Edit: Lựu Đạn
cô nâng mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông đã lạnh như sông băng về đêm kia, lạnh đến cực điểm.
“Này, nếu là đồ tặng… Đó chính là của em, anh tranh cái gì, cho em, cho em.”
Diệp Chanh nói, còn đưa tay tới.
Mộ Dạ Lê thật muốn ném đi.
Diệp Chanh nhanh nhanh chạy sang ôm lấy.
“thật là, không nên lãng phí.” cô sau khi tranh lấy được, cúi đầu đeo vào ngón tay giữa của mình, lớn nhỏ vừa đủ, như đo theo ngón tay cô vậy.
cô cười sáng lạng, cảm thấy nặng trĩu, nhưng mà vẫn là thật xinh đẹp.
Thấy cô nở nụ cười, người đan ông vừa rồi còn lạnh như băng, sắc mặt từ từ hòa tan dần.
Ngón tay cô vốn đã xinh đẹp rồi, còn đeo lên, chiếc nhẫn kia càng có vẻ nặng và lớn, đi theo là làn da trắng nõn của cô, nhìn qua tựa như sao Kim sáng ngời trên bầu trời.
Dừng dừng, nếu mà đeo vào, vậy không hái được.
cô cười hì hì nói “Nhà hàng này thật sự tốt, về sau thường đến nha.”
“….”
Có phải ngốc hay không!
Cái này nhà hàng có thể tặng sao?
Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn cô gái nào đó, hận đến ngứa răng.
Diệp Chanh đương nhiên là biết.
Chỉ là nhìn thái độ Mộ Dạ Lê như vậy, liền cảm thấy thú vị.
Chỉ là, cô không phải là đánh anh sao, anh làm gì còn tặng quà cho cô.
cô vui vẻ ăn đồ ăn.
“Ai nha, gan ngỗng này ăn thật ngon.”
Nhìn cô ăn thoải mái như vậy, Mộ Dạ Lê cũng lắc đầu, rốt cuộc không hề so đo mấy chuyện kia nữa.”
Chỉ là lúc này, di động của anh lại vang lên.
anh cúi đầu nhìn thấy “Lá con”
Diệp Chanh cũng nhìn thấy.
Nhưng lần này cô không giận như lần trước, chỉ là trong lòng vẫn đổ giấm, nói một câu chua lòm “Diệp Tử nhà anh gọi điện thoại cho anh kìa, anh mau nghe đi.”
Mộ Dạ lê nâng mi, nhìn Diệp Chanh một cái, tắt máy điện thoại.
không nhận điện thoại?
Diệp Chanh nghĩ, cũng không sợ Diệp Tử giận sao.
Mộ Dạ Lê nhìn cô “Em sao biết đó là Diệp Tử?”
“Diệp Tử, lá con, rõ ràng như vậy.” Diệp Chanh nhịn không được trợn tròn mắt.
Mộ Dạ Lê cầm điện thoại “Cái này a, Diệp Tử lung tung làm, đã nhiều năm không có đổi.”
Diệp Chanh nghĩ, cô đâu có muốn anh giải thích, dù sao bọn họ quan hệ cũng là quang minh chính đại, cô mới không thèm để ý.
Nhưng mà cô cũng tò mò, không biết anh lưu số mình trên máy điện thoại là gì.
Suy nghĩ một chút, cô nói “Em đâu? anh lưu cái gì á?”
“….”
Mộ Dạ Lê liền nắm chặt điện thoại.
Động tác này, làm Diệp Chanh thấy không hợp lý.
Sao lại khẩn trương như vậy?
cô nhất định phải xem.
“Mặc kệ, em muốn xem, cho em xem, anh có phải là đặt cho em cái biệt danh ác độc nào không?”
“Nhàm chán như vậy, sao có thể chứ.” Mộ Dạ Lê nhíu mày.
anh vừa nói như vậy, Diệp Chanh càng thêm hoài nghi, vì vậy cô trực tiếp đi qua, đưa tay đoạt lấy.
“Này, em làm gì đó.”
“Diệp Chanh em buông tay ra.”
“Đừng động đậy, muốn chết à.”
“A…Em còn cắn anh.”
Mộ Dạ Lê lơi tay một chút, Diệp Chanh thành công cướp được điện thoại.
cô nhanh dò tìm số của mình, mở ra liền thấy…
“Áp trại phu nhân” Là cái quỷ gì đây….
Ta chém, anh dám gọi mình là áp trại phu nhân?
Nhưng là, vì cọng lông nào mà biệt danh này lại làm lòng người ấm áp, lại còn cảm thấy thú vị?