Nghe thấy tiếng la của Tuyên Tử Phương, Tô Kỷ dừng tay lại, nắm đấm cách Yuste vài xentimet. Tuyên Tử Phương ôm chặt eo Tô Kỷ, khẩn khoản nói:
“Không giống như thầy nghĩ đâu... Đây là Yuste, là sinh viên học viện chúng ta.”
Sắc mặt Tô Kỷ không hề thay đổi, anh lạnh lùng đáp: “Tôi biết.”
Tuyên Tử Phương trợn mắt: “Nếu biết thì tại sao thầy lại...” Cậu biết rõ tính cách của Tô Kỷ như vậy, đột nhiên lại đánh người không nương tay thế này không giống thầy chút nào.
Tô Kỷ nói: “Biết là một chuyện, giáo huấn hắn là một chuyện khác. Biết không có nghĩa là tôi để hắn chạm vào người cậu.”
Tuyên Tử Phương ngẩn người, Yuste tránh được một cú đấm lại nở nụ cười kỳ dị, hết nhìn Tuyên Tử Phương lại quay sang nhìn Tô Kỷ, băn khoăn nói: “Ồ, hóa ra pheromone Omega trên người cậu bị hương vị Alpha của người này cưỡng chế... Giờ thì tôi hiểu rồi, hèn gì trên người cậu lại có loại mùi vị khiến tôi chán ghét.”
Tuyên Tử Phương rất muốn táng Yuste một cái, bịt miệng cậu ta lại. Nội tâm Tuyên Tử Phương gào thét: Đờ mờ cậu, dù cậu không thích Tô Kỷ thì cũng không nên trước mặt anh ta mà nói xấu anh ta chứ! Tôi còn đang cố gắng giúp cậu kìm anh ta lại, chứ với trình độ của một Alpha lại rèn luyện hằng ngày như Tô Kỷ, nếu anh ta thật sự muốn chỉnh chết cậu thì tôi cản không nổi đâu. Tô Kỷ yên lặng như vậy là đang bắt đầu bình tĩnh lại, đờ mờ cậu, cậu muốn chết hay sao mà lựa trúng lúc này mà nói năng lung tung?
Cằm Yuste sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn Tô Kỷ khiêu khích: “Cậu ta họ Tuyên, không phải họ Tô, thầy là gì của cậu ta? Cậu ta muốn kết bạn với ai thì cũng phải có được sự đồng ý của thầy sao?”
Tuyên Tử Phương trừng mắt, khẽ quát: “Yuste...”
Yuste không đếm xỉa lời can ngăn của Tuyên Tử Phương, kiêu ngạo nhướng mày nói: “Tôi cứ thích đè cậu ta ra làm đấy, thầy quản được chắc?”
Yuste nói xong, ánh mắt Tô Kỷ lại tràn ngập sát ý.
Nội tâm Tuyên Tử Phương gào thét báo động nguy hiểm đang đến, nhưng cậu cũng không dám thả lỏng cánh tay. Không thể để Tô Kỷ điên lên mà lao vào đập Yuste ra bã được.
“Rất tiếc” Thật bất ngờ, Tô Kỷ lại không hề tức giận, anh còn vỗ vỗ mu bàn tay Tuyên Tử Phương, ý bảo rằng không cần phải ôm eo mình nữa, nhếch môi nói: “Cha ba Tử Phương giao cậu ấy cho tôi, tôi vừa là người giám hộ vừa là thầy của cậu ấy. Vì thế, tôi hoàn toàn đủ tư cách để quan tâm đến vấn đề sinh hoạt của cậu ấy. Hơn nữa, cái cậu cảm nhận được trên người Tử Phương không phải là khí vị của tôi, mà là dấu hiệu của tôi.”
Yuste nhíu mày, ánh mắt có chút không cam lòng.
Tô Kỷ lại nói: “Tóm lại, cậu căn bản không đủ tư cách để so sánh với tôi.”
Yuste bạo dạn nói: “Được rồi, cứ cho là vậy đi... Nhưng thầy thân là thanh tra do tổng bộ bổ nhiệm, thế mà lại ra tay đánh sinh viên học viện. Nếu tôi đem giấy kiểm tra thương tích tố cáo với Bộ tư lệnh Hoàng gia, chắc cuộc sống của thầy cũng sẽ vui vẻ và thú vị hơn nhiều nhỉ.”
Tô Kỷ thản nhiên nói: “Cậu cứ thử đi.”
“Chuyện này... Yuste...” Cuối cùng Tuyên Tử Phương cũng tìm được cơ hội chen vào giữa hai người, nói được nửa câu đầu thì hai người kia đã dùng bản mặt lạnh băng nhìn cậu, nửa câu sau cậu dựa trên nét mặt của từng người mà dè dặt nói: “Chuyện cậu nên làm lúc này là đi chữa vết thương chứ không phải đi tố cáo người khác. Còn thầy, em đã trưởng thành rồi, em không cần người giám hộ...”
Tô Kỷ cùng Yuste nhất thời im lặng, tròn mắt nhìn Tuyên Tử Phương.
Tuyên Tử Phương cười cười nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi. Yuste chỉ muốn biết kích cỡ mắt kính của em, mà thầy lại hiểu lầm rằng cậu ta đang giở trò. Tóm lại, trên thực tế không ai sai hết.”
