Edit: Lựu Đạn
anh đi sớm về trễ, buổi tối còn đến đây.
Diệp Chanh nói “anh không cần về nhà à?”
Mọ Dạ Lê nhíu mày “Em đây là đuổi anh đi hả?”
Diệp Chanh buông tay, “Em đâu có ý đó…”
Đùa, anh thích ở đây đợi thì đợi, cô cũng không trêu vào anh là tốt rồi.
Mộ Dạ Lê gần đây có thói quen dính một chỗ cùng với cô, nhất thời nửa khắc cũng không muốn đi
Ban ngày đi làm, cũng thỉnh thoảng nghĩ đến, Diệp Chanh đang làm cái gì, có phải hay không ngoan ngoãn ở khách sạn mà xem kịch bản, hay là vẫn còn đóng phim ở bên ngoài.
Tan làm, liền gấp gáp không chờ được mà chạy đến đây.
Ai biết được, anh vất vả đến đây, cô vậy mà lại ghét bỏ ra mặt.
thật là, nếu không bởi vì cô, ai lại thèm đến cái khách sạn cùi này ở chứ.
Diệp Chanh cũng thấy lạ, Mộ Dạ Lê rãnh rỗi không ở biệt thự to lớn mà một hai nhất định phải chạy đến đây xem náo nhiệt chứ.
Nhưng mà cô lười đi hỏi, chỉ là nghĩ ở trong lòng, có lẽ là đường đường đại tổng tài, ngậm thìa vàng mà lớn lên, không ở qua khách sạn cùi như thế này bào giờ, nói không chừng là đến để trãi nghiệm cuộc sống đi.
Diệp Chanh nói “Vậy anh ăn cái gì chưa?”
“Chưa.” Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn cô gái không lương tâm này một cái, còn không phải là đang đợi côsao, đến giờ còn chưa ăn cơm chiều nữa, ai biết được con bé xấu xí này lại về trễ như vậy.
Diệp Chanh chỉ có thể nói “Vậy đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Mộ Dạ Lê xoay người, hai người đi ra ngoài, mới vào trong xe, điện thoại Mộ Dạ Lê liền đổ chuông.
Là Giang Úc Bạch gọi đến.
“Party nhà Cố Hành Chi sao không thấy cậu đến.”
“À, tớ quên mất.”
“Haha, nghe nói mấy ngày nay xong việc cậu đều chạy về nhà, sao hả, bộ vợ xinh đẹp ở nhà chờ cậu hả? Tớ thấy cậu không phải là quên, mà là cậu sốt ruột về nhà giải quyết nhu cầu bản thân, căn bản là không nhớ đến rồi.”
“….”
Điện thoại của Mộ Dạ Lê đã trãi qua xử lý đặc biệt, khoảng cách như vậy, cũng không nghe được cái gì.
Mộ Dạ Lê hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp Chanh, vẻ mặt âm u.
Thấy cô có vẻ như không nghe thấy, lúc này mới yên tâm.
Gần đây đúng là anh hay chạy đến đây, thật ra chính bản thân anh cũng không biết.
Ánh mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói với người bên kia điện thoại “Bớt nói nhảm đi, tớ liền qua ngay.”
“Sao vậy anh?”
Mộ Dạ Lê, “không có gì, party nhà Cố Hành Chi, đi thôi chúng ta qua đó ăn cơm.”
Diệp Chanh ừ hử nói “anh muốn đưa em đi tham gia party ở phủ tổng thống?”
“Ừ.”
Diệp Chanh cảm thấy có chút đột ngột.
Nhưng mà Mộ Dạ Lê cũng không cho cô thời gian tiêu hóa, trực tiếp mang cô đi ngay lập tức.
Diệp Chanh vốn nghĩ cứ ăn mặc như vậy mà đi, cũng may Mộ Dạ Le còn tỉnh táo, giữa đường mang côđi thay lễ phục.
Party nhà Cố Hành Chi, toàn là nhân vật uy tín và danh tiếng, không phải là người địa vị hơn người thìcăn bản không thể vào.
Nhưng mà đối với Mộ Dạ Lê mà nói thì, muốn đến thì đến, anh đến chính là cho Cố gia mặt mũi.
Vốn là, anh sẽ đến cũng vì lời mời của Cố Hành Chi, nếu không Mộ Dạ Lê cũng vô cùng chán ghét những trường hợp thế này.
Đá cẩm thạch chồng chất lên nhau, sừng sững hùng vĩ, quốc kỳ tung bay, bảo vệ phủ tổng thống, quần áo hoa lệ đứng ở hai bên, trong tay cầm súng, làm người nhìn cũng đã sợ, bất giác liền thành thật hơn.
Nhưng mà Diệp Chanh đi vào cửa lại không thấy sợ hãi, bởi vì súng đạn kia đối với cô quá mức bình thường, cho nên không giống như tiểu thư quý tộc nhìn thấy mấy thứ này đều bị dọa đến muốn trốn tránh, còn cô thì ngược lại.