Vô Xứ Khả Tầm

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

(5)

Liều thuốc hữu hiệu nhất khi tâm tình không tốt chính là sa đoạ (phải chăng với cái tâm trạng “ẩm chậm chỉ khát(​[3]​)” thì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?), cho nên vài ngày nay tôi đều ăn chơi, còn chọn mức phục vụ là hội viên cao cấp, mấy cái thẻ đều được Lee cho mà. Lee biết tôi tầm thường, phẩm vị không cao, toàn phung phí vào những thứ đắt tiền, dường như hoá đơn càng nhiều số 0 lại càng có thể nâng cao giá trị của con người.

Tôi ngồi giấu mình ở chỗ VIP của Narcissism trong một cái góc nào đó, ánh sáng mờ ảo nơi này thuận lợi để tôi có thể quan sát Văn Dương sau quầy bar mà cậu ấy lại không thấy tôi. Biết cuối tuần nào cậu ấy cũng đến Narcissism làm, tôi không muốn đến trường nữa nên đúng giờ ngồi cắm rễ ở đây. Lâm Cánh trước mặt người ta anh tuấn không ai bì nổi lại trốn trốn tránh tránh lấp ló sau chén rượu rình coi Trác Văn Dương, lén lút chẳng khác nào chuột qua đường.

“Tiểu Cánh.”

Cứ mải mê như thế, có người ngồi bên cạnh tôi vẫn không hề hay biết, cho đến lúc một bàn tay đập lên vai khiến tôi đem cái cốc đắt tiền kia rơi “choang” một phát trên sàn.

“Sao, doạ em à?” cánh tay vô duyên khoác lên vai.

Tên con lai nửa nội nửa ngoại gương mặt nghe đồn được bình chọn là XXXX nhất hàng năm, còn chẳng đáng xách dép cho Trác Văn Dương, cái tạp chí đó chắc là bị anh ta dùng tiền mua chuộc mới miễn cưỡng khóc ròng cho anh ta lên bìa. Tôi nhăn nhó dùng khoé mắt kiêu ngạo liếc anh ta một cái, lòng thầm kêu khổ. Anh ta sao tới nơi này tìm được tôi, tôi chỉ biết anh ta tuyệt đối không có rảnh rỗi trộm ngắm tôi rồi mới lại gần.

“Không biết nơi này lọt vào mắt xanh của em, sớm biết em thích tới đây, anh đã qua từ mấy hôm trước rồi.”

Anh ta cười lịch lãm, giơ tay nhấc chân đều không thể bắt bẻ, tôi thì nghĩ đó chính là vẻ mặt *** đãng.

Kỳ thật người này diện mạo cùng dáng người với gia cảnh chẳng có gì để chê nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy quá chướng mắt, so với Lee, anh ta còn đáng ghét hơn. Thấy anh ta nhìn mình chăm chú, tôi chợt hiểu vừa rồi mình vắt chéo chân rất ghẹo người liền khép lại, không nói gì, đứng lên muốn đi. Trước mặt bao người bị từ chối khiến cho Eric lừng lẫy trên mặt tỏ vẻ bất mãn, đưa tay ra giữ chặt lấy tay tôi: “Tiểu Cánh!”

“Buông.”

Tôi ghét phải vùng vẫy với anh ta. Tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi, tôi không tính đến chuyện giả vờ để anh ta đỡ mất mặt, có sao nói vậy, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Lực đạo tay Eric cùng với dáng người cao lớn của anh ta khiến tôi thấy tương đối tự ti về thể trạng của mình, tay anh ta dần nắm chặt lại, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười ôn hoà: “Ngồi xuống uống với anh một ly.”

Tôi ngoan ngoãn về chỗ, có câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, tôi cũng không nên bởi vì xương tay gần như bị nắm đến nứt ra mà khóc rống lên trước mặt mọi người.

