Nhìn Diệp Chanh đi đến, những người làm liền nghe lệnh trực tiếp cầm gậy hướng mặt cô mà đánh.
“A……”
Tạ Vũ Cầm hét tiếng thét chói tai.
Chỉ là cây gậy chưa có đánh tới, lại bị Diệp Chanh một tay bắt được.
“Cái gì……”
Người làm kinh ngạc, nhìn Diệp Chanh một tay bắt lấy gậy, làm như không hề dùng sức, mắt lạnh liếc qua, nhìn mình, tựa như đang nhìn sâu bọ.
Người làm dùng sức rút gậy về, lại cảm thấy không có chút xê dịch nào.
Gã còn đang kinh ngạc, một cô gái nhỏ gầy yếu, sao sức lực lại lớn như vậy, liền cảm thấy, cây gậy bị cô lôi kéo, cả người làm cũng bị chụp lấy, quăng ngã xuống đất, sau đó, Diệp Chanh lên gối, ấn xuống lưng gã.
“A……”
Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết, Diệp Chanh hừ lạnh, mắt lạnh nhìn người đang đè áp Tạ Vũ Cầm, trực tiếi đi đến bắt người.
Người nọ quay đầy lại chính tung một quyền, Diệp Chanh nhẹ nhàng né tránh, sau đó đưa một chân, người nọ té sấp mặt xuống đất.
Diệp Chanh nhân cơ hội này kéo Tạ Vũ Cầm lên, đem người đưa ra sau lưng mình, lại nhìn Dung Lệ Hoa trước mặt.
“Bác gái, bác không có việc gì lại làm ra chuyện này, bác thật đúng là dám làm, nơi này không có ai trị được bác có đúng không?”
“Tao…”
Dung Lệ Hoa đúng thật là không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.
Sao lại thế này, con ranh đó sao có thể tránh được.
Vốn nghĩ là có thể liền khi dễ nó, lại không ngờ, người của mình ngược lại là bị khi dễ quá mức.
Đơn giản vài cái, Diệp Chanh một tay liền thu phu, người làm Diệp gia này, ngay cả huấn luyện cơ bản cũng không có, dựa vào đông người, cậy mạnh, nàng cân não cũng lười động đến.
So ra, quả nhiên đội quân thép của Mộ gia mới ngầu a.
Diệp Chanh càng không kiêng nể trừng mắt nhìn Dung Lệ Hoa, bên cạnh, người làm nhìn cảnh đẹp mắt kia, sớm đã trợn mắt, há mồm, sững sờ tại chỗ, không dám động đậy xông lên.
Diệp Chanh liền trực tiếp kéo Tạ Vũ Cần tới, đưa bà nghênh ngang đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài rồi, Diệp Chanh liền quay đầu nhìn Tạ Vũ Cầm.
Mẹ của thân thể này.
Tạ Vũ Cầm nhìn Diệp Chanh quay đầu lại, lập tức cả người liền ngây dại.
Đây là con gái mình sao?
Sao lại…
Trở nên xa lạ, như thể bà không quen.
Diệp Chanh nói “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
một tiếng gọi mẹ này, gọi thật thuận miệng, có lẽ thân thể này, cuối cùng vẫn là có cảm giác đi.
Tạ Vũ Cầm lập tức nắm lấy tay Diệp Chanh, đôi mắt đầy nước “Diệp Chanh, thật là con rồi, Diệp Chanh, con gái à, mẹ không phải là cố ý đến đây, là người ta đến nói với mẹ, muốn đưa mẹ đi gặp con, cho nên mẹ mới đến…”
Tạ Vũ Cầm vẻ mặt đầy áy này “Mẹ biết, mẹ chỉ là người nhà quên, tới cũng là gây phiền phức cho con, chỉ là mẹ muốn gặp con, con à, mẹ nghe bọn họ nói con đã kết hôn…”
Diệp Chanh nhớ lại một chút, nhớ ra, nguyên thân đối với mẹ ruột cũng không hề quan tâm, vì để bản thân có thể làm thiên kim tiểu thư Diệp gia, lại hi vọng, mình chưa bao giờ có người mẹ nhà quê này, còn nói với mẹ mình, cô muốn là tiểu thư Diệp gia, sau này bà coi như không có cô con gái này đi.
Tạ Vũ Cầm khi ấy giận mà không được, dù sao đó cũng chính là con gái ruột của mình, nhiều năm như vậy trôi qua, nên tha thứ vẫn là tha thứ.
Diệp Chanh nắm lấy tay Tạ Vũ Cầm, thở dài, thật là đậu moá nó, nguyên thân này có thể hay không đừng làm chuyện tốt nữa, để cô không cần vì cô ta mà dọn dẹp.
“Mẹ, được rồi, đến cũng đã đến, trước đừng nói gì, con đưa mẹ đi ăn gì đã, về sau cách xa nhà họ Diệp một chút.”
Tạ Vũ Cầm không thể tin được, nhìn đôi tay non mịn của cô, đang nắm lấy bàn tay thô ráp của mình, cảm động không chịu được.
Con gái của mình, sao cảm thấy có gì đó không giống….