Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 238: Chương 238: Đáng chết, ở đây còn nhiều người như vậy




một tay Diệp Chanh nhéo ngực anh, đôi môi bị anh làm cho ướt đẫm, đã lâu cũng không phân rõ, đó là nước bọt của anh hay của cô, vẫn là cánh môi của cô và anh cùng nhau ướt đẫm....

anh rời đi một chút, bàn tay to đặt trên má cô, không ngừng vuốt ve, vén từng sợi tóc loạn của cô lên, nhéo nhéo lấy lỗ tai nhỏ xinh của cô, đôi mắt híp lại, cười tươi nhìn cô đỏ bừng mặt.

Hai người chen chúc nơi nhỏ hẹp như vậy, chỗ ngồi nhỏ bé cũng đều nóng lên.

thật là, khoang hạng nhất chỗ ngồi cũng không lớn, anh vậy mà còn chạy đến ôm ấp.

Loại khoang hạng nhất này, hai bên có một chỗ ngồi, ở giữa là đường ta ngăn cách, ghế dựa tuy rằng rộng nhưng tuyệt đối cũng không thể chứa được hai người ngồi chung.

anh dựa vào một bên, cơ hồ đè lên người cô.

Lẳng lặng lại hôn cô thêm một chút, ở chỗ này cũng chỉ có thể trêu chọc cô trong chốc lát, làm động tác lớn, tuy là muốn làm, nhưng cũng không có cơ hội để làm.

anh cười cười, rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, hướng toilet mà đi đến.

Dáng chết, còn may, người đoàn phim ở đây cũng không nhiều, cũng chỉ có Lưu Thuyên ngồi đối diện trùm mắt ngủ như heo chết, còn có phía sau, là Lưu An hình như cũng đã ngủ lâu rồi.

cô ho khan, chột dạ nhanh nhanh xoa miệng mình...

Nào ngờ được...

Lưu An ở phía sau, có ngủ khi nào...

anh ta lên máy bay, căn bản là không ngủ được.

Chỉ là, nhìn thấy một màn như vậy, anh không giả bộ ngủ thì phải làm thế nào?

Tiếp tục xem, chỉ sợ bị Mộ Dạ Lê đánh chết, hơn nữa cũng rất xấu hổ, cho nên anh chỉ có thể nhắm chặt mắt, nghe lấy âm thanh mờ ám nhỏ vụn kia, trong lòng niệm kinh.

anh để cho Diệp Chanh đến quay bộ phim này, lại không nghĩ đến, Mộ Dạ Lê lại nóng lòng chạy đến show ân ái chứ.

Hơn nữa, vốn nghĩ hai người có quan hệ mờ ám, bây giờ trực tiếp được chứng mình suy nghĩ trong lòng rồi sao.

Thấy Mộ Dạ Lê nhịn không được như vậy, vừa mới nãy anh còn sợ hai người bọn họ trực tiếp ‘đánh gôn’ tại chỗ này đó chứ.

Còn may, Mộ Dạ Lê vẫn là có chừng mực.

Nhưng mà anh lại cảm thấy, số mình thật khổ a...

Mang vẻ mặt đưa đám vừa mở to mắt, đã thấy Mộ Dạ Lê quay lại.

anh lại buồn bực nhắm nhanh mắt lại, chỉ chừa một khe hở hi hí để nhìn.

Cũng may, Mộ Dạ Lê chỉ dịu dàng nhìn Diệp Chanh, trên mặt mang theo tự nào, yêu chiều, mỉm cười, tựa như gió xuân.

Đường đường là Mộ Dạ Lê, khi nào lại đối xử ấm áp với người khác như vậy?

anh nhớ rõ, mỗi lần lên bảng tin, thái độ Mộ Dạ Lê đều lạnh lẽo như băng ngàn năm vậy.

Máy bay rất nhanh sắp đáp xuống.

Sáng sớm, Diệp Chanh thức dậy, vô cùng có tinh thần, buổi tối ngủ ngon, làn da cũng rất mềm mại, trên máy bay cô cũng chẳng cần trang điểm, nhìn qua thanh xuân dào dạt.

Lưu Thuyên bên cạnh, chỉ biết hâm mộ, cô ta vừa dậy liền bụm mặt chạy nhanh vào toilet, tháo trang sức, trang điểm cũng mất nửa giờ, để người ta giục thật lâu mới chịu đi ra.

Nếu là ngày thường còn không nói, nhưng mà, bây giờ có Mộ Dạ Lê ở đây, cô không dám để Mộ Dạ Lê nhìn vẻ mặt mộc của mình.

Vì có thể được Mộ Dạ Lê nhìn đến, cô lần này trang điểm, là đặc biệt cầu kỳ.

Nhưng mà.....

Sau khi máy bay đáp xuống, Mộ Dạ Lê đứng dậy, chỉ là cười cười với Diệp Chanh.

Liền không coi ai ra gì, đi ra ngoài.

Lưu Thuyên lần thứ ghi hận Diệp Chanh.

Chỉ một chuyến bay, trong mắt Mộ Dạ Lê chỉ có mình Diệp Chanh sao?

Bên cạnh có người khác nhìn thấy cảnh này, nhỏ giọng nói “Xinh đẹp thật là tốt, Mộ Dạ Lê đều cười với Diệp Chanh...”

Hừ, xinh đẹp không phải là toàn nàng!

Tới Mỹ rồi, đồ quê mùa này, không chừng lại gây ra không ít chuyện chê cười đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.