Edit: Lựu Đạn
“cô…. Sao cô lại đến đây.” An Khả Nhi quay đầu lại, liền mắng một câu.
Diệp Chanh liếc mắt nhìn đến động tác vừa rồi của cô ta, dừng lại một chút, sau đó trong mắt lại tỏ vẻ thú vị, vừa cảm thấy vui vẻ đi qua vừa nói “Tiếp tục đi, đừng dừng lại, tôi còn muốn học một chút, chỉ có chút dâm đãng cuối cùng là dụ dỗ đàn ông như thế nào.”
Dâm đãng? cô ta nói mình?
Nhưng là động tác cô chủ động cởi quần áo vừa rồi kia, đúng thật….
Gương mặt An Khả Nhi liền đỏ thanh một khối, còn phải để ý nhìn sắc mặt của Mộ Dạ Lê ở phía sau, vô cùng khốn đốn.
Chính là, sao Diệp Chanh lại dám ở tước mặt Mộ Dạ Lê nói như vậy.
Nhưng mà, Mộ Dạ lê chỉ cười yếu ớt một cái, nhìn chăm chăm về phía Diệp Chanh, thấy cô đi đến, đưa tay vẫy cô lại.
Diệp Chanh đi qua, Mộ Dạ Lê liền đưa tay ra trực tiếp đem người kéo vào trong lòng.
Trong lòng An Khả Nhi trực tiếp lộp bộp đổ xuống.
Mộ Dạ Lê vậy mà để Diệp Chanh ngồi trên đùi mình!
Diệp Chanh cũng rất là sửng sốt.
Nhưng mà, thoát không được.
Đôi tay mạnh mẽ giữ lấy eo cô, không cho cô động đậy.
Diệp Chanh đành phải để anh tùy ý, ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh.
anh lại tùy ý nắm lấy ngón tay nhỏ của cô mà đùa nghịch, rồi nói “Sao lại không tiếp tục?”
An Khả Nhi chấn động, nhìn thấy mọi người đều mình như vậy, bộ dáng như đang xem kịch vui kia…Dường như là đang chê cười cô.
cô bỗng nhiên nhận thấy được đều không đúng, đặc biệt là ánh mắt của Diệp Chanh, mang theo nghiền ngẫm, làm cho cô cảm thấy nghẹn trong lòng.
“Tôi…”
Giọng nói của Mộ Dạ Lê bỗng nhiên lạnh xuống, tay đùa nghịch ngón tay Diệp Chanh dừng lại, khôngkhí chung quanh liền hạ thấp tựa như mùa đông đã đến.
“cô tiếp tục.”
An Khả Nhi trong lòng run lên, tay vội vàng cử động, nhung mà… Để cô làm thế này trước mặt Diệp Chanh như vậy…
cô không làm được.
cô chết sống cũng không cởi, chỉ cảm thấy Diệp Chanh đang cao ngạo nhìn mình, thái độ đó là làm côcảm thấy ghê tởm.
Mộ Dạ Lê nói “Sao, cô còn không động? Hay là để tôi cho người đến chơi đùa cùng cô?”
“A….Tôi, tôi không phải, chỉ là…” An Khả Nhi trong lòng cuống lên…
Mộ Dạ Lê gọi cô đến đây căn bản không phải là tham gia tiệc rượu!
Lúc này.
Diệp Chanh nghiêng đầu nhìn anh “Như vậy là có ý gì?”
Mộ Dạ Lê nhướng mày nhìn cô “Sao hả, em có ý gì?”
Diệp Chanh nhảy từ trên người anh xuống.
Từng bước một đi đến bên cạnh An Khả Nhi.
cô nói “Bây giờ cô nâng một chân lên.”
“Cái gì?” An Khả Nhi kỳ quái nói “cô muốn làm gì?”
Diệp Chanh khoanh tay nhìn cô ta “đã nghe qua tư thế đứng một chân chứ, bây giờ cô liền đứng mộtchân đi, nếu dám làm rơi, Mộ Thất, cậu liền cho cô ta một cái tát.”
Mộ Thất bên cạnh nhận lệnh, đi thẳng đến.
Nghe nói người này tìm người muốn quay hình phu nhân nhà họ, trong lòng cậu liền cảm thấy rất tức giận, cũng dám đụng đến phu nhân nhà họ, mà không chịu nhìn lại bản thân mình được coi là thứ gì đi.
“rõ.”
Cậu đi đến, dáng vẻ cao lớn, bàn tay cũng lớn hơn người thường nhiều, nhìn người đàn ông hung ác như vậy, cả người An Khả Nhi phát rét, nhìn khắp nơi, lập tức hiểu ra, đây không phải là gọi cô đến tham gia tiệc rượu mà rõ ràng là, rõ ràng là vì Diệp Chanh mà tạo ra cái bẫy để xử lý mình.
cô liền đáng thương nhìn Mộ Dạ Lê.
anh ta sao lại sẽ giúp Diệp Chanh dạy dỗ mình.
Chẳng lẽ là anh ta thật sự cùng Diệp Chanh là một thuyền?
Sao có thể chứ, bên ngoài làm sao có người chưa biết!
An Khả Nhi nói “Mộ tổng, không cần như vậy, ngài không thể nghe lời cô ta được, cô ta sao lại có thể ác độc như thế với tôi được.”