CHƯƠNG 9
(9)
Chuyện đã qua được một ngày, Văn Dương trông có vẻ vẫn để bụng, tôi tự biết đêm đó đã quá trớn nên đuối lý. Tôi tìm cách lấy lòng cậu ấy, nào biết vẻ mặt tôi càng ngây ngô vô tâm, cậu ấy càng trở nên khó chịu.
“Vẫn giận à?” tôi cười làm lành, khoé miệng hơi run. “Đùa một tý mà, đừng so đo chứ.”
Cậu ấy buông đũa, mặt trầm xuống: “Chuyện này cũng đùa được sao?”
“Sao không? Hay cậu tưởng là thật?” tôi không biết xấu hổ.
“Bộp!” bát cơm bị đặt mạnh xuống bàn. “Lâm Cánh, không đứng đắn một chút được sao?!”
Tôi bị doạ đến giật thót mình, cúi đầu máy móc chọc chọc bát cơm, nửa ngày mới cười gượng: “Tớ là người như thế, đứng đắn làm sao được.”
Không khí bữa trưa có phần ngượng ngùng, đang nuốt không trôi thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“A? Chờ một chút.” Tôi đưa máy cho Văn Dương, cậu ấy chậm rãi đứng lên, tôi quay lại tiếp tục chọc cơm. Xem ra cậu ấy với Joanna sẽ buôn điện thoại ít nhất nửa giờ, cũng thừa thời gian để tôi thoải mái ăn xong rồi rời khỏi chỗ này. Tôi vừa bất an vừa nhét cơm vào miệng.
Đến lượt máy tôi kêu lên, là Lee.
Gác máy, tôi liếc nhìn Văn Dương một cái, cậu ấy đưa lưng về phía tôi, không hề có phản ứng, toàn tâm toàn ý nghe điện thoại. Tôi không biết vừa nãy cậu ấy có nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của tôi không. Tôi nói với cậu ấy một câu dư thừa: “Văn Dương, tớ ra ngoài đây.”
Cậu ấy không quay lại. Tôi âm thầm cười nhạo mình.
Lee ở trong phòng khách sạn chờ tôi, mấy tháng không gặp, trông anh ta càng ngày càng giống người tốt, lần đầu tiên thấy ánh mắt hiền lành quan tâm kia thiếu chút nữa tôi cảm động muốn khóc.
“Tiểu Cánh, em gầy đi đấy.” anh ta ôm tôi sờ soạng lưng thấy xương nổi lên.
Thừa hiểu anh ta hư tình giả ý đã thành lệ, nhưng một câu thôi cũng làm sống mũi tôi cay cay, nhớ mấy ngày nay Trác Văn Dương vẫn lạnh lùng lòng không khỏi tủi thân, nên có người dù không thật lòng cũng xúc động đến rơi lệ. Vì vậy, anh ta vừa mới hôn tôi liền vòng chân qua thắt lưng anh ta. Anh ta kinh ngạc, bật cười: “Sao tự nhiên chủ động thế?”
“Thì sao, không muốn?”
“Đâu có,” anh ta cười. “Lâu không về, vốn nghĩ muốn đi thăm em…”
“Bớt lảm nhảm đi, có làm hay không?”
Anh ta vui vẻ ôm tôi lên giường.
Đúng là mèo khóc chuột mà…
Tôi đem oán khí uất nghẹn vì Trác Văn Dương toàn bộ trút lên người Lee, hết cào lại gặm lưng anh ta, tạo thành những vệt máu.
Lee không kêu đau, chỉ trả thù bằng cách kịch liệt hẳn lên.
“Đừng kẹp chặt như thế.” anh ta cười khổ.
Làm sao điều khiển được chứ, tôi bực dọc dùng sức thả lỏng, anh ta thở hổn hển kêu lên một tiếng rồi phóng ra.
“Sớm thế.” tôi thấy lạ.
“Nói gì?!” anh ta hung hăng đem tôi trở mình, gắt gao ấn xuống. “Tiểu yêu tinh, xem còn mạnh miệng nữa không!”
Tôi đúng là tự làm tự chịu, cái miệng làm hại cái thân. Tâm trạng bức bối, bị người ta ngược đãi lại thấy càng dễ chịu. Có lẽ cơ thể quá đau, lòng sẽ không còn chua xót nữa.
