Edit: Lựu Đạn
Hôm sau, bên ngoài liền truyền ra video NP của An Khả Nhi.
Tuy video mờ không rõ nét, nhưng gương mặt của cô thì lại rất rỏ ràng, làm người nhìn qua đều có thể nhận ra.
Lâm Vũ Oánh biết được vô cùng khoái, nhanh gọi điện đến cho Diệp Chanh “Cậu chưa thấy video nên không nói đi, ngày hôm qua cô ta còn khoác lác, nói bản thân rất nhanh sẽ bay cao, hôm nay lại lộ ra cái này, tuy rằng rất thảm…Nhưng mà vì cớ gì tớ cũng không nghĩ đến cô ta, thường ngày cô ta làm người không tốt như vậy, có kết cục như hôm nay hết thảy là do cô ta tự tìm lấy.”
Diệp Chanh cười cười “Dừng, dù sao thì sau chuyện này, chỉ sợ cô ta đứng dậy không nổi đâu.”
“Đúng vậy, ai còn muốn tìm cô ta nữa.”
….
Diệp Tử nhìn video, lại nhìn ra được nơi này hình như là nhà của Giang Úc Bạch.
Xâu chuỗi lại mấy chuyện lúc trước, An Khả Nhi vài lần bóng gió với mình, nói là bản thân sẽ dạy dỗ Diệp Chanh, nhìn một màn này bây giờ, cô càng có suy nghĩ, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ tất cả là do Mộ Dạ Lê làm?
Đáy lòng Diệp Tử không khỏi lạnh.
……
Lúc Mộ Dạ Lê ở nhà, Giang Úc Bạch gọi đến nói “Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Mộ Dạ Lê nói “không đi.”
nói rồi liền muốn tắt máy.
Giang Úc Bạch cười “Lần này đi bơi, mang theo chị dâu đi, cậu không muốn nhìn thấy Diệp Chanh mặc áo bơi sao, dáng người đó, nhất định là siêu nóng bỏng a~~~”
Trong mắt Mộ Dạ Lê lóe sáng….
Giang Úc Bạch thấy anh không nói gì, chỉ có thể nói “Thôi…thật là, vốn định bao một khu bãi biển, muốn hai người đi….”
“Khụ…Dừng… không phụ lòng cậu.”
nói xong, lúc này anh mới tắt máy.
Bên kia, Giang Úc Bạch sửng sốt.
Câu nói cuối cùng kia của Mộ Dạ Lê, nhấm nửa ngày mời hiểu được.
Là đồng ý nha~~
Giang Úc Bạch nói với Âu Dương bên cạnh “Hắc hắc, nhìn đi lấy Diệp Chanh làm cái cớ là lập tức đồng ý.”
Âu Dương chỉ yên lặng mà bật ngón cái với cậu.
Ngày thường gọi Mộ Dạ Lê ra ngoài thật vô cùng khó khăn, bới vì anh vừa ra cửa là kéo theo cả mộtđám em gái hoa si đi cùng, bao nhiêu người cản ngăn cũng không được, dần dà anh cũng không thích đi ra ngoài.
Bây giờ lại vì Diệp Chanh mà trực tiếp đồng ý a.
….
Sáng sớm Diệp Chanh bị kéo đi, mơ mơ màng màng mà bị bắt lên xe.
Vừa thấy đội hình bên ngoài liền chớp chớp mắt.
Vừa mới kết thúc vai diễn, bây giờ cũng chưa có gì làm, chuẩn bị ngủ cho ngon hai ngày, ai biết được, sáng sớm đã bị Mộ Dạ lê túm đi.
“đi đâu á?”
“Giang Úc Bạch mời.” anh nói.
“A, Tiểu Bạch mời chúng ta đi làm gì?”
“Nghỉ ngơi, bơi lội.”
“A…Em còn chưa mua áo tắm đâu.”
“đã chuẩn bị rồi, đi thôi.”
Diệp Chanh dừng một chút, nghĩ là bên phía Mộ Dạ Lê có một đống người chuẩn bị cho anh rồi, cái gì mà không phải tốt chứ.
Tới nơi mới nhìn đến, một khoảng biển yên lặng, một cái du thuyền thật lớn, đỗ lại trên mặt biển êm ả.
Diệp Chanh nghĩ là đi bơi thì sẽ đi đến bể bơi…
trên du thuyền xa hoa, bên dưới có một tầng, mà Mộ Dạ Lê lại cố ý chuẩn bị một phòng ở đây.
cô mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong ngăn tủ chất đầy áo tắm….
Đều là số đo của cô, tùy tiện cầm một cái là có thể mặc được.
cô giật giật khóe môi, cô cho rằng chuẩn bị là tùy tiện mua một bộ.
Kết quả là tùy tiện mua cả một tủ.
thật là tùy hứng hen.
Diệp Chanh đành cầm một bộ đi thay ra, nghe được bên ngoài là một mảnh vui mừng, có lẽ là mọi người đã bắt đầu cuộc chơi.