Diệp Chanh lên xe cùng Mộ Dạ Lê.
trên xe, cô có chút chột dạ nói “Cái đó …. Hôm nay anh có lên mạng không?”
Mộ Dạ Lê nói “Có.”
“Vậy… anh thấy tin tức đó rồi?”
“Có thấy.”
“Vậy, anh không có ý kiến gì sao?”
Mộ Dạ Lê híp mắt nhìn cô, liền sáp đến gần hơn.
Đôi mắt mị hoặc của anh làm cô hết đường lui, thẳng nhìn vào mắt nhau, cô chớp chớp mắt, càng cảm thấy rất kỳ lại “anh anh….”
“Sao hả, em đội nón xanh cho anh nên mới chột dạ hả?”
“….” Diệp Chanh nói thẳng “Cút đi, đó không phải là giả sao?”
Mộ Dạ Lê hừ một cái “Trước kia em còn nhảy lầu vì anh ta ….”
Diệp Chanh hết đường chối cãi “Chuyện đó… Lúc ấy, còn nhỏ không hiểu chuyện….”
“Ha ha?” Đáy mắt Mộ Dạ Lê càng lúc càng sâu “nói như vậy đúng thật là có nhảy lầu?”
Mộ Dạ Lê vốn dĩ là lười đi tin chuyện này.
Theo nhận thức của anh, Diệp Chanh là cô gái không bình thường.
Những cô gái bình thường khác, cùng tuyệt đối sẽ không có thân thủ, khí phách như vậy, với lại còn có … Sát khí chết chóc như tử thần trên chiến trường.
cô gái như vậy, trí tuệ cùng tài hoa tuyệt đối cũng không có cô gái bình thường nào so được, sao lại làm ra chuyện vì một người đàn ông mà có hành động nhảy lầu ngu ngốc được.
Nhưng mà …
cô nói cái gì????
Mộ Dạ Lê vừa muốn hét vào mặt cô, Diệp Chanh đã nhanh chạy thẳng đến trước mặt anh, ngọt ngào sinh động giống như bé gái làm sai chuyện, dùng đôi mắt làm nũng, ra sức phóng điện với anh.
Vốn dĩ, cô gái này tươi cười liền giống như hoa anh túc, làm người mê mị không cách nào chống lại được, bình thường chỉ là hờ hững nhìn người cũng đã như phóng điện rồi, người không đủ định lực, mộtgiây tức khắc sẽ bị điện giật, huống chi lại là bảo bối trời sinh trước mắt này.
Fans của cô gọi cô là Tiên nhi, không phải là không có lý do nha.
Đầu óc Mộ Dạ Lê phình to ra, bình tĩnh nhìn đôi mắt cô.
Cái miệng nhỏ của cô dẩu ra, lắc lư cánh tay anh, “thật sự mà, những cái đó đều là lời đồn nhảm, em thật ra lúc đó chính là …Nghĩ muốn …Chơi chơi thôi …Tuổi trẻ ngông cuồng mà, bây giờ ….”
cô cảm thấy giải thích kiểu nào cũng có vấn đề, vì thế cuối cùng dứt khoát tự ngã vào lòng anh, miệng gào lên “Em sai rồi!!!”
Cơn giận dữ của Mộ Dạ Lê bị mấy động tác này của cô làm không thể phát ra được.
Được rồi, được rồi.
Nhớ đến trước đây cô còn nhiều điều bí mật, anh nghĩ một ngày nào đó anh cũng sẽ đào ra cho hết, bây giờ liền…
“hiện tại….” anh nhìn cô nói.
“Bây giờ đường nhiên là không có khả năng, có ông xã trời ban như anh đây, ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, em sao có thể coi trọng cái loại gà bệnh đó chứ.”
Mấy lời nịnh nọt này…
Cũng nói quá trắng trợn nha…
Nhưng mà, từ miệng cô nói ra, thật làm người ta cảm thấy thoải mái.
nói qua lại, thì đã đến nhà cũ.
Diệp Chanh đi theo Mộ Dạ lê xuống xe, bởi vì hôm nay làm chuyện xấu, chột dạ cho nên đối với anh vô cùng nhiệt tình.
Trong nhà.
Người làm nhìn thấy Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh đi vào.
Diệp Chanh còn ôm cánh tay Mộ Dạ Lê, Mộ Dạ Lê thì nhìn cô, đến cười, còn đưa tay ra nâng váy giúp cô.
Như vậy ….
Nhìn qua có thấy tức giận chút nào không?
Cứ nghĩ rằng, chuyện trên mạng lan ra, hai người còn không ầm ĩ đến mấy ngày.
Nhưng mà nhìn Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh, tốt đến như vậy.
Tuy rằng, bọn họ cũng rất là nhẹ nhõm theo.
Chỉ là bỗng nhiên lại cảm thấy …
Thiếu gia nhà họ không có phải là như vậy đâu.
Đổi tính hồi nào mà họ cũng không biết nha~~