Vô Xứ Khả Tầm

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

(1)

“Nhanh lên… Không được rồi…”

Thiếu niên tóc vàng nằm ngửa, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, thấm ướt cả mái tóc dài, khó chịu thúc giục người đàn ông cao lớn đang nằm phía trên.

“Biết rồi, thả lỏng chút đi.”

Người kia, trông khá anh tuấn, yếu ớt mỉm cười, tiếp tục hành sự.

“Anh XXX đừng chỉ lo cho mình thoải mái! Mau đi ra cho tôi!”

“Rồi rồi, ra ngay đây.”

Tôi thở dốc nắm chặt lấy ga giường, oán hận nhìn kẻ kia, đồ con heo chỉ biết f**k!

Tiếng nhạc chuông di động vang lên.

“Của tôi.”

Tôi vùng vẫy, đẩy anh ta ra.

“Để mặc đi.”

Lực đạo của anh ta chẳng hề thả lỏng. Thắt lưng bị đè lại, tôi không thể nhúc nhích.

“Đồ… A~~~”

Thân thể chấn động, bỗng nhiên run lên rồi vô lực xụi lơ nằm phịch xuống. Người kia mỉm cười xoay người nằm ngả sang bên, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy mái tóc vàng ướt sũng: “Tiếp nhé.”

“Lần sau còn như vậy, đừng trách tôi vô tình mà cho anh một trận.”

Nóng nảy gạt cái tay kia ra, tôi lộ ra nửa thân ngồi cạnh mép giường, chật vật với đến cái quần vừa nãy bị ném xuống đất, từ trong túi lấy ra chiếc di động vẫn cứng đầu vang lên chưa dứt: “A lô?”

“Lâm Cánh à?” âm sắc dễ nghe từ bên kia truyền tới.

“Chuyện gì?” giọng là lạ, tôi nhíu mày.

“Cậu từ ngày hôm kia đã không đi học rồi, thầy giáo bảo tớ hỏi xem có phải cậu bị ốm không.”

“Ừm, ngã gãy chân, đang bó bột.”

Hôm kia? Ông trốn học từ năm kia là chuyện thường, giờ mới phát hiện ra ông không có mặt sao?

Thanh âm đầu dây bên kia có chút do dự, hình như còn mang vẻ kinh ngạc: “Thật à?”

“Hứ, còn giả được hả, đâu ai dư hơi mà rủa mình.”

“Ờ… tớ xin phép hộ cậu vậy, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Có cần mọi người đến thăm không?”

“Không cần, không cần, tớ không thích ồn ào.”

“Vậy à… Ừm, hẹn gặp lại.”

“Hứ.”

Ngắt di động, tôi không nhịn được. “Ngu ngốc, tưởng quản được chuyện của người ta đấy.”

“Bạn cùng học?” người đàn ông bên cạnh tao nhã châm thuốc.

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” tôi xoay người với lấy cái áo sơ mi ở đầu giường, lấy một điếu thuốc ra. “Lee, đưa cái bật lửa cho tôi.”

Người được gọi là Lee cười cợt đem điếu thuốc của mình dí miệng tôi: “Học sinh trung học không nên hút thuốc.”

“Vậy mà còn đưa cho tôi? Đạo đức giả.” tôi ngắt lời. “Anh từ khi nào coi tôi là học sinh trung học chứ?”

Lee cười ha hả: “Trên giường em có chút nào giống học sinh trung học đâu?”

“Mồm thối.” tôi cúi đầu mắng một tiếng. “Ê, xê ra, đừng có ngủ trên lưng tôi, ghê muốn chết.”

“Trừ lúc làm tình ra, em không thích người khác chạm vào nhỉ?”

“Không phải con gái, ai muốn dính vào.”

“Tiểu Cánh, đêm nay đi đâu chơi?” Lee tỉnh bơ đem tay vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của tôi.

