Đoàn phim của Diệp Chanh thu xếp liền về nước.
Lưu Thuyên bởi vì tức giận, căn bản là không theo chân họ lên cùng máy bay mà tự mình đi trước.
Lần này Mộ Dạ Lê cũng không theo làm loạn, không biết anh đã đi đâu.
Về nước Z.
Vừa xuống máy bay, Diệp Chanh liền nhìn thấy một nhóm người đứng bên ngoài giơ cao bảng hiệu.
“Thiên tiên, hoan nghênh về nhà.”
Diệp Chanh ngạc nhiên nhìn Hà Nhã Huệ.
Hà Nhã Huệ nói “Fans tự nhiên đến đón, có là là biết hành trình của đoàn phim nên cố ý đến đây.”
Lập tức, người của Thiên đều tràng đi lên, làm chờ người đoàn phim đều hoảng sợ.
Có người liền nói với Lưu An “Diệp Chanh này cũng kỳ lạ, người còn chưa nổi tiếng bao nhiêu, fans ngầm lại nhiều đến như vậy.”
Lưu An cũng rất là tò mò, trong vòng này lâu như vậy, nhưng thật ra lại thấy rất ít nghệ sĩ nào như Diệp Chanh, người còn chưa nóng, mà fans đã nóng trước rồi.
Thiên đoàn này, càng ngày càng phát triển, nhân số càng lúc càng nhiều, tabao nóng hổi… Giống như chợ bán thức ăn, chỉ cần tùy tiện phát cái tin, chỉ cần là liên quan quan đến Diệp Chanh, số người chạy đến nhiều vô số.
Cuồng nhiệt như vậy, làm Hà Nhã Huệ có chút ngốc.
Chính vì do thiên đoàn phát triển như vậy làm người ngoài ghen ghét, không ai có thể kháng cự.
Lưu An cũng chỉ là cười cười, đối với chuyện này, cũng không có gì để nói.
Xem ra cô bé này có tiềm lực vô hạn, mình còn nói cái gì cho tốt chứ.
Diệp Chanh chào hỏi mọi người.
“Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi.”
Fans nghe được giọng nói của thiên tiên nhà mình, trong lúc nhất thời càng thêm cuồng nhiệt “Chúng tôi không vất vả, Tiên nhi ngồi máy bay, bay tới bay lui mới vất vả.”
“……”
Diệp Nịnh tiếp tục mỉm cười, bị vây quanh đi ra ngoài, làm những người khác trong đoàn phim hâm mộ không thôi.
đã làm nghệ sĩ nhiều năm như vậy, đều không có một fan, vậy mà Diệp Chanh ….
Diệp Chanh rất nhanh về đến nhà, lại thấy Mộ Dạ Lệ đã về sớm hơn.
Diệp Chanh ném đồ xuống, chuẩn bị đi Lâm gia thăm Vũ Oánh một chút, nghĩ đến Mộ Dạ Lê ra mặt có lẽ càng tốt hơn, cô ỏng ẹo lết đến phòng sách của anh.
“Mộ Đại Đại, anh đang làm gì đó?”
Đến phòng sách, cũng không có người làm ngăn cản, biết tiên sinh nhà mình không có giận phu nhân, bọn họ đối với phu nhân đều là dùng một thái độ khác đối đãi, cơ bản chính là…. Tiên sinh bất luận phân phó việc gì, đều trừ phu nhân ra, giống như cái này, không được cho bất cứ ai đi vào phòng sách.
Quả nhiên, phu nhân đi vào, tiên sinh nhà họ cũng không hề nổi nóng.
anh nhướn mắt nhìn Diệp Chanh như vậy.
Con bé này, khó mà chịu hạ mình như vậy nha.
Thái độ này…
Là cầu cạnh mình?
Ha ha, hiếm có nha…
Mộ Dạ Lê tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, dựa người ở đó, “Em muốn làm gì?”
“Cái đó….”
“nói trước, có việc cầu cạnh, thái độ phải đàng hoàng một chút.”
“……”
Đàn ông gì chứ, còn không có chút khí khái đàn ông.
Có điều Diệp Chanh cũng không có cách nào khác, tự nói với mình, bỏ đi, hiện tại là đang nhờ vả người ta, ở dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu.
“Mộ Đại Đại, anh anh mình thần võ, anh tuấn tiêu sái, muôn người đổ xô ra đường…Đòi đánh, đòi giết….”
Mộ Dạ Lê vừa nghe, con bé này, ngữ văn trả thầy trả cô rồi đi.
“Được rồi, dừng lại, không bằng dùng hành động trực tiếp đi.” Mộ Dạ Lê ôm thân thể cô kéo đến bên người, để cô ngồi trong lòng mình “nói đi, em muốn làm gì?”
“đi Lâm gia……”
Mộ Dạ Lê cười, “Được, trước thu phí sử dụng đã.”
nói rồi, Mộ Dạ Lê đè cô xuống, trực tiếp ở trên bàn làm việc, đem thân thể đè ép thân thể cô