Edit: Lưu Đạn
An Khả Nhi không tin, liền xem lại kế hoạch quay hôm nay.
Vừa xem, quả nhiên là không có cảnh quay của Diệp Tử cho nên hôm nay không đến.
Nhưng mà An Khả Nhi mới là không tin không phải vì chuyện này mà Mộ Dạ Lê đến đây.
“Chắc chắn là anh ta không biết nguyên nhân nên mới như vậy.”
Lúc này, giám đốc bên cạnh nói “Ngài có muốn xem một phân cảnh diễn không a?”
Mộ Dạ Lê nghe thấy, hờ hững nhìn sang bên này.
“Đúng lúc hôm nay có phân cảnh bộ phim Nhiếp Chính Vương Triều, ngài muốn xem diễn xuất của ai, chúng tôi liền có thể bắt đầu quay, đạo diễn Lưu, bây giờ các anh chuẩn bị quay cái gì vậy?”
Lưu Kỳ Uy xem lại một chút nói “A, là phân cảnh của An Khả Nhi. An Khả Nhi cô chuẩn bị tốt chưa?”
An Khả Nhi vừa nge, trong lòng liền chấn động, mừng rỡ như điên.
Liền không nghĩ tới, hôm nay bản thân mình lại có thể may mắn đến như vậy, Mộ Dạ Lê đến vậy mà Diệp Tử lạikhông có ở đây, đến lượt cảnh phim của mình.
Đó không phải là muốn diễn xuất trước mặt Mộ Dạ Lê.
Lúc này trong lòng cô chỉ nghĩ, nếu lúc đóng phim, cố gắng biểu hiện thật tốt một chút, có thể để Mộ Dạ Lê nhìn trúng mình, kia chẳng phải là một bước lên trời sao?
Đến lúc đó sẽ bạo hồng như Diệp Tử.
Nếu mà không bạo hồng đi, cũng đảm bảo ngày lành cả đời.
Này cũng chỉ là vọng tưởng, có thể để Mộ Dạ Lê nhìn bằng con mắt khác, cũng đủ làm người ta hưng phấn.
An Khả Nhi lập tức cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi nơi.
cô ho nhẹ một chút, vẫn duy trì dáng vẻ tự cho là đẹp nhất đi sang.
Lại không ngờ….
“không, để tự tôi chọn.” Mộ Dạ Lê nhìn lướt qua bảng kế hoạch quay phim.
Trực tiếp đưa ngón tay chỉ vào một cái tên, “Người này.”
Lưu Kỳ Uy đưa mắt sang nhìn.
Là phân cảnh của Diệp Chanh…
Lưu Kỳ Uy do dự một chút, Diệp Chanh này đúng là vận khí tốt. Ngẩng đầu lên gọi “Diệp Chanh đến đây.”
Bên này liền lập tức xôn xao lên.
An khả Nhi vừa mới còn mang vẻ mặt kích động đi đến, bước chân đột nhiên cứng lại.
không ngờ được chỗ đã chọn tốt như lại nhường cho người khác.
Người chung quanh đưa ánh mắt đầy châm chọc cùng cười nhạo nhìn qua, người bên cạnh đều cảm thấy cô như thế thật mất mặt, vừa định đi lên còn không toại ý nguyện a.
Chỉ có thể đứng tại chỗ không tới không lui, đầy điều xấu hổ.
……
Diệp Chanh nghe người phía trước nói Mộ Dạ Lê muốn xem cô đóng phim, trong lòng không nói nên lời.
Mộ Dạ Lê này, cuối cùng là muốn làm gì….
Chuyên viên trang điểm với vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn Diệp Chanh đứng ngây tại chỗ “Nhanh đi, Diệp Chanh, số côkhông tránh khỏi may mắn đó, Mộ Dạ Lê muốn xem cô đóng phim đó.”
Những người khác cũng lẩm bẩm nói “không trùng hợp thế chứ, sao mới đến đây đã chỉ đích danh Diệp Chanh, có phải sớm đã biết Diệp Chanh là ai, nên cố ý đến đây xem thử.”
“Mộ Dạ Lê biết Diệp Chanh sao? không thể nào?”
“Sao lại không có khác năng chứ, dạo gần đây Diệp Chanh nổi đến như vậy, không nói cái khác đi, gương mặt kia cũng đủ làm người ta nhớ mãi không quên rồi, lòng yêu cái đẹp ai mà không có, Mộ Dạ Lê nhớ rõ Diệp Chanh cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“Thôi đi, cô nói như đúng rồi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Cứ cho là trùng hợp đi, cũng đủ để mọi người hâm mộ, ghen tị đến hận a.
Chuyên viên trang điểm thấy Diệp Chanh có chút hoang mang, nhanh đẩy cô đi qua “Mau đi, nếu không sẽ chọc giận Mộ Dạ Lê đó.”
Diệp Chanh cứ như vậy đi đẩy thẳng qua, lại thấy Mộ Dạ Lê bắt chân ngồi chính giữa phòng, hơi thở mạnh mẽkhông ngừng toát ra xung quanh người anh.