“Em uống gì?” anh ta hứng trí hỏi tôi, dường như quên sạch chuyện vừa dùng bạo lực bức ép tôi ngồi mà cư nhiên vui vẻ. Lại nhớ đến Lee hay nói: “Tiểu Cánh, vẻ lạnh lùng của em đặc biệt hấp dẫn đàn ông.”

Ý là càng bị cự tuyệt bị nhục nhã bị giày vò đến không ngẩng mặt lên được càng khiến bọn họ thích thú bám dính lấy tôi.

Kỳ quái, thời nay mọi người thích bị khinh rẻ sao?

“Gì cũng được, ít thôi.” tốt nhất một ngụm là xong, tôi lập tức có thể chạy thoát thân.

Vừa chạm vào cái cốc liền nâng lên uống ừng ực, hai giây sau thấy đáy, tôi đứng lên dương dương tự đắc: “Uống một ly rồi, tôi có thể đi.”

Lại “choang” một tiếng. Tôi ngạc nhiên nhìn cái cốc vỡ tan tành ngay dưới chân, thầm nghĩ năm nay mình nhất định cực kỳ may mắn, trong vài phút đã rơi liền hai cái.

“Tiểu Cánh, có chuyện gì đó?” Eric xấu xa cười với tôi.

Tôi uất ức vì không bắt được cái cốc, nhưng rất nhanh nhận ra chân vô lực, mềm oặt. Chẳng lẽ rượu vừa uống rất mạnh?!

“Tiểu Cánh, tửu lượng không cao nhỉ.”

Eric vừa cười vừa nói đưa tay đỡ lấy tôi, tôi muốn đẩy ra né mặt của Eric nhưng không ngờ toàn thân mềm nhũn nằm trong ngực anh ta. Tôi trừng mắt, hận không thể chọc thủng một lỗ trên cái bản mặt của anh ta. Eric ngó lơ cười khoái trá: “Em say rồi, để anh đưa về.”

Đê tiện! Đê tiện! Dám hạ thuốc! Đầu óc hỗn loạn nhất thời không tìm được chữ nào độc địa hơn để chửi Eric, huống hồ ngay cả miệng còn không mở nổi.

Khi bị nửa dìu nửa ôm đi qua quầy bar, tôi thấy Trác Văn Dương nhìn chúng tôi. Tôi không hy vọng xa vời cậu ấy có thể nhìn ra sự bất thường mà cứu mình, chỉ muốn biết phản ứng của cậu ấy khi thấy tôi nằm trong ngực người đàn ông khác. Có lẽ cậu ấy đã quen với cảnh này, bình tĩnh và lãnh đạm – đó là biểu tình tôi thấy trên mặt cậu ấy trước khi rời khỏi Narcissism.

Cậu ấy cuối cùng cũng không phải là chàng hoàng tử đưa công chúa ra khỏi ngọn tháp như trong truyện cổ tích, mà tôi dĩ nhiên cũng không phải nàng công chúa đợi ai kia đến giải cứu.

Tôi bị đưa đến một khách sạn rất gần đó, phòng cao nhất. Xem cách Eric thuần thục bình tĩnh lấy cái thẻ quẹt một cái mở cửa tôi không khỏi cười khổ trong lòng, đúng là có kế hoạch từ trước mà.

Sẽ không có kỳ tích xuất hiện đâu, chấp nhận đi Lâm Cánh, chấp nhận đi.

Tôi hoàn toàn không muốn nhớ lại cả quá trình. Tóm lại, người đàn ông kia bình thường nhã nhặn thanh tao, áo quần bảnh bao nhưng cởi ra thì hoá thành cầm thú. Chẳng cần nhìn cũng biết trên người nhất định đầy vết thâm xanh tím cùng với dấu răng còn rướm máu. Tôi như cá chép nằm trên thớt, anh ta muốn sắp đặt ra sao thì sắp đặt, muốn tôi dùng tư thế khuất nhục ra sao thì dùng. Tôi không muốn nghe, không muốn thấy, tự ám thị bản thân, mau ngất xỉu mau ngất xỉu đi, cái gì cũng không biết thì tốt rồi…

Tinh thần mơ hồ, khi bị đặt xuống phòng tắm tường làm bằng thuỷ tinh liền tỉnh đi.

