Diệp Tử ngẩn người.
Ngẩn đẩu lên, nước mắt vẫn còn lăn dài trên mặt, lúc này còn nghi ngờ bản thân mình có nghe lầm hay không.
cô luôn là đứa con gái được yêu chiều nhất nhà, trăm ngàn thương yêu đều chỉ có mình cô, ngày thường cô rơi một sơi tóc cũng làm ba đau lòng cả nửa ngày, làm sao bây giờ lại … Bắt đầu trách móc mình làm không đúng.
Dung Lệ Hoa bị chồng mình chọc cho giận không chịu được.
“Diệp Tử của chúng ta thì làm sao, tranh chồng với Diệp Tử còn chưa nói.”
“thật không, bác gái à, bác nên nhanh nhanh tìm người gia cảnh tốt gả Diệp Tử đi, cũng đỡ phải để Diệp Tử ngày đêm nhớ thương em rể mình, không bằng bắt đầu cuộc sống mới, sống tốt để người đời đừng chê cười.”
Dung Lệ Hoa ngậm miệng, chỉ có đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Diệp Chan, dáng vẻ như muốn xé nát miệng cô.
Người trong sạch, gia cảnh tốt nhất chính là Mộ gia, nhưng đều không phải bị Diệp Chanh đoạt mất sao, còn không biết xấu hổ mà ở chỗ này lên tiếng, thật là hận chết được mà.
Diệp Vinh Quang lại thấy lời này rất có lý.
“Cũng đúng, Diệp Tử con cũng lớn rồi, bây giờ cũng không trông chờ gì vào Mộ gia được, không bằng con nên nghĩ lại con đường khác đi.”
“Ba.” Diệp Tử nước mắt như mưa, rơi vụn như hạt châu rơi.
Sao ba chỉ nghe mấy lời của Diệp Chanh liền có thể đứng về phía nó chứ. Ai nói là không trông mong gì được ở Mộ gia, tim của Mộ Dạ Lê còn đặt trên người mình mà.
Diệp Vinh Quang nhìn dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ của Diệp Tử càng cảm thấy chán nản, vốn dĩ bên ngoài đãmệt mỏi, về nhà còn phải nhìn thấy bộ mặt đưa đám của cô, suốt ngày đòi sống đòi chết, từ lúc Mộ Dạ Lê cưới Diệp Chanh thì lại càng ngày càng hồn vía lên mây, khác xa với lúc trước, lại nhìn Diệp Chanh, sau khi gả cho người ta, dường như cũng đã thay đổi, không nói đến chuyện ngày càng xinh đẹp hơn, mà cách nói chuyện ngày càng hiểu biết hơn.
Diệp Vinh Quang phiền chán nhìn Diệp Tử lần nữa, cũng không muốn nói gì thêm.
Diệp Chanh rời khỏi Diệp gia, đi thẳng đến phim trường.
Hôm nay Diệp Tử xin nghỉ, phim trường liền một mảnh sáng sủa.
Mà lúc này, Hà Nhã Huệ lại đột nhiên đến.
“Lần trước bộ phim kia của đạo diễn Lưu An, chị đã giúp em nhận vai, là nữ chính cho nên em chuẩn bị kỹ một chút, đây là kịch bản.”
Diệp Chanh kinh ngạc nhìn Hà Nhã Huệ “không phải chứ, em nhận được vai nữ chính sao?”
“Đúng vậy.”
“Bây giờ em liền có thể nhận vai nữ chính?”
“Đạo diễn Lưu đã xem qua đoạn phim ngắn của em, rất hài lòng, thấy em rất thích hợp vai nữ chính, trực tiếp chỉ định, em yên tâm đi đóng phim là được.”
“…..”
Diệp Chanh cảm thấy bản thân có phải dẫm phải phân chó hay không, điều này sao có thể chứ.
“Cảm ơn chị Hà.”
Nhưng cũng không nhiều lời, cô chỉ nói “Đúng rồi, vì để em tăng thêm cơ hội, tối nay đạo diễn Lưu sẽđưa em tham gia tiệc từ thiện cùng, bữa tiệc này rất quang trọng, em phải thể hiện cho tốt đó.”
“Đưa rm theo cùng?” Lưu An vậy mà xem trọng mình a.
cô lại càng thêm nghĩ ngợi thật sự là mình quá may mắn mà.
Như vậy đi, sẽ có bao nhiêu người ganh ghét cô rồi, rốt cuộc cái vị đạo diễn Lưu An lừng danh quốc tế kia, về nước quay một bộ phim đã quý rồi, đã vậy còn nâng đỡ cô nữa.
Diệp Chanh được yêu mà sợ, nhanh nói “Em đi về trước, thay đổi quần áo cùng trang điểm một chút, không thể để đạo diễn Lưu mất mặt được.”
Hà Nhã Huệ cười nhẹ “không cần, công ty sẽ có người chuẩn bị cho em, chút nữa em đến đó là được.”
Mộ Dạ Lê cố ý mời đoàn hóa trang nổi tiếng nhất thế giới cho cô, Hà Nhã Huệ nào dám để người khác dùng chứ.
Toàn bộ đều để dùng cho cô khi cần thiết.