Edit: Lựu Đạn
Khuôn mặt Lâm Vũ Oánh trắng bệch, đứng ở đó gào to “không ăn, Diệp Chanh, chúng ta không ăn, mau báo cảnh sát….”
Diệp Chanh hừ một cái “anh nói tuyệt vọng, chính là cái này?”
“Ha…”
“Xem ra cuộc đời anh quá thuận lợi rồi.” Diệp Chanh nói với vẻ lười biếng.
“Cái gì?”
Đôi mắt Diệp Chanh vừa nâng lên, nhìn gã, liền quét qua người phía bên ngoài, trong lòng nhớ kỹ, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người tiến lên trợ giúp.
Diệp Chanh nói “Rất thuận lợi, cho nên cũng chưa từng trải qua chuyện gì gọi là tuyệt vọng thật sự.”
“……”
Diệp Chanh vừa dứt lời, trực tiếp đưa chân đạp qua.
“A….”
“Con đàn bà khốn kiếp, mày dám ra tay.”
Cánh tay gã bị đá trật cả khớp, Diệp Chanh kéo lấy Lâm Vũ Oánh từ trong tay gã ra ngoài, trực tiếp đẩy người đến bên cạnh Hà Nhã Huệ, trầm tĩnh nói một câu “Lui về phía sau.”
Hà Nhã Huệ tuy là không hiểu gì, nhưng phản ứng cũng rất nhanh nhạy, lôi kéo Lâm Vũ Oánh lui về phía sau.
Lâm Vũ Oánh nhanh nói “Diệp Chanh rất lợi hại.”
Hà Nhã Huệ chưa từng thấy qua, lúc này đã ở phía sau, sốt ruột nhanh nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát “không được, phải nhanh gọi báo cảnh sát.”
Mà ở phía trước, Diệp Chanh bình tĩnh nhìn dây xích vàng, thấy gã đang ôm lấy cánh tay của mình, cômột chân đem móc lấy chân gã, đem gã nằm thẳng dưới mặt đất, dây xích vàng hét một tiếng, lại thấy cô gái vô cùng yếu ớt kia, nắm lấy hắn kéo khỏi mặt đất, sau đó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cônhận đầu, trực tiếp nhấn vào chỗ cơm đổ trên mặt đất.
“Ai u….” Gã gào to, lúc ngẩng đầu lên, khắp mặt đầy miệng đều là cơm mà khi nãy gã đã dùng chân nghiền nát.
“Lão đại…”
“Lão đại, lão đại làm sao vậy.”
Người phía sau lập tức đuổi theo, Diệp Chanh liền kẹp chặt yết hầu của dây xích vàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đến gần “Tất cả lùi về phía sau, bằng không tôi sẽ lấy mạng của anh ta.”
Dây xích vàng vội vàng gào to lên “Lui về sau, khụ khụ, mau lui về sau…”
Chỉ cần cô dùng lực tay một chút, mình chắc chắn là chết thẳng cẳng a.
Phía sau, Mộ Đại còn nghĩ muốn lao lên, liền nhìn thấy, Diệp Chanh vậy mà đã trực tiếp bắt được tên đầu đàn.
Vốn còn nghĩ là cô sẽ vẫn là trực tiếp mà đánh chứ.
Nếu là như vậy, dù cô có lợi hại đi nữa, chỉ sợ không đấu lại nhiều người bên ngoài như vậy.
Nhưng không nghĩ tới cô vẫn là có điểm thông minh.
Điện thoại Hà Nhã Huệ vừa gọi đi xong, liền nhìn đến Diệp Chanh, cằm cũng đều muốn phải rơi xuống đất.
Đường đường là lão đại Thanh bang, lại bị Diệp Chanh đánh cho một bộ chật vật, đứng ở đó mang theo một mặt dính đầy cơm trông thật buồn cười mà ỉ ôi xin tha, này…Này là cái quỷ gì chứ…???
Lại không ngờ được, lúc này…
Người kia âm thầm nấp trong bóng tối nhìn cảnh này.
Quả nhiên là cô ấy.
Lòng dạ hẹp hòi như vậy, ai làm cô không thoải mái liền sẽ đáp trả lại, ra tay nhanh lẹ như vậy, miệng mồm cũng chẳng chịu buông tha ai….
không phải cô ấy thì là ai?
Lúc này, gã lại liếc mắt nhìn đến, cái đầu heo mang dây xích vàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực Diệp Chanh, chớp mắt một cái cũng không có.
Ánh mắt lạnh lùng, sát khí dày đặc dâng lên.
Diệp Chanh bổng nhiên cảm thấy phía sau có người, vừa quay đầu lại nhìn, nhìn vào góc tối phía xa kia, lại không ngờ….
Phanh một tiếng, viên đạn lướt qua mặt Diệp Chanh, đi đến dây xích vàng, chính là viên đạn lại trực tiếp găm vào cành tay của dây xích vàng.
một lần nữa, dây xích vàng lại gào thét lên….
Mà một khắc này, một phi tiêu đánh đến, Diệp Chanh nhảy né tránh, một tay đưa ra bắt được ám khí trong không trung.
Nháy mắt bắt được đến tay, ánh mắt ngưng đọng,
Thứ này……
không phải là của QM sao?