Tôi nhanh nhạy né tránh. “Đừng sờ loạn, buồn lắm. Narcissism đi, mang tôi đi mở mang tầm mắt, ngày trước đi có tên nói tôi chưa đủ mười tám tuổi liền đuổi ra ngoài.”

“Hô, đừng chơi khó anh nha, đó là nơi sắc tình, em muốn một luật sư nổi danh như anh hiểu luật mà cố tình phạm luật?”

Tôi cười nhạo: “Lúc cùng trẻ chưa thành niên lên giường sao không sợ phạm pháp?”

Bar gay rất có tiếng – Narcissism, quang minh chính đại toạ lạc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố Thiên Tân, nơi kinh doanh sắc tình vượt mức bình thường, càng không kiêng nể gì càng khí khái phi phàm. Narcissism khoa trương như thế hiểu nhiên là có hậu thuẫn không tầm thường, ông chủ cùng cục trưởng cục cảnh sát là anh em thân thiết. Có người chứng kiến rõ ràng giao dịch tình ái ở đây gọi điện thoại tố giác, ai dè còn thấy cảnh sát đang ngồi trong đó.

Có Lee đi cùng nên tôi nghênh ngang bước vào, vẫn còn sớm, trong bar mới lác đác vài người, chúng tôi dễ dàng tìm được một góc ngon nhất, ngồi xuống.

“Oa~”

Ánh mắt tôi bắt đầu không ngại ngần đảo xung quanh một lượt. “Tôi còn tự hỏi sao Thiên Tân này còn có chưa đến hai người lọt mắt, ra là đàn ông dễ nhìn đều chạy đến đây cả. Mấy người kia đều là gay sao?”

“Cơ bản là vậy, cũng có vài người tò mò tốn chút tiền đến đây để trải nghiệm.”

Lee thuần thục kêu bồi bàn tới gọi hai ly cocktail. “Cái này chắc em uống được.”

“Tôi không giống anh, vờ thanh cao.” tôi hừ một tiếng. “Sợ tôi uống rượu làm bậy phá rối anh chứ gì.”

Lee choàng tay qua lưng tôi: “Cưng à, anh sợ em say bị người ta cuỗm đi mất, em vừa vào cửa đã bị một đám người nhìn chòng chọc rồi, anh cũng không cam đoan sẽ bảo vệ được em nha.”

Tôi nhìn xung quanh, không ít người không công khai nhìn thì cũng là liếc trộm sang bên này, nhưng cũng không hẳn là nhìn tôi.

“Hừ, đừng vờ vịt, anh là khách quen ở đây chứ gì.”

“Ha ha ha, thi thoảng đến xả hơi, xả hơi thôi, người lớn mà.”

Lee duỗi thẳng chân, tay vô tư chạm đến eo của tôi.

“Đừng linh tinh.” tôi đập tay anh ta. “Có người nhìn anh cả buổi, bồ cũ hả?”

Lee ngẩng đầu, nhìn về hướng có mỹ thiếu niên đang mỉm cười với mình hôn gió một cái: “Là MB hồng bài ở đây đó, anh cùng cậu ta có chơi đùa hai lần.”

“Lão dê già!”

Tôi đánh giá khuôn mặt búp bê tinh xảo của thiếu niên kia, oán hận: “Người ta mới mười mấy tuổi, đáng tuổi con anh.”

“Cậu ta lớn tuổi hơn em đó.”

Lee lơ đễnh mỉm cười. “Anh cùng lắm mới có ba mươi tuổi, đừng có gọi lão này lão nọ.”

“Ông chú già.”

“Đêm nay về có muốn biết sức trẻ của anh không? Chứng minh cho em xem trên giường nhé?”

Lee khẽ thổi vào bên tai tôi, cười nói.

“Cút.” tôi đẩy anh ta ra. “Đêm nay còn muốn đến chỗ tôi sao?”

“Không hoan nghênh?”

“Anh mẹ nó không có chỗ ở hả? Uống bớt đi vài chén là đủ một đêm ở khách sạn bốn sao, việc gì cứ phải đến nơi bé tí đó?”

