edit: Lựu Đạn
Âu Dương ở bên cạnh nghe xong liền nói “Dạ Lê, cậu nhất định vẫn là nên cẩn thận đi.”
Phai biết rằng, mấy năm trước đã từng đánh úp QM một lần nhưng lần đó đích thân Mộ Dạ Lê chỉ huy, cũng bị thương đầy mình, vất vả lắm mới kéo dài đến bây giờ, bây giờ nghĩ lại, còn làm cho người ta cảm thây thật ghê người.
Mộ Dạ Lê suy tư gật đầu, lúc này Diệp Chanh còn chưa trở lại, anh liền cảm thấy tâm tình phiền muộn, trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.
“Này cậu….” Âu Dương còn muốn nói chuyện.
Giang Úc Bạch nói “Ai ui, này là chịu không nổi nữa rồi, mới đi bao lâu chứ.”
không cần phải nói, Mộ Dạ Lê này, nhất định là đi tìm Diệp Chanh rồi.
Quả nhiên Mộ Dạ Lê ngay sai đó liền túm được Diệp Chanh ở bên ngoài.
“đi thôi, không có việc gì thì đi về nhà thôi.”
“A, đã xong rồi á?” Diệp Chanh còn rất kỳ quái.
“Xong rồi.”
Giang Úc Bạch ở bên kia nhìn đến, cùng Âu Dương trong lòng đã rõ nhưng không nói ra miệng.
Cái tên Mộ Dạ Lê này, nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu ta, thật sự giống với mấy thằng nhóc mới lần đầu biết yêu.
Diệp Chanh vừa bị lôi ra ngoài thì điện thoại của Mộ Dạ Lê vang lên.
Mộ Dạ Lê nhận xong điện thoại lại càng thêm buồn bực.
“Muốn đến cuông ty một lát.” anh nói
“A, vậy em về khách sạn trước.”
“không được.” Mộ Dạ Lê không nghĩ sẽ để cô đi.
“Vậy em….”
“đi chung.”
“…”
Diệp Chanh cứ như vậy không có lý do bị anh bắt đến tổng bộ Mộ thị.
Kiến trúc đồ sộ, cao ngất, nằm trong khu trung tâm đắt đỏ nhất thành phố phồn hoa, trên bề mặt là chữ M to lớn, ám chỉ đây chính là vị trí trung tâm của Mộ Thị.
Sau khi vào cửa, leo lên thang máy chuyên dụng mà đến văn phòng tổng tài.
Mộ Dạ Lê một thân đồ đen, nhìn giống như ám dạ đế vương, trầm mặc đi qua.
Tổng tài đến là cho nhóm thư ký vội vàng đứng dậy chào đón, mãi cho đến khi người đi thẳng vào trong mới ngẩng đầu lên.
Gì, mới nãy hình như thấy có cô gai đi vào trong…
Là Diệp Tử sao?
không đúng, Diệp Tử không có dáng vẻ như vậy.
Diệp Chanh đi theo vào trong phòng.
Imie đưa mắt nhìn thấy Diệp Chanh liền ngẩn người.
Lại nhìn thấy Mộ Dạ Lê đẩy Diệp Chanh đi vào.
“Nơi này là phòng nghỉ, em ở đay nghỉ ngơi đi, Imie, mở TV, chuẩn bị ít đồ ăn cho phu nhân.”
Imie hoảng một chút, mới lập tức bừng tỉnh, vội vàng cho người đi chuẩn bị.
Diệp Chanh nhìn phòng nghỉ xa hoa, tìm chỗ nằm xuống.
Mộ Dạ Lê ngồi xuống, trêu chọc cái mũi của cô “Ngoan ngoãn chờ anh ở đây, nếu thấy mệt thì ngủ trước một chút, bên trong là phòng vệ sinh, nếu em cần gì thì nói cho Imie, Imie cô ở đây giúp cô ấy.”
“A, dạ, bà chủ, tôi là tổng thư ký Imie, cô có bất cứ chuyện gì đều có thể nói với tôi.”
“A, tạm thời tôi không có việc gì, mọi người đi lafm chuyện của mọi người đi, không cần quan tâm tôi đâu.” Diệp Chanh nói, cầm lấy đồ ăn trên bàn, nhét một ít vào miệng, còn thuận tiện cười với Imie mộtcái thật động lòng người.
Tim Imie ngừng đập rồi.
Chỉ cảm thấy phu nhân tổng tài nhà họ, hoàn toàn không giống với những người đẹp dùng son phần hay PTS, cố ấy dường như cô gái nhỏ không nhiễm chút bụi đời, xinh đẹp hồn nhiên, đáng được gùng những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời để miêu tả.
Lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười của tổng tài nhìn Diệp Chanh, trong lòng liền có thể hiểu lý do vì sao sếp tổng nhà mình lại đối xử đặc biệt với phu nhân như vậy.
cô liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị, Mộ Dạ Lê cũng đẩy cửa ra ngoài làm việc.
Lúc này bên ngoài mọi người cũng đã sôi ngổi bàn tán.
Sếp tổng mới mang một cô gái đến đây.
Theo sếp tổng nhiều năm như vậy, trừ Diệp Tử cùng tổng thư ký Imie ra thì cũng chưa từng gặp qua người khác phái nào nữa cả.
Nhưng trước giờ Diệp Tử cũng được mang đến đây, nhưng lại chưa từng được vào văn phòng sếp tổng.
cô gái này cuối cùng là ai….
“Tôi nhìn thoáng qua cảm thấy rất xinh đẹp, tuyệt đối không phải là Diệp tử, là Diệp Tử thì không khi nào không nhận ra đâu.”
“Vậy đó là ai, là ngôi sao mới nào?”
“Tôi thật sống tách biệt với nhân loại sao, tôi sao lại không biết được ngôi sao nào xinh đẹp đến như vậy chứ.”