Tôi hoảng loạn nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài của chốn đô hội, đường phố buôn bán tập nập, còn tôi, trước mặt cả thế giới ấy, trần truồng bị người ta xâm phạm.

“Đừng lo, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy đâu.”

Cảm giác bị vũ nhục trước mặt người khác càng làm tôi thấy khó chịu hơn cả sự lạnh lẽo của thuỷ tinh.

Thân thể nóng như lửa của người phía sau áp lên, kịch liệt luật động, tôi quay cuồng choáng váng, tuy không thể cục cựa nhưng nỗi đau khôn xiết vẫn khiến chân tôi run lên.

“Tiểu Cánh… Anh đã mơ đến ngày này từ lâu…”

Cơ thể thụ động ma sát trên bề mặt thuỷ tinh, đau đến ngạt thở nhưng điều đáng xấu hổ chính là tôi vẫn có phản ứng.

Run run bắn lên đó, tôi nghe được giọng cười khàn khàn của Eric: “Tiểu Cánh… thật mẫn cảm…”

Chẳng thà nói thẳng là tôi *** đãng đi cho rồi. Tôi nghĩ mà cười lạnh, trên mặt ướt sũng, lệ thảng thốt rơi.

Tôi dường như nhìn thấy Trác Văn Dương càng ngày càng xa.

Tôi chưa từng nhận ra mùa xuân ở Thiên Tân lại lạnh lẽo như vậy. Mặc qua loa quần áo, khập khiễng đi giữa sáng sớm, khi mà trên đường hãy còn vắng vẻ, tôi không khỏi lạnh run lên. Muốn gọi một chiếc xe về nhà, tôi chết lặng nhìn xung quanh. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ – ngủ một giấc thật say, tỉnh lại sẽ quên mọi thứ đáng ghét kia đi, thế là ổn rồi. Tôi sẽ không hoảng loạn như con gái cũng sẽ chả dại châu chấu đá xe với Eric chứ đừng nói đến chuyện dùng bình hoa nện một phát vào đầu anh ta. Cú tấn công hung bạo kia chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể khi vừa hoạt động trở lại, hiện tại tôi không muốn anh ta chết, vì người như thế mà ngồi tù là không đáng.

Cảm thấy chân tê dại, tôi dừng lại ven đường, ngơ ngẩn muốn tìm một điếu thuốc, chợt nhớ ra áo khoác còn ở chỗ tên Eric đầu đang chảy máu ròng ròng. Tôi sững lại, có mấy chiếc taxi băng qua, bản thân đột nhiên không biết nên đi đâu về đâu. Tôi lo sợ, vạn nhất Eric chết thì sao đây, máu chảy nhiều như vậy… Anh ta mà chết, tôi cũng đừng hòng thoát… Nhưng nếu còn sống anh ta nhất định sẽ chẳng buông tha cho tôi.

“Tiểu Cánh.”

Tôi run rẩy, rụt cổ lại như đỉa phải vôi, nhưng nhìn kỹ mới rõ không phải Eric, là Trác Văn Dương.

“Hôm nay là thứ Hai… Cậu không đi học à?”

Tôi chưa bao giờ thấy căm ghét cái tính mọt sách của Trác Văn Dương như bây giờ. Đi học?! Ngoài đi học ra cậu không còn quan tâm đến chuyện khác nữa sao? Trác Văn Dương, trước mặt cậu, tôi bị người ta mang đi cường bạo, cậu có biết không hả?

Tôi lườm cậu ấy, môi run run: “Không có hứng.”