Cái kẻ tinh lực tràn đầy kia chọc giận tôi, xuống tay không lưu tình, tôi gào khóc thảm thiết cả buổi anh ta mới hả dạ buông ra, vừa thở gấp vừa lau nước mắt trên mặt tôi: “Biết điều chưa?”
Cẩu P, anh nghĩ rằng tôi và anh tiến triển đến thế sao, anh có thể bức tôi phát khóc sao? Chẳng qua tôi muốn tìm cơ hội để khóc cho đã đời thôi.
“Chú già, đừng nói mới làm ba lượt chú không động đậy thắt lưng nổi nha?!” tôi vểnh mũi, khiêu khích.
“Tiểu quỷ thối!” Anh ta nổi giận đùng đùng, xuyên qua một phát làm tôi có cảm giác dạ dày cũng bị chọc loạn cả lên, thật ghê tởm.
Sau đấy tôi một mặt khóc lóc giãy giụa, một mặt nổi khùng liều mạng cào lên người Lee, vừa đánh vừa cắn.
Trác Văn Dương, đồ xấu xa…
Trác Văn Dương…
Mơ mơ màng màng tỉnh lại hình như trời đã sập tối. Tôi cào cào đầu, nhăn mặt chui khỏi chăn, Lee ngồi bên cạnh đang gõ laptop, xoay người lấy áo khoác phủ lên người tôi.
“Đói không? Muốn ăn gì?”
Tôi đang lơ mơ, lại nhìn thấy trên mặt Lee rõ ràng vẫn còn vết cào. “Cơm rang Indonesia.”
“Thứ đầy mỡ đó có gì ngon…” Lee lẩm bẩm nhưng vẫn gọi điện thoại kêu hai phần.
Tôi đói cồn cào, cơm trưa chưa được hai miếng, cả chiều vận động mạnh, đói lép cả bụng, không để ý đến hình tượng mà lấy tay cầm xâu thịt nướng trên đĩa nhét vào miệng, tay với môi bóng loáng mỡ.
“Ăn từ từ. Không ai tranh với em.” Lee nhìn tôi cắm cúi ăn, kéo lại áo khoác ban nãy đã bị tuột ra lên người tôi. “Sao cứ như đứa nhỏ to đầu, chỉ thấy cao lên mà tâm hồn vẫn còn trẻ con quá vậy… A, nghẹn à? Thật là… Uống ngụm nước đi…”
Tôi yên lặng giải quyết hết mấy xâu thịt nướng rồi mới ăn mấy miếng cơm.
“Đừng bốc! Có phải không có thìa đâu!” Lee bất đắc dĩ nhìn tôi lao đến bốc cơm dáng vẻ thảm thương hỉ hả bỏ vào miệng.
“Tiểu Cánh,” anh ta xoa đầu tôi. “Có người khi dễ em à?”
Tôi nhai thịt băm, lắc đầu: “Ai dám, anh hả?”
“Anh sao nỡ.”
Lạnh cả người. Tôi ráng ăn xong, tay hướng đến cái đĩa anh ta chưa động đến.
“Ăn nhiều thế?”
“Ăn no mới có sức làm tiếp.” tôi càn quét đĩa cơm, một phát ăn sạch, chà chà miệng rồi bổ nhào về phía Lee.
“Tiểu Cánh…”
Hai tay đầy mỡ của tôi in hằn lên cái áo lụa dệt tay tinh xảo của Lee.
Tôi muốn xoá hết những thứ vướng bận đi sau đó mới có thể bình thản như không có việc gì tiếp tục ở chung với Văn Dương…
“Đừng quậy nữa…”
Lạ thật, dạo này ai cũng thấy tôi quậy phá là sao?
“Không muốn hả?” tôi làm bộ đứng lên. “Vậy tôi đi tìm người khác…”
Đúng như dự đoán tôi bị vác về. “Thật là… bị cấm dục lâu à?”
“Đúng đó.” tôi thành thực gật đầu.
“…Anh tưởng em ở chung với một cậu trông được lắm.”
“Cậu ấy không thích con trai.” tôi dùng ngữ khí thản nhiên.
“Thế mà cũng bị cản trở? Tưởng chỉ cần thích em sẽ ra tay.”