“Nhưng phòng tổng thống đối với người bên cạnh em cũng ngứa ngáy khó ngủ mà.”

“Nham nhở. Tôi cảnh cáo anh, đêm nay mà thiếu màn dạo trước làm tôi thoả mãn, dám trực tiếp tiến vào, tôi phế!”

“Ha ha ha, tuân lệnh, nữ vương điện hạ.”

Lee là người duy nhất tôi thấy lọt mắt trong đám bạn bè của ông già nhà tôi, không giống những kẻ còn lại hình như đều đã đăng ký nhãn hiệu bia Địa Trung Hải, dáng người Lee cực chuẩn, diện mạo cũng coi như đẹp trai, cơ thể sáu múi không cần pose cũng hiện rõ, nữ sinh đi trên đường liếc anh ta cũng không kém tôi là bao, phẩm vị coi như cao nhã, cuộc sống cũng coi như có tình thú, công phu phương diện kia cũng coi như đáng nể (“coi như” nhiều như vậy ý nói kỳ thật tôi đối với anh ta cũng không vừa lòng đến thế đâu), vì những lý do này mà tôi và anh ta hiện tại đang ngồi cạnh nhau.

Chính là thế. Còn phần vì Lee suốt ngày ở bên Mỹ, thỉnh thoảng mới trở về bàn bạc công việc, thuận tiện nghỉ phép, nói một cách rõ ràng thì đều là đùa giỡn với nhau cho vui, tuyệt đối không để lại hậu hoạ, tôi vừa vui vẻ vì có thêm kinh nghiệm phong phú, vừa được người có tiền giúp mở mang kiến thức.

Tôi không có hứng thú với Lee vì người này thật xảo quyệt, phải chăng người nào làm luật sư cũng có tật xấu? Anh ta tài giỏi ở chỗ vừa mới cùng tôi xong chuyện, ngay sau đó có thế đứng trước mặt ba tôi, vẻ mặt khách khí, cười xã giao: “Tiểu Cánh, khoẻ không? Chú nhớ cháu lắm đó.”

Chú! Tôi phi! Sao lúc ném tôi lên giường không có để tôi gọi là “chú” chứ!

Dẫu sao anh ta cũng quan tâm tôi. Tôi là loại người không bị ai quản lý, ba mặc kệ, mẹ mặc kệ, trường học cũng mặc kệ, anh ta liền nguyện ý để mắt đến tôi, tuy cũng đơn giản chỉ là không cho tôi tiếp xúc với đám người hư hỏng, không cho hút hít, không bán xuân, không trộm cắp cướp của là được rồi (thật ra cũng vô nghĩa, tôi đâu sa đoạ đến nông nỗi ấy), cho tôi tiền tiêu vặt, còn rộng rãi hơn ông già nhà tôi. Anh ta còn biết tôi có bệnh đau bao tử. Ở một vài phương diện, ba mẹ trên sổ hộ khẩu của tôi còn chẳng hiểu tôi bằng anh ta, bọn họ thậm chí còn không biết con mình thích người cùng giới, không biết con mình số lần đi học có thể so sánh được với số lần xuất hiện sao chổi Halley, càng không biết đứa con mười bảy tuổi đang cùng ông bạn thân thiết có quan hệ với nhau.

Cho nên dù không thích con người tên Lee này, nếu nửa đêm đau dạ dày đến mức muốn đi gặp Jesus, người đầu tiên tôi gọi đến khẳng định là anh ta.

