Diệp Chanh bên này vừa được báo thông qua, Quan Quan liền nói với cô rằng chủ nhiệm Phương muốn cô đến Kim Bích Huy Hoàng gặp mặt.
Diệp Chanh bị cô ta lôi kéo đến bằng được, nói là bởi vì lần này cô thể hiện rất tốt cho nên bên nhà trường muốn cô nhất định phải tham gia.
Quan Quan nhìn Diệp Chanh, lạnh nhạt nói, “Lát nữa cô phải thể hiện cho tốt, chủ nhiệm Phương là người có tiền, một chút cũng không thể động vào, đừng tưởng cô được điểm cao trong phần thi là do côgiỏi, tất cả cũng nhờ vào bọn họ, cô cũng đừng nghĩ mình may mắn được thông qua thì đã là ngôi sao lớn, cô còn kém xa lắm.”
Diệp Chanh trên áo yếm, dưới chân váy cao bồi ngắn, chân dài của cô cứ thế được phô ra ngoài, chân lại mang một đôi boot đen, khí chất trong trẻo lại xinh đẹp, thêm phần hương vị quyến rủ tà mị cứ thế mà lan tỏa.
Quan Quan nhìn Diệp Chanh, còn tưởng cô ta may mắn, dùng tiền mời chuyên gia trang điểm mới có thể thay đổi lớn đến như vậy. Hoặc là cô ta đem cả đầu mà đổi cho nên mới có thể bỗng nhiên lại xinh đẹp ra như vậy.
Nhưng mà cô ta lại đứng trước mặt mình một lần nữa,
Vẫn là người xinh đẹp như vậy.
Quan Quan nhìn cô có chút ý tứ khác, cười nói, “cô xinh đẹp là chuyện không sai, đi vào đó, lợi dụng thật tốt điều đó một chút, có lẽ không tệ đâu.”
Đẹp đến thế, những người bọn chủ nhiệm Phương ắt hẳn sẽ có hứng thú rất lớn với cô ta.
Chủ nhiệm Phương nhìn Diệp Chanh đi vào ánh mắt liền dán chặt không dời chỗ khác.
“Diệp Chanh, chào cô, cô khỏe, nào nào, đến đây, ngồi cạnh tôi này.” Ngồi cạnh chủ nhiệm Trương là Vương Nhậm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, ánh mắt lộ thèm muốn thật đáng khinh.
Diệp Chanh vừa đến, toàn thể người trong phòng đều dừng ánh mắt trên người cô.
Tuy rằng ánh mắt cô nhìn rất tự nhiên, nhưng trong mắt người khác đó giống như là ánh mắt xinh đẹp quyến rũ.
Những ánh mắt kinh ngạc, lướt trên người cô, cũng có vài người đàn ông, liền bị cô mê hoặc, ánh mắt không đứng đắn nhìn cô chằm chằm.
Quan Quan đi vào cùng cô, liền chạy nhanh đến, “Diệp Chanh, đây là nhà sản xuất Vương, đây là nhà sản xuất Tô, người này là đạo diễn Trần, ba vị đây là người rất có tiếng nói trong giới chúng ta.”
cô ta lén nhéo tay Diệp Chanh, “Đặc biệt là sản xuất Vương, Diệp Tử là do chính tay ông ta đào ra, Vương Chân Chân, Thiên Hân, đều là do ông ta tạo ra, cô khéo léo hầu hạ ông ta thật tốt.”
Quan quan nói tiếp, “Diệp Chanh mau đến đây, còn không nhanh kính sản xuất Vương một ly.”
Diệp Chanh nhìn rượu Quan Quan đưa đến.
Ánh mắt sắc bén, đã biết Quan Quan cho thêm cái gì vào ly rượu đó.
Đôi mắt khẽ giật, vờ như không biết
Mà Quan Quan, nhìn thấy những người kia chăm chăm nhìn Diệp Chanh, ánh mắt chùng xuống, nghĩ thầm, Diệp Chanh hiện tại không giống như mình nghĩ, nếu cô ta làm ầm lên thì có lẽ mang họa ngập đầu rồi.
Nhưng còn, Diệp Tử……
Quan quan nhớ tới Diệp Tử, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Có Diệp Tử ở đây, cô cũng không cần phải chịu nhục.
Đặc biệt hôm nay, Diệp Tử muốn cô……
Đều là phụ nữ, Quan Quan ít nhiều gì cũng có chút thương tiếc, nhìn Vương Nhậm thật giống cái đầu heo, mập mạp, tóc thì thưa thớt.....
Nếu bảo cô ta quyến rủ Vương Nhậm thì cô ta sẽ không thèm làm.
Chỉ là uống xong ly rượu này….
Diệp Chanh nhanh sẽ không còn cảm thấy ghê tởm mà sẽ nhanh cảm thấy thoải mái.
Diệp Chanh nhìn Vương Nhậm, lão nhìn chằm chằm cô không chớp, liền dùng ánh mắt mà ăn cô.
Diệp Chanh nhìn nhìn rượu, “Tôi kính Vương sản xuất một ly.” cô cười cười, một ngụm uống cạn ly rượu đó.
Vương Nhậm nhìn thấy cô uống cạn ly rượu đó, mặt mày hớn hởn.
Vương Nhậm nhìn gương mặt cô, trong lòng oán hận nghĩ, cô đúng là hồ ly tinh muốn mạng người mà, lão hận không thể nhanh chóng lột sạch cô để triền miên sống chết một phen.
“nói hay, hay lắm.”
một chén rượu xuống bụng, Diệp Chanh mắt đen chợt lóe, không ai chú ý tới, ánh mắt mang âm u, lại thêm vài phần bén nhọn.
Điện thoại bên người, âm thầm không ai biết cứ vậy gọi đi..
Mấy người này, định đùa với cô sao?
Lúc này, giọng nói Diệp Chanh tỏ vẻ mê hoặc, “Rượu này có phải độ khá cao không, đầu tôi có chút choáng váng.”
Quan quan thấy thế, đôi mắt tức khắc rực sáng.
Thuốc này hiệu quả nhanh thật.