Tôi bỗng cười rộ lên, xoay mình nằm ngửa mặt lên trần, cố gắng nhớ lại khuôn mặt khổ hạnh của Văn Dương: “Tôi đã từng thử, nhưng người ta không bị quyến rũ. Tôi chỉ thiếu điều cởi sạch bách rồi cầu cậu ấy thượng mình thôi á, mà có khi như thế cậu ấy cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.”
“Lee, nói xem, có phải tôi không hấp dẫn? Không lôi cuốn? Thân thể này có cho cũng không ai thèm?”
Lee lặng thinh nhìn tôi, có vẻ suy ngẫm một hồi rồi mới cúi đầu dùng hành động để trả lời.
Tôi sống chết ôm lấy eo Lee, cố gắng đáp lại, đem bờ vai rắn chắc cắn chảy cả máu. Sự nhiệt tình của anh khiến tôi thấy mình vẫn còn có người cần. Dù sao, dù sao Văn Dương cũng không thèm, cơ thể của tôi cũng không phải trân bảo, ai muốn thì… cứ cho là được.
“Tiểu Cánh.”
Cuộc trò chuyện tiếp theo diễn ra vào giữa trưa hôm sau. Tôi cuộn thành một đống trong chăn. Phòng tràn ngập mùi nước hoa với mùi mồ hôi tanh nồng thật khó chịu, Lee thay quần áo sạch sẽ rồi ra mở cửa cho thoáng. Gió lạnh ùa vào. Đã quen ấm áp, toàn thân tôi bất giác run rẩy, càng co chặt hơn.
“Tiểu Cánh, em biết anh lần này trở về làm gì không?” Lee trở lại bên giường ngồi xuống, xoa đầu tôi.
“Thích nói thì nói.” tôi mệt mỏi né tay anh ta. Đầu óc sau đấy chỉ thấy như hư không vô tận.
Vốn dĩ muốn làm tình để thoát khỏi cảm giác tịch mịch, ai ngờ cảm giác ấy ngược lại càng mãnh liệt hơn.
“Anh phải đóng cửa chi nhánh bên này, chuyển toàn bộ về LA.” Anh ta để điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhưng không hút.
“Làm ở LA thuận lợi lắm đúng không? Chúc mừng.”
“Tiểu Cánh,” anh nâng cằm của tôi lên, ép tôi đối diện với anh. “Anh có thể sẽ không bao giờ… trở lại nữa.”
Tôi không nói lời nào, lén nắm chặt ga giường.
“Không muốn nói gì với anh sao?”
Tôi nhắm mắt lắc đầu. Cảm nhận được ánh mắt thất vọng của Lee, tôi không đành lòng liền nói: “Thuận buồm xuôi gió nha.”
Ngay tức thì cả người trần trụi từ trong chăn bị lôi ra, tôi rùng mình, bị bắt nhìn thẳng vào khuôn mặt bừng bừng tức giận của người kia.
“Tiểu Cánh, em rốt cuộc có để tâm không?!”
Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta trách móc tôi?
Tôi gượng cười, Lâm Cánh tôi mới là người bị vứt bỏ chứ? Không ngờ lại bị chỉ trích, tôi vô tội à nha.
“Theo anh đi LA nhé?” giọng điệu như có vẻ cầu xin.
Không ngờ sức hấp dẫn của tôi lớn như thế, uổng công tôi vẫn luôn tự ti không thôi.
“Lee, không nói mơ chứ, anh dẫn tôi đi LA? Thế bà chủ trẻ trung xinh đẹp của anh thì tính sao? Tôi là gì của anh? Con của bạn? Tình nhân? Hay là con anh?”
Lee có một gia đình hữu danh vô thực nhưng vẫn là một gia đình, tôi cho tới lúc này cũng không muốn bỗng chốc thành bên thứ ba.
“Chỉ cần em đồng ý, chuyện khác cứ giao cho anh.”
Tôi thấy vô cùng chán ghét, tự nhiên phát hiện một người ngốc nghếch hơn nhiều so với mình nghĩ!
“Lee à, MB cao cấp ở LA còn nhiều hơn ở đây, việc gì phải mang theo một người của quá khứ.”
Lee nổi giận: “Em nghĩ anh và em là…”
“Không được nói, ồn chết đi!” tôi bịt tai.
