Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 43: Chương 43: Véo chân cô, lòng có chút đau




Diệp Chanh vốn không thích những chuyện như thế này, ngày hôm qua bệnh còn chưa khỏi, đặc biệt là phía dưới, vẫn cứ đau đau khó chịu, cô cho là cần tìm chỗ nghỉ ngơi, vào phòng một hồi lâu cũng khôngthấy trở lại.

Lúc này, có tiếng gọi cửa vang lên

Là Mộ Dạ Lê.

Vừa rồi anh nhìn thấy rất rỏ ràng, Diệp Tử mất kiên nhẫn nên cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh.

Diệp Tử nổi giận không biết tại sao, nhưng cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh là sự thật rỏ ràng.

Trong lòng anh cũng có chút tức giận, Diệp Tử tại sao lại hành động như vậy.

Vì thế thấy Diệp Chanh hồi lâu chưa ra ngoài, anh liền trực tiếp đến đây tìm cô.

Diệp Chanh mở cửa, thấy Mộ Dạ Lê đến, cô có chút kinh ngạc.

anh cúi đầu nhìn, “Em sao vậy?”

“không có việc gì, chỉ là đổ cà phê lên thôi mà.”

Mộ Dạ Lê đi tới, đưa tay xốc váy của cô lên.

“Ấy, ấy, ấy, anh làm gì vậy, đừng trực tiếp ra tay chứ.”

Diệp Chanh cho rằng sói xám lớn này lại muốn làm chuyện xấu, lại thấy tròng mắt anh bỗng nhiên tối đen lại, một tay kéo váy, mắt phượng tóe lên một tia sắc bén làm người ta sợ hãi, thân hình to lớn, khụy một gối xuống, liền mạch lưu loát quỳ xuống trước mặt Diệp Chanh.

Diệp Chanh sửng sốt, cúi đầu là có thể nhìn thấy được mái tóc mềm mại của anh, chút chút vàng, có chút lộn xộn nhưng rất cool, che khuất một phần đôi mắt.

Ngón tay tức khắc chạm vào bắp chân của cô, có chút lạnh, làm cho cô khẽ né tránh.

Tim lại còn nhảy lộn xộn cả lên.

thật đúng là yêu nghiệt.

Nhất định là do động tác của anh rất gợi cảm, làm cho trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi.

“Mộ Dạ Lê, anh……”

Ngón tay của anh trên chân cô khẽ chạm mạnh vào.

Ôi sao lại đau thế này.

Chân mày của anh nhướn lên.

quả nhiên, cà phê vừa pha xong, còn nóng, xuyên qua lớp váy hơi mỏng, liền để lại chút sưng đỏ trênda thịt non mềm của cô.

Chân thon, non mịn, nhìn qua không có chút tì vết, lại vì cái này mà biến thành vô cùng chói mắt.

Diệp Tử vậy mà lại làm phỏng Diệp Chanh.

“Đừng nhúc nhích.” Mộ Dạ Lê thấp giọng nói.

Diệp Chanh lập tức hiểu ra, cúi đầu nói, “A, không sao đâu, em cũng không cảm thấy đau, nên có lẽ là không sao đâu.”

cô muốn mang chân của mình về, bởi vì bị anh nắm trong lòng bàn tay, liền cảm giác được vết chai thôi ráp trên tay anh, tim của cô lại đập nhanh hơn nữa.

anh không phải ông xã quốc dân sao.

anh biết như thế này là đang trêu đùa em gái nhỏ không?

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua, cô liền không nhịn được mà giật giật cái chân.

Mộ Dạ Lê cau mày, “Còn nói không sao, đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc.”

thật là không sao mà, tuy rằng cô đi làm nhiệm vụ, chưa từng bị thương, nhưng lúc còn huấn luyện, vết thương lớn nhỏ đã từng có, với chút đau này thật sự là không sao.

một tay anh ôm lấy eo của cô, liền dễ dàng bế bổng thân thể nho nhỏ yếu ớt của cô đặt lên bàn, ấn côngồi xuống, mới duỗi tay cầm lấy bông băng y tế, nâng chân cô lên cúi đầu cẩn thật xem xét vết bỏng.

“Được rồi, thuốc bôi xong rồi, đi thôi.”

“Đừng, đi ra ngoài làm gì, nhiều người như vậy, ở đây yên tĩnh hơn nhiều.” Diệp Chanh nói.

Mộ Dạ Lê nhíu mi, “không phải em đang nghĩ muốn cùng anh ở chung một chỗ đó chứ?”

“……” Ha hả, anh không biết xấu hổ hả?

Diệp Chanh dùng một chân đá lên vai anh, “Muốn đá vào mặt không?”

Trong lòng Mộ Dạ Lê

Con bé này, lại dám đá mình!

“Diệp Chanh, chân của em đá đi đâu đó hả!”

Diệp Chanh nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của anh, nói, “Làm gì đâu, em đâu có đá lên mặt anh.”

“Em còn nghĩ muốn đá lên mặt anh? Em muốn chết hả!”

“Hắc, năng lực lý giải của anh có vấn đề hả!”

“Em còn nghi ngờ năng lực lý giải của anh!”

“……”

Diệp Chanh nói “Em cảm thấy anh luôn coi thường em, nên mới có thể lúc nào cũng nổi giận với em.”

Đúng vậy, anh luôn là muốn nổi giận với cô, ai bảo cô cứ luôn làm cho anh nổi điên chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.