“Ông chủ!”
“Ông chủ có sao không!”
Mộ Dạ Lê nhíu chặt mày, nắm lấy tay cô nhóc phái trước, “Em có sao không ?”
Diệp Chanh hiện tại giống như không có phản ứng, nhìn Mộ Dạ Lê ngã trên mặt đất, “Chân anh…”
Tay cô liền sờ soạng đến chân anh, liền chạm phải máu tươi, ngón tay tức khắc run lên, vội vã cúi đầu kiểm tra.
Chỉ thấy chân anh còn kẹt dưới xe, nhìn có vẻ như bị cán lên rất nghiêm trọng.
“Trời, Mộ Dạ Lê, anh bị thương rồi, đừng cử động!”
Mộ Dạ Lê cúi đầu liền thấy….
Lúc này mới nhận ra thấy có đau đớn, từ lòng bàn chân truyền đến.
anh từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, đừng nói là bị thương, chỉ cần gai nhỏ dính trênđầu ngón tay cũng sẽ khiến cho bác sĩ Mộ gia cuống cuồng, bây giờ thì tốt rồi…
Tất cả vì con bé này!
Mộ Dạ Lê mắng, “Đáng chết……”
anh vừa động, Diệp Chanh đã vội vàng nữa quỳ trên đất đè cơ thể anh lại,”Đừng động mà, còn chảy máu đó, Mộ Dạ Lê, làm sao bây giờ…”
cô liền luống cuống, cảm giác hoảng loại này không biết vì sao, cô đối với vết thương lớn nhỏ đều thấy qua, ngay cả bản thân mình cũng bị thương, cũng nhất định là lập tức có thể xử lý nhanh chóng, chỉ là cô chư atungwf xử lý vết thương cho người khác.
Mộ Dạ Lê đang tức giận, nhưng nhìn thấy cô gấp gáp vì mình, trên mặt đầy hoảng sợ, đầy lo lắng, đôi mắt trong veo đang nhìn chăm chăm vết thương trên chân mình, cứ như vậy chọc cho tim anh động một cái.
Bất giác, cơn giận cũng vơi phân nửa.
anh vậy mà còn an ủi ngược lại cô “ Được rồi, không có gì đâu, chỉ chảy ít máu mà thôi.”
Mộ gia khẩn cấp xử lý, chỉ trong một chốc, máy bay trực thăng đã đến. lập tức, tiếng động cơ cùng tiếng gió ầm ầm, che lấp toàn bộ tiểu khu, người lái xe kia gây tai nạn kia bị dọa sợ ra quần, thấy mình đã đâm phải một người không biết là ai, ngồi trong xe run bần bật, cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mộ Dạ Lê đươc đưa lên trực thăng, trực tiếp đưa về Mộ gia.
Âu Dương đến xem thương tíc, nhìn cái bộ mặt này của anh rất vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Làm sao thế, cậu vậy mà lại bị thương.”
Mộ Dạ Lê nằm trên giường, còn Diệp Chanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nghe Âu Dương nói vậy, Mộ Dạ Lê càng bị chọc thêm nóng giận, rống lên ” Cậu lo khám của cậu đi.”
Âu Dương nhịn cười, nhướng mày nhìn chân anh.
“ không tổn thương xương, nhưng bị thương ngoài da, có lẽ hơi lâu mới có thể lành lặn, cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu không có việc gì thì đừng để vết thương đụng nước.”
Âu Dương dặn dò, nhân tiện nhìn Diệp Chanh bên cạnh nói” này, bà Mộ..cô làm ơn chăm sóc anh ta thậttốt một chút.”
“…….”
Diệp Chanh nhìn anh ta, biết thương tích này do mình mà ra cho nên chỉ có thể gật đầu.
Nhìn nặt như bị ép buộc của Diệp Chanh, tức giận cua Mộ Dạ Lê lại một lần nữa bùng lên.
Âu Dương rời đi, Diệp Chanh hít sâu một cái rồi quay lại.
Mộ Dạ Lê chằm chằm nhìn cô” Em không vui thì lập tức cút ra ngoài cho anh.”
Diệp Chanh ngạc nhiên, cô nói mình không vui khi nào, tuy rằng vì mình mà anh bị thương nhưng suy cho cùng cũng tạ anh, ai bảo cứ một hai đi tìm cô làm gì.
Bây giừ còn bảo mình cút đi nưaz!
“Được, em đi, em đi liền đây, em biết, anh nhìn thấy em liền phát chán, để em gọi ddienj thoại cho Diệp Tử, để Diệp Tử đến chăm sóc cho anh, thì được rồi chứ gì”
Dù sao, thì Diệp Tử kia chắc có lẽ cũng muốn đến chăm sóc anh .
Sặc, Diệp Chanh…
Em thật cái gì cũng dám làm!
Mộ Dạ Lê trực tiếp từ trên giường đứng lên đi xuống.
“Diệp Chanh, em quay lại cho anh!”
Mà anh vừa bật dậy như vậy thì vết thương trên đùi liền chạm đau, cả người khập khiễng, đi đến.
Diệp Chanh bị dọa rồi, không nghĩ anh lại có lúc lỗ mãng như vậy, nhanh chạy lại, liền cảm thấy anhkhông nhịn được đau lớn, cả thân thể cao lớn ngã xuống đè lấy cơ thể cô.