Lời thoại buồn nôn này lại do người tôi không chờ mong nói ra. Tôi biết Lee thích tôi, thậm chí có thể coi là yêu dù anh ta vĩnh viễn yêu nhất chính bản thân.
“Em hãy nghe anh nói đã…”
“Không nghe…”
“Em phải nghe…”
Chúng tôi hỗn chiến lăn qua lăn lại trên giường, mặc tôi cắn xé điên lên anh ta vẫn thô bạo liên tục kéo chân tôi ra, cắm vào.
Tôi á khẩu, không nói gì mà bám chặt ga giường.
TMD đau quá đi!
Trác Văn Dương, đồ đại ngốc, người ta coi tôi như báu vật, còn cậu lại không thèm.
Đồ đại ngốc.
Về đến “nhà” (tôi tự mãn gọi cái nhà trọ hai đứa thuê như thế), đèn sáng rực. Mở cửa không ngờ thấy Văn Dương đang ở phòng khách ngồi trước bàn ăn cơm.
Thói quen của cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ thay đổi dù vì bất cứ nguyên nhân nào.
“Tớ về rồi.” tôi cười vô tư. Coi như phớt lờ dấu vết Lee lưu lại trên mặt.
Cậu ấy cắn cộp một cái gì đó, chỉ im lặng.
“Có nấu cơm tớ với không? Đói quá…” Tôi vô thức diễn kịch, cố tìm bát với đũa rồi gắp mì nấm hương với sườn lợn trong nồi.
“Không làm phần cậu.” cậu ấy nói.
“Nói đùa.” Tôi cười hì hì. “Làm một mình sao nhiều thế được.”
“Thừa cũng là làm cho người khác. Đừng động vào.” cậu ấy lạnh lùng. “Hai ngày qua điện thoại cũng không gọi, tớ sao thần thông quảng đại biết cậu hôm nay về.”
Tôi bẽ bàng, cười cười thả mì xuống: “Nói cũng đúng.”
Lấy túi bánh quy trong tủ lạnh rồi về phòng. Phải ăn, phải ăn, dạ dày tôi không tốt, nếu đói sẽ đau đến hoa mắt.
“Lâm Cánh!”
Tôi đứng lại, vừa nhét bánh quy vào miệng cố ý cắn rồm rộp.
“Ra ngoài chí ít cũng nhớ mang di động, không thì cũng phải gọi về. Cậu đâu còn là con nít nữa, đừng làm người khác phải lo lắng!”
“Hô?” tôi nhướn nhướn mày. “Cậu lo cho tớ?”
Cậu ấy cúi đầu tiếp tục ăn: “Sau này ít làm bậy ở bên ngoài đi.”
Tôi thoáng đau đớn, bật cười.
“Muốn tớ không làm loạn rất dễ.” tôi cười ngả ngớn. “Là người thì phải phát tiết, cậu giúp tớ giải quyết, tớ sẽ không cần cơ thể yếu ớt của mấy lão già nữa. Như vậy đi, chỉ cần chấp nhận tớ, tớ…”
“Bộp!” cậu ấy đập mạnh xuống bàn.
Lại thất bại. Tôi nhún vai, thức thời ngậm miệng, về phòng.
Trong phòng không có nước ấm, tôi nhai hai miếng thấy nhạt nhẽo vô vị, liền ném cả gói to vào thùng rác. Nghĩ nghĩ một hồi, lấy ra hai viên giảm đau nuốt xuống cùng nước bọt rồi đi đến bên giường nằm xuống.
Lâm Cánh mày đúng là kiên cường, tôi cười khan hai tiếng với mình, mỗi ngày kiên trì nịnh nọt người ta, thần kinh với độ dày da mặt thật đáng ngưỡng mộ.
Phòng khách có âm thanh kỳ quái truyền đến. Văn Dương dạo này trở nên thường xuyên nóng nảy, hình như đang chịu áp lực nào đó. Tôi hy vọng cậu ấy có thể mỉm cười ấm ấp bình yên, nhưng mỗi lần đều thấy nếp nhăn nơi khoé mắt cậu ấy ngày một nhiều thêm.
Tôi mong ngóng người kia, làm mọi chuyện để được ở gần cậu ấy nhưng thực tế lại luôn trái với suy nghĩ.
Vô xứ khả tầm – NOT FOUND
Tác giả: Lam Lâm