Từ nãy đến giờ toàn chỉ nói về người đàn ông độc thân quý báu đang cười với tôi (tôi nghĩ tất cả các bạn nữ có nhãn lực ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc dây dưa với anh ta, lý lịch sâu xa của Lee là gay chính hiệu, nếu là bi, may ra các bạn còn có thể hy vọng), có vẻ như tôi cũng nên giới thiệu về mình một chút. Trên hồ sơ học sinh, tên tôi là Lâm Cánh, năm nay mười bảy tuổi, nam sinh cấp ba, về mặt chính trị thì đã sang Đoàn viên hay vẫn còn là Đội viên tôi cũng không rõ, hiệu trưởng của tôi mà biết chắc sẽ tự nguyện xin về vườn mất. Thành tích văn hoá khẳng định là kém (cụ thể ra sao thật sự tôi cũng biết đâu đấy), hạnh kiểm đạt tiêu chuẩn (chính vì bọn họ không dám để tôi bị đúp), nhưng có môn thể dục thành tích rất nổi bật, cũng đúng thôi, ngu si tứ chi phát triển. Giáo viên của tôi không xem thường tôi là vì đại hội thể dục thể thao hằng năm trong trận đấu bóng rổ giao hữu, biểu hiện của tôi có thể nói là xuất sắc, nữ sinh nhìn thấy đều thét chói tai, tôi cũng hưởng ứng mà thể hiện, nói tôi thích khoe mẽ cũng được, tôi cảm thấy khi xông lên hay khi ném bóng vào rổ mới có thể phát huy giá trị “bông hoa” của Tổ quốc.

Nam Cao coi tôi như sỉ nhục số một của bọn họ, năm nay tôi tiếp tục học lên chắc chắn sẽ tiếp tục là “con sâu làm rầu nồi canh”. Nam Cao là trường trung học có tỷ lệ học sinh lên lớp cao nhất của thành phố, thuộc sở hữu tư nhân, học phí cũng như danh tiếng cao đến doạ người, đương nhiên Lâm Cánh này cũng chỉ biết hư hỏng xài tiền của ba, về mặt tiền bạc tự nhiên cũng không cần phải lo lắng. Trong trường ngẫu nhiên cũng có vài tên đâm đầu vào học, liều mạng chen vào giai cấp tư sản, còn phần lớn học sinh khác đều có gia thế, nhà tôi có tay trong như vậy cũng không phải đáng kinh ngạc gì.

Ngồi chưa ấm chỗ, Lee đã có người quen lại chào hỏi, nhìn thoáng qua là một ông chú có máu mặt nhưng diện mạo quá tầm thường. Một bên khách sáo với Lee, một bên quét mắt lên người tôi một lượt, ánh mắt bắn ra bốn phía chẳng khác nào con dao hận không thể cắt nát quần áo của tôi rồi để lại vết tích trên làn da này. Tôi khó chịu xoay mình lại với lão ta, đúng là hôm nay tôi ăn mặc có hơi khiêu khích, quần da màu sáng đang thịnh hành bó chặt lấy người, lộ rõ đường cong, khoá áo kéo xuống sâu, bên trong lại không mặc gì cả nhưng vấn đề là tôi mặc vậy để dành cho mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai ngắm chứ không phải ông già có ánh mắt sởn gai ốc kia nhìn vào.

“Lee, tôi sang bên kia đây.” tôi đứng lên.

“Sao thế? Ngồi cạnh anh không vui sao?” Lee bắt lấy tay tôi.

“Phiền quá, đi chút thôi.” ai muốn bị lão già kia thèm thuồng nhìn chứ!

“Thế đừng đi xa đấy, bị người ta trêu ghẹo phải gọi anh.”

“Anh cứ làm như tôi là con nít ấy.” tôi gạt tay anh ta, đi về phía quầy bar.

“Cho tôi chén đắt nhất.”

Lời này nghe chẳng khác nào mấy tên nhà giàu mới nổi còn lơ ngơ. Đối với rượu tôi cũng không rành lắm, dù sao kẻ có tiền chỉ chọn thứ đắt, huống chi là Lee trả, không chọn loại đắt tiền e không phải đạo.

