Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 336: Chương 336: Con gái thế nào, thì cũng do mẹ như vậy




Diệp Chanh thấy anh dựa vào, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm miệng mình.

Đường cong của cằm anh, nhìn ở góc độ này, thật đẹp vô cùng, hơn nữa, khoé mắt kia như đặt đúng chỗ, ngưng đọng thâm thuý, làm Diệp Chanh không khỏi đỏ mặt.

Cái ông già này, định làm cái gì đây chứ….

Nhưng mà, Mộ Dạ Lê trực tiếp đưa ngón cái đến, quệt khoá môi cô một cái.

Cảm giác tê dại, chớp mắt lan đến toàn thân….

Trứng thối mà, tên già này, không biết là cái động tác này… Có bao nhiêu là dụ dỗ hay sao?

anh lại phì cười, hờ hững nói “Ăn đồ mà cũng có thể dính đầy miệng.”

“……”

Ô ô Diệp Chanh phản đối, để cô xuyên qua thành gái có chồng còn chưa nói, có thể nào gả cho người bình thường một chút có được không, vì cái gì mà lại gả cho mộtngười đàn ông khó nắm bắt đến như vậy.

Mộ Dạ Lê sau đó gật đầu với hai người bên cạnh, lại dặn dò nói với Diệp Chanh “Nhớ phải ăn hết đó.”

Sau đó cắm tay vào túi quần, đi ra ngoài.

Diệp Chanh hơn nửa ngày mới có phản ứng, lại thấy hai người này ánh mắt đang dính chặt trên người mình.

cô cắm trái cây lên tiếp tục ăn “Hai người làm sao vậy?”

“Tớ cảm thấy sau này tớ không đến nhà các cậu nữa.” Lâm Vũ Oánh lên tiếng “Có chút ngược cẩu đó.”

Hà Nhã Huệ tỏ vẻ đồng ý “Cho nên em kêu chị đến, vốn dĩ chính là có âm mưu đúng không?”

“Sao có thể chứ, đến ăn trái cây, ăn trái cây đi.”

“Ai u, em đừng là chị sợ, này là Mộ Đại Đại chuẩn bị cho em, tụi chị nào dám ăn.”

“……”

Lâm Vũ Oánh nói “không ngờ nha, Mộ Dạ Lê ở nhà là cái dạng này.”

“Dạng gì?” Diệp Chanh thấy lạ hỏi.

Lâm Vũ Oánh ôm lấy tay mình “Quần áo thể thao, tựa như mặt trời, thật đẹp trai, ấm áo, lúc còn sống mà có thể thấy Mộ Dạ Lê như vậy, tớ sống cũng đáng giá lắm.”

“Được rồi, đường đường là Lâm đại tiểu thư… Chị đây nè, chị là lần đầu được nhìn thấy Mộ tổng ăn mặc nhàn nhã như vậy, so với ngày thường liền không giống nhau.” Hà Nhã Huệ nói.

“Hoa si… Được rồi, không đáng sợ như vậy đâu.” Diệp Chanh cạn lời nhìn hai người.

“Được rồi, cậu thì ngày nào mà chẳng thấy.”

Hai người trăm miệng một lời.

Diệp Chanh hừ khẽ, sai đó lại nhìn lịch trình.

Mà lúc này….

Điện thoại Diệp Chanh vang lên, cô cầm máy lên liền thấy…

Diệp gia.

“Diệp Chanh, mày nhanh lăn về nhà cho trao, đem cái người mẹ quê mùa của mày đi, bằng không tao tuyệt đối sẽ đưa bà ta vào nhà tù.”

Quỷ gì đây?

Bà mẹ quê mùa là cái gì?

Diệp Chanh đờ một chút.

không phải là …

Mẹ của nguyên chủ đi….

……

Mộ Dạ Lê sao nghĩ đến được, mẹ Diệp Chanh lại chạy đến đây.

Diệp Chanh nhanh chân chạy về Diệp gia, mà lúc này…

Diệp Vinh Quang vẫn còn là ở trong nhà, bên ngoài là một phen ồn ào nhốn nháo.

“Các người vậy mà không qua sự đồng ý của tôi, đã đem con gái tôi gả đi, các người cũng không nói cho tôi biết, tôi mặc kệ, tôi muốn các người cho tôi một lời công bằng, con gái của tôi, sao có thể bị các người làm như vậy, liền gả nó đi.”

Diệp Vinh Quang lúc này liền cảm thấy da đầu tê dại, lúc đi ra ngoài, quả nhiên cảm thấy trời đất như quay cuồng.

“Bà… Bà… Sao bà lại đến đây?”

Ngoài cửa là mẹ của Diệp Chanh, Tạ Vũ Cầm.

Tạ Vũ Cầm đột nhiên bị người đưa đến thành phố B, nói là muốn đưa bà đi gặp con gái Diệp Chanh của mình, đến nơi lại đưa bà vào một biệt thự xa hoa, nhưng bên trong cũng không có Diệp Chanh của bà.

Bà nghĩ là do Diệp gia làm, liền chạy đến Diệp gia.

Lại không nghĩ đến, tới Diệp gia rồi, họ lại nói Diệp Chanh đã gả đi rồi.

Tạ Vũ Cần liền giận sôi máu, ở bên ngoài mắng vào.

Diệp Vinh Quang đứng đó nhìn bà “Đem bà điên này, lôi đi chỗ khác cho tôi.”

Bên trong, Dung Lệ Hoa, hừ lạnh xem náo nhiệt, quăng đá xuống giếng nói “Ai da, con gái ra sao, thì mẹ là như vậy, nhìn đi, mẹ thế này, có thể dạy con gái ra cái gì chứ, cũng hoang dã thô lỗ y chang Diệp Chanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.