Edit: Lựu Đạn
“Diệp Chanh, em lại đây.”
Diệp Chanh cho rằng anh lại bị làm sao, vội chạy nhanh đến.
“Chỗ nào không thoải mái a?”
Nhưng mà vừa mới đi qua, cả người bị anh đột nhiên kéo lên giường.
“A …”
anh liền trực tiếp xoay người đè Diệp Chanh bên dưới.
cô sợ ngây người, nhìn mặt anh kề sát, cuống quýt đẩy ngực anh, ngược lại nghĩ đến vết thương của anh, liền buông lỏng tay, chỉ có thể cứng đờ nằm dưới thân anh như vậy, trơ mắt nhìn cả người anh gần như dính vào người mình, cực kỳ xấu xa nói “Mộ Dạ Lê rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Mộ Dạ Lê nói “anh không thoải mái.”
“A? Chỗ nào không thoải mái?” Vừa nghe anh nói không thoải mái cô liền vội hỏi anh.
“Ở đây….”
Mộ Dạ Lê nắm lấy tay cô, từ từ kéo xuống phía dưới.
Vốn nghĩ là anh kéo tay mình sờ vào vết thương.
Ai dè, càng lúc càng kéo xuống bên dưới….
Diệp Chanh liền nhìn đến cái chỗ đang sưng phồng kia, khuôn mặt lập tức chuyển thành hồng.
“Mộ Dạ Lê….”
Diệp Chanh một chân đá bay anh ra.
thật là lưu manh, bây giờ mà còn lưu manh như vậy.
Nhưng mà…
Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê nằm trên đất, bộ dạng rất là khó chịu.
Lập tức liền nghĩ đến vết thương của anh.
Diệp Chanh thầm mắng một câu, đều là tại anh không đứng đắn.
Nhưng mà cô vẫn là chạy đến bên cạnh anh.
“anh sao rồi…. anh, em đụng vào vết thương của anh hả?”
Mộ Dạ Lệ thật sự muốn tức chết rồi.
Con bé này, đùa một chút vậy mà muốn chỉnh chết mình.
Nhìn Diệp Chanh đến gần, anh nheo mắt nhìn lên.
Nhìn anh như vậy cô càng thêm sốt ruột.
“Sao vậy anh, thật sự động phải vết thương sao? Bị đau ở đâu? Rất xin lỗi a… Nhưng là tại ai bảo ai chơi trò lưu manh làm chi?”
Mộ Dạ Lê không nói lời nào, cô chỉ có thể lo lắng suông thôi, cô đỡ anh dậy, đi sang bên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cẩn thân kiểm tra.
“Đau ở đâu?” cô ngẩng đầu hỏi
anh dùng mắt ý bảo cô nhìn ngực mình.
“Nơi này đau không? Để em xem.” Diệp Chanh vươn người đến, cẩn thận xem xem.
Mái tóc cô đến gần, anh có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt, nhất thời híp mắt lại, ở nơi cô khôngnhìn thấy đưa tay lên, âm thầm chạm vào cổ cô.
Diệp Chanh còn đang xem ngực anh, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy gương mặt cực lớn của anh.
Bởi vì khi cô cúi đầu anh đã đưa mặt dính sát lại.
“anh….”
“Nơi này cũng đau.” Mộ Dạ Lê chỉ vào tay mình.
“thật không? Để em xem?” Diệp Chanh nghi ngờ nhìn anh một cái, cẩn thận kiểm tra tay anh.
Ý cười trong mắt anh càng đậm, trực tiếp đè cô xuống, hai tay nhân cơ hội khóa chặt tay cô.
“A…Mộ Dạ Lê ạnh làm gì đó!!!”
Rút kinh nghiệm khi nãy, anh dùng chân kẹp chặt hai chân linh hoạt của cô lại.
Cuối cùng cũng cắn môi cô được một cáu, Diệp Chanh thấy cả người đều phát ngốc, nhất thời trong lòng có một suy nghĩ, cái tên đàn ông này rốt cuộc là thứ gì chứ, sao lại có thể động dục mọi lúc mọi nơi như vậy, quan trong là, ngay lúc này, còn có thể làm mấy chuyện này chứ.
anh ta không phải là mất máu nhiều đến gần chết sao, sao bây giờ lại như rồng như hổ vậy.
Mộ Dạ Lê đè cô, lập tức liền chìm đắm vào hương vị của cô.
Hương vị chỉ độc duy nhất thuộc về cô.
anh cắn đầu lưỡi của cô, cuốn vào miệng mình, cô liền cảm thấy đầu lưỡi tê rần.