Thằng nhóc ở quầy bar cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi, cúi đầu chuyên tâm pha rượu rồi đem cái cốc đến trước mặt tôi. Tôi liền cụt hứng. Tuy không dám chắc người phục vụ trong quán phải có hứng thú với gay nhưng với mị lực hơn người của mình, mười người thì có đến chín người phải nhìn tôi mãi không rời, cậu ta cho dù thích người khác phái tốt xấu gì cũng nên ghen tỵ nhìn tôi một cái cho tôi mát lòng mát dạ một chút chứ.

“Ây, anh trai, rượu này khó uống quá.” tôi kiếm cớ.

Cậu ta vẫn không thèm nhìn, chỉ lo việc của mình: “Đây là loại đắt nhất mà cậu yêu cầu.”

Tôi chống cằm nhìn cậu ta, đột nhiên phát hiện thằng nhóc này bộ dạng không tệ, độ cong của trán và cằm đều hoàn mỹ, mũi rất cao, phiến môi cực quyến rũ, độ dày vừa phải, ánh mắt đúng kiểu tôi thích, mảnh, dài, sắc bén. Tôi mặt dày nhìn xuống phía dưới, ầy, cổ thanh tú, hầu kết nhô lên, cắn một ngụm cảm giác hẳn không tồi… Độ rộng bờ vai hoàn hảo, cổ áo rộng mở lộ rõ xương quai xanh, đèn mập mờ cũng có thể thấy dưới lớp áo sơ mi kia là làn da vô cùng mịn màng.

Ai da~ Tôi ngẩn ngơ thưởng thức rượu cùng người đẹp, ánh mắt lão già khi nãy còn kém xa tôi bây giờ. Cậu nhóc trước mặt này cho cảm giác rất khó nói, không biết nên dùng từ cứng cỏi hay âm nhu để miêu tả, chuẩn xác thì chắc là loại cương nhu rồi, vừa có vẻ tinh tế của nữ giới, vừa có hơi thở đúng là “man in men”.

Tôi ngắm nghía say mê, còn vô thức nuốt nước miếng.

“Ê~” tôi bắt chuyện mà cậu ta lại dám lơ tôi.

“Cậu không thích con trai hả?”

Thuận miệng hỏi. Bị cậu ta đối xử lạnh lùng cũng không làm tổn thương đến lòng tự tôn của tôi.

“Đúng, tôi không phải là gay.”

Cậu ta trả lời theo phép lịch sự. Phỏng chừng cũng có nhiều người tiếp cận cậu ta như tôi nên không có vẻ sượng sùng.

“Nhưng nơi này toàn gay…”

“Tôi chỉ làm thuê ở đây.”

“Hơ, làm thuê? Cậu bán cái gì thế, đằng trước hay đằng sau?”

Tôi cố tình trêu chọc cậu ta, thật muốn đánh lộn, mặc kệ Lee sẽ không làm ngơ, chuồn nhanh là được.

Cậu ta quả nhiên bất mãn quay đầu lại. Bingo~ trong lòng khẽ huýt lên một tiếng, tên đẹp trai cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, dù ánh mắt không có thiện ý nhưng tôi không ngại, ha ha ha, tôi đâu có lòng tham không đáy…

Vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta nhanh chóng biến thành kinh ngạc.

“Lâm Cánh?!”

Tôi thiếu chút nữa đem rượu mới uống phun ra. Cậu ta vừa nói gì? Nghe giông giống tên tôi?!

Trừng mắt nhìn cậu ta năm giây, tôi chắc chắn không quen nhân vật số một như vậy. Đùa chứ, người đẹp trai thế có liếc mắt một cái cũng không quên được đâu.

“Cậu quen tôi?”

Tôi – Lâm Cánh tuy ngọc thụ lâm phong, phong lưu, phóng khoáng nhưng không ngờ tiếng thơm lan xa đến mức này.

Hai hàng lông mày anh khí chậm rãi nhíu lại: “Không phải cậu gãy chân, đang bó bột nằm ở nhà à?”

Vô xứ khả tầm – NOT FOUND

Tác giả: Lam Lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.