu lam, với kỹ thuật hiện đại, kiểm tra mắt và vân tay, tức thì cửa được mở ra.

đi vào, bọn họ quen đường quen nẻo mà đi.

“A, tiểu sư muội à, em bây giờ đẹp đến không thể tin được nha.” Lan Bác nói.

“Vậy mà anh còn đánh em.” Diệp Chanh hừ nhỏ.

“Tiểu sư muội à, anh thật sự không biết là em, bằng không anh làm sao dám đánh em chứ,” Lan Bác vội nói.

Cung Dã nói “A, vài người như cậu mà đòi đánh tiểu sư muội? Hơn nữa, tiểu sư muội chỉ có uống của cậu mấy ngụm rượu mà cậu còn tiếc?”

“Em là không biết đó sao, bằng không ...Tiểu sư muội đừng nói là uống mấy ngụm, ngay cả hầm rượu nhà em, em cũng đào lên hết, hai tay mà dâng lên cho em ấy.”

“Được, vậy ngày mai em đi đào hầm rượu nhà anh.” Diệp Chanh nghĩ, cô không cần làm nghệ sĩ đi kiếm tiền nữa, tùy tiện lấy rượu đi bán với giá trên trời là được.

Vẻ mặt Lan Bác đại biến....

Cung Dã lắc đầu, lười để ý Lan Bác yêu rượu như mạng, “Đáng tiếc, tiểu sư muội đến không đúng lúc, đại sư huynh đang làm nhiệm vụ ở Bắc Âu chưa về, còn sư phụ thì đang ở nam cực sưu tầm này nọ, cũng không có đây, có điều em đến là thăm người thân vẫn là nên đến.”

“Em chỉ là nghĩ đến mượn chút đồ.” Diệp Chanh cười với anh “Sắp đến chắc có người muốn gây phiền cho em, em muốn chuẩn bị trước một chút.”

“Ha hả, ai ngại mình đang quá vui vẻ, vậy mà đi tìm em gây phiền vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.