cô ngạc nhiên một chút, cảm thấy ánh mắt Mộ Dạ Lê tuy là lạnh lùng xa cách, nhưng lại có một cảm giác uy hiếp ngầm, cánh môi khô khốc, cằm đẹp căng thẳng một đường.
cô không dám nhìn vào bên trong, nói giọng như cảm ơn “À, có việc gì nói sau cũng được.”
Liền nhanh đóng cửa lại chạy mất dạng.
“Ai ở bên ngoài vậy anh?”
“Người đại diện cả em.”
“...”
Diệp Chanh cảm thấy chính mình có phải đã bị hiểu lầm hay không.
Nhưng mà nghĩ còn chưa nghĩ, đã bị Mộ Dạ Lê ôm lấy, một tay bị anh nắm lấy, ngăn không cho bỏ trốn.
“anh ...anh còn muốn làm nữa sao?”
“Tiếp tục.”
“Cút đi, đồ lưu manh này.” Diệp Chanh sống chết không cho, nhanh tay kéo quần áo lên.
“Em còn dám nói.”
“Đồ lưu manh!”
“Được, vậy anh lại liền hôn em.”
“...”
cô nghẹn lời, đôi mắt vẫn cứ trừng to mà nhìn anh chăm chăm.
Như vậy là không muốn anh hôn?
Mộ Dạ Lên kéo cô sang, trước là hôn xuống môi cô.
“anh...Đồ trứng thối.”
“Xem ra em còn muốn anh hôn nữa.” anh nói, lại hôn xuống môi cô lần nữa.
Nhưng mà....
Diệp Chanh thật sự là muốn khóc rồi, người đàn ông này, đến đây là để làm chuyện khi dễ mình phải không?
cô nhìn gương mặt mê hoặc của anh lấm tấm mồ hôi, gương mặt tuấn tú làm người nghĩ đó là thiên thần, cao ngạo lại bá đạo, nếu là người phụ nữ khác đều cũng ẽ không thể cự tuyệt người đàn ông này.
anh liếm cánh môi, gương mặt trời sinh kia đẹp như tượng điêu khắc, lười biếng lại say mê, làm trái tim người nhìn nhảy liên hồi không thôi.
anh lập tức kéo lấy quần áo của cô, mới làm cho cô tỉnh lại, lần đầu tiên với anh đã để lại bóng ma trong cô.
“không được...sẽ đau lắm.”
Mộ Dạ Lê dụ dỗ “không đau... anh sẽ nhẹ nhàng....”
“không tin đâu, em còn chưa khỏe hẳn, anh lại vào, nhất định sẽ rất đau.”
anh thật cảm thấy mình sắp bị nóng thiêu chết, nhưng nhìn gương mặt ướt át của cô, rốt cuộc vẫn là nhìn chăm chăm vào thân thể cô, chưa từ bỏ ý định lại hôn môi cô lần nữa.
anh nghĩ một chút, rồi ôm cô ngủ “Bỏ đi, ngủ thôi.”
Bụng của cô thật không biết điều mà réo lên.
anh nhìn chăm chăm vào mặt cô “Em còn chưa ăn cơm?”
“Đóng phim đến khuya, nên còn chưa có ăn.”
Mộ Dạ Lê trừng mắt liếc cô.
Ngay cả tự mình chăm sóc bản thân cũng không lo.
anh liền ôm cô dậy “đi, anh đưa em ra ngoài ăn cái gì đó.”
Mộ Dạ Lê lôi cô thẳng đi ra ngoài.
cô cúi đầu nhìn tay nắm tay, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác khác lạ, đi ra ngoài rồi cũng khôngbuông ra. Diệp Chanh bị anh lôi kéo, vài lần muốt rụt tay về, nhưng lại không dám, chỉ có thể để yên cho anh nắm như vậy.
Trời đã tối, hai người còn mang kính râm, càng bị người bên ngoài chú ý.
Nơi này vốn là phim trường, có rất nhiều ngôi sao, đại gia đến gặp minh tinh, đôi khi còn không biết được ai với ai, trong lúc nhất thời chỉ nhìn chăm chăm hai ngời, trong lòng suy đoán đây là hai ngôi sao nào a...
Nhưng bởi vì là buổi tối, mọi người suy đoán hồi lâu, cũng không biết được người nào, chỉ là nhìn xuống bàn tay nắm chặt của hai người, chợt cảm thấy họ có lẽ là diễn viên mới nhưng mà nhất định là mộtđôi.
Hai người đi tay trong tay đi bộ trên đường, càng làm cho mắt người nhìn sáng quắc lên.
đi ở nơi đó, làm cho đôi tình nhân đi bên cạnh ngang qua, đều không nhịn được nhìn Mộ Dạ Lê thốt lên “Woa, thật đẹp trai, nhìn bạn trai người ta kìa...”
Bạn trai bên cạnh cô nàng liền hừ một cái “Đúng vậy, em cũng không nhìn thử xem bạn gái người ta xinh đẹp đến nhường nào..”
“Đáng ghét.”
“Trai xinh gái đẹp, thật là xưng đôi a”