“Vậy cậu thích gì?” cậu ấy nhìn tôi quần áo xộc xệch, sắc mặt xanh mét. “Thích mỗi ngày lại cùng một người đàn ông lên giường?”

Ngực tôi đau đớn xót xa, không gian trước mặt như tối sầm đi.

Khi trấn tĩnh lại, tôi hung hăng cho cậu ấy một bạt tai rồi xoay người bỏ chạy. Tôi lớn đến từng này tuổi mà chưa từng có khi nào bi thương như vậy. Cơ thể nhức nhối, bước chân loạng choạng, tôi nghe thấy Trác Văn Dương đuổi theo sau gọi tên tôi, bảo tôi dừng lại. Không biết chạy được bao xa, có lẽ không quá xa vì cậu ấy đã đuổi kịp. Tôi muốn chạy thật nhanh nhưng chỉ đi không thôi đã khiến tôi chịu không thấu nữa là chạy trốn thế này, trên đùi có thứ gì đó ấm áp chảy xuống. Tôi biết, đó là máu.

“Tiểu Cánh…” cậu ấy nắm chặt cánh tay của tôi. “Xin lỗi cậu.”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, đẩy cậu ấy ra.

“…Đừng khóc…”

A, thì ra tôi đang khóc sao?

Cậu ấy đột nhiên ôm lấy tôi: “Thực xin lỗi, Tiểu Cánh, đừng khóc nữa.”

“Thực xin lỗi…” cậu thì thào lặp lại, ngón tay dài mảnh khảnh không ngừng vuốt tóc tôi. Tôi ngây ra mà đem khuôn mặt đẫm nước mắt oà khóc trên bờ vai của Văn Dương.

Cậu đã biết tôi là loại người như thế nào, Trác Văn Dương, sao cậu không sớm nói?

Nói sớm một chút tôi có thể sẽ không hy vọng, có thể sẽ không phải mâu thuẫn như thế, có thể sẽ không cần ngốc nghếch mà làm bộ trước mặt cậu.

Hai ngày sau Lee tới tìm tôi. Vừa bước vào cửa, mặt anh ta nghiêm lại: “Tiểu Cánh, sao đánh Eric đến mức đó? Người như anh ta có thể đắc tội sao? Trước khi làm gì phải nghĩ thật kỹ đã chứ?”

Tôi ngồi chơi điện tử trên máy tính, chậm rãi bắn chết từng con quái vật.

“Thái độ kiểu gì thế hả?”

Lee oán trách. “Mỗi lần gây chuyện, anh đều phải giải quyết hậu quả giùm em! Nếu không có anh xử lý, bây giờ một cọng tóc của em cũng không xuất hiện ở đây đâu! Còn không cảm ơn lấy một tiếng.”

“Là chuyện anh nên làm thôi.” tôi vẫn bắn, bùm, bắn, bùm.

Lee gần như sinh khí: “Tiểu Cánh!”

“Tôi mà không nằm yên cho Eric muốn làm gì thì làm cả tối, vấn đề của anh sao có thể được giải quyết?” tôi cười cười, sắc mặt Lee trầm xuống.

“Tiểu Cánh, không được nói bậy…”

“Tôi không giận, anh làm vậy cũng dễ hiểu. Nhớ rõ lần sau bán tôi cũng phải tìm người bình thường, Eric trên giường căn bản không phải người, hại chết tôi rồi sau này còn ai cho anh bán nữa?”

Tôi nhăn nhở không quan tâm đến vẻ mặt cứng ngắc của Lee, đẩy anh ta ra rồi đóng rầm cửa lại. Tôi ngồi dựa vào tường nghĩ ngợi, giờ đây tôi rốt cuộc còn có gì chứ?

Hạnh phúc là đấu tranh? Hay là chờ đợi?

Cho đến một ngày… khi người ấy xuất hiện…

Vô xứ khả tầm – NOT FOUND

Tác giả: Lam Lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.