Diệp Tử vốn còn muốn nói nhưng Diệp Chanh đột nhiên nhấc váy liền đi ra ngoài.
Vừa rồi tuy cô ta nói nhỏ nhưng cũng đủ để Diệp Chanh nghe được.
Bạn gái chính thức của người ta cũng đã đến, cô còn ở đây để rói thêm cái gì nữa.
Diệp Chanh không chối, trong lòng mình có chút chua, nhìn cũng không hề nhìn bọn họ, cô trực tiếp rời đi.
Mộ Dạ Lê thấy vậy, còn định đi theo, thì đã bị Diệp Tử nắm tay níu lại
“Ai, Dạ Lê, Em…Em ngồi máy bay có chút không khỏe, mà em cũng không mang theo thuốc, anh có thuốc ở đây không?”
anh nhíu mắt nhìn cô một cái rồi nói “ Để anh gọi bác sĩ đến.”
Sau đó liên đẩy Diệp Tử ra, thẳng tiến đi ra ngoài.
Diệp Tử kinh ngạc, đứng tại chỗ, anh đang định làm cái gì, không phải là muốn đuổi theo Diệp Chanh chứ.
……
Mộ Dạ Lê ra đến bên ngoài, liền không thấy bóng dáng Diệp Chanh đâu.
anh kéo một người làm đến hỏi
“ Diệp Chanh đâu rồi.”
“ Cái đó… cô chủ vừa chạy ra ngoài rồi.”
“ Sao không cản cô ấy lại.” Sắc mặt Mộ Dạ Lê rất dọa người.
Người làm nghĩ sao họ dám chứ, dù sao đó cũng là cô chủ.
Mộ Dạ Lê hừ lạnh, liền nhanh chyaj ra ngoài đuổi theo cô
…..
Diệp Chanh lang thang một mình trên tiểu đảo.
Giày cao gót quá phiền phức, cô dứt khoát đá văng đi, quần áo trên người cũng không ổn, cô nhìn là thấy nản, một chút cũng không muốn mặc nó.
Bởi vì yêu cầu của Mộ gia, cho nên cô mới đến đây, nhưng mà họ đâu phải là đi hưởng tuần trăng mật gì chứ.
Nghĩ nghĩ thì muốn anh ta cũng Diệp Tử hưởng tuần trăng mật thì có.
một thiếu nữ tựa như tiên nữ, thân mang váy lại đi chân trần nhẹ bước đi trên bờ cát……
Trong mắt nhiều người qua đường thì đây nghiễm nhiên đã thành cảnh đẹp.
Chỉ là đi đi mãi, đã đi đến một quán bar đông đúc.
Nhiều người đến những khu du lịch như thế này thường đến quán bar, mơ mơ màng màng quay cuồng.
trên quầy quán bar, có một cô gái đang mừng sinh nhật.
Bên cạnh là một nhóm trai xinh gái đẹp, chúc mừng cô, cô nàng nhìn rất kiêu ngạo, đứng trên bàn, nóivới mọi người”Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người đều phải nghe tôi, ai cũng không được mang xui xẻo đến cho tôi.”
Xem ra, cô gái này có chút địa vị, mọi người đều thấy cô kiêu ngạo như vậy, nhưng vẫn là dung túng.
Diệp Chanh chỉ là trùng hợp đi ngang qua
một ly rượu đổ thẳng lên váy cô.
“Ai nha, đụng trúng Mỹ Gia rồi.”
Lâm Mỹ Gia là người Malaysia gốc hoa, bên đó cũng được xem là con gái nhà giàu, hơn nữa bản thân trong giới giải trí, cũng có chút danh tiếng, cho nên liền mới có thể tụ tập được nhiều người đến dự sinh nhật mình như vậy.
Lúc này cũng đã say rượu đến loạng choạng, nhưng nói ra thì cũng không thật sự là say.
Liền nhìn đến cô gái xinh đẹo đang đứng đó cúi đầu nhìn vết bẩn trên váy, mọi người không nhịn đựng vây quanh đến.
“ Đúng trúng một cô gái xinh đẹp.”
“ Là người đẹp đó ….”
“Có điều sao lại chật vật như vậy?”
……
Rời đi lúc ban ngày, Diệp Chanh tự nhiên liền có chút chật vật.
Bạn bè Lâm Mỹ Gia, vẫn là cứ nhìn chằm chằm vào cô gái không vướng bụi trần kia.
Vốn Lâm Mỹ Gia cũng không để ý tới, nhưng nhìn thấy bạn trai mình nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt đầy si mê, không khỏi tức giận trong lòng, kéo bạn trai đến cạnh mình, cô ta không phát giận với bạn trai mà lại đổ lên đầu Diệp Chanh” Này, cô là đâu đến đây, chạy đến đây để lôi kéo dụ dỗ bạn trai người khác sao, không thấy bạn gái người ta còn ở đây à, đồ không biết xấu hổ?”
Bạn trai Lâm Mỹ Gia nghĩ thầm” Người ta chỉ đứng ở đó còn không thèm nhúc nhích, sao lại thành lôi kéo dụ dỗ”
Những lời này nói ra không kịp lấy tay bưng miệng.
Bên cạnh người khác nghe như vậy liền chú ý đến đây, người không rỏ đầu đuôi liền cười nhạo.
“ A…a.. Cái này…”
“không biết là ai đến lôi kéo dụ dỗ bạn trai người ta để bị ăn mắng.”
“Nhìn thì cũng rất xinh đẹp, vậy mà lại đi giật bạn trai người ta, tôi còn độc thân đây này, hãy đến dụ dỗ tôi đi .”