Tô Kỷ nói: “Tử Phương, không phải...”
Yuste cũng phản kháng: “Thực ra tôi không...”
Tuyên Tử Phương vỗ vai Yuste, cười nói: “Rồi rồi, tôi thay mặt thầy xin lỗi cậu, cậu không cần phải cứng đầu như vậy?”
Khóe miệng Yuste co rút: “Cứng đầu?”
Trong chuyện này, mặc dù nhìn vào thì thấy Tuyên Tử Phương ở phe trung lập đứng ra hòa giải, nhưng Yuste lại nhận ra điệu bộ cùng lời nói của cậu lại thiên vị Tô Kỷ một chút. Tô Kỷ nói đúng, hai người bọn họ căn bản không thể đem ra so sánh được.
Trên đường về, Tuyên Tử Phương luôn quan sát vẻ mặt của Tô Kỷ, nhưng Tô Kỷ nguyên một chặng đường dài vẫn im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cậu đành mở lời trước đổi đề tài:
“Thầy đến đón em sao?”
“Ừ.”
“Thầy không vui sao?” Tuyên Tử Phương thấp thỏm nói: “Có phải em đã nói sai chuyện gì không?”
Tô Kỷ nhìn cậu một cái, đáp: “Không.”
Tuyên Tử Phương cau mày: “Một người đang tức giận sẽ nói rất ít. Nãy giờ em hỏi cái gì thầy cũng chỉ đáp bằng một hai từ.”
Tô Kỷ nghe vậy liền nở nụ cười.
Tuyên Tử Phương buồn bực nói: “Hở, giờ thì dùng nét mặt để trả lời em luôn?”
Tô Kỷ mỉm cười nói: “Không phải, vừa rồi tôi suy nghĩ chút chuyện.”
“Thầy suy nghĩ chuyện gì? Thầy lo lắng Yuste sẽ đi tố cáo thầy?”
Tô Kỷ lắc đầu: “Không phải, cậu ta không có đủ chứng cứ, cho dù có đi tố cáo cũng vô dụng. Hai đòn vừa rồi đều có thể xét thành vết thương sau khi đấu đối kháng.”
“Ừm...”
Tô Kỷ lại nói: “Vừa rồi cậu cùng bạn bè vui chơi vui không?”
“Cũng được.” Tuyên Tử Phương gãi đầu nói: “Nhưng mà em cứ có cảm giác là bản thân đã quên mất chuyện gì....”
Tuyên Tử Phương sờ túi áo, trố mắt hô:
“Chết, di động!”
Quên trả di động cho Thượng Tư Yên rồi!
Nhưng mà lúc này cậu không có thời gian mà nghĩ đến vấn đề này nữa, bởi vì cậu đang bị Tô Kỷ ép lên cửa ra vào mà hôn.
Lần này Tô Kỷ hôn mạnh bạo hơn mọi khi, đầu lưỡi anh trong miệng Tuyên Tử Phương ra sức tàn sát xâm chiếm bừa bãi, mút lấy đầu lưỡi cậu. Không khí giữa hai người mỗi lúc một nóng lên, tràn ngập khí tức Alpha của Tô Kỷ, thắt lưng Tuyên Tử Phương lại bị vật gì đó nóng nóng chạm vào, không ngừng chứng minh sự tồn tại của nó.
“Ưm...” Tuyên Tử Phương bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, dựa lưng vào cửa ra vào, cố gắng giữ lấy hai cánh tay Tô Kỷ để đứng thẳng người. Tô Kỷ cứ thế mà hôn triền miên, cho đến khi môi Tuyên Tử Phương bị cắn mút đến sưng đỏ mới buông ra. Anh cúi người, thấp giọng hỏi:
“Khi nãy cậu ta chạm vào chỗ nào trên người cậu?”
“Hở?” Tuyên Tử Phương hoàn toàn mù tịt, suy nghĩ một hồi mới kịp nhận ra “cậu ta” ở đây chính là Yuste, nói: “Chắc là đuôi mắt và cằm...”
Tô Kỷ cúi người hôn lên khóe mắt Tuyên Tử Phương, liếm nhẹ.
“!!!”
Không để Tuyên Tử Phương kịp phản ứng, Tô Kỷ lại dời môi xuống phía dưới, ra sức ngậm liếm cằm của cậu.
Tuyên Tử Phương ngạc nhiên nhìn Tô Kỷ, tim lại đập thình thịch khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương. Ánh mắt ấy vừa mang theo dục vọng chiếm đoạt, vừa mang nét dịu dàng yêu thương.
Tuyên Tử Phương dường như hiểu ra chuyện gì đó.
“Thầy...” Tuyên Tử Phương do dự nói: “Thầy... cũng bị pheromone của Omega ảnh hưởng sao?”
Tô Kỷ giật mình. Nhìn Tô Kỷ lộ ra biểu tình như vậy, Tuyên Tử Phương càng cho rằng mình đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề. Cậu nói: “Xin lỗi, em hoàn toàn xem nhẹ chuyện thầy cũng là một Alpha... Tính ra thì thầy cũng không lớn hơn em là bao, cũng là còn đang độ xuân thì, bừng bừng nhiệt huyết, tinh lực tràn trề...”
“Không phải... Tôi...” Tô Kỷ thở dốc, định nói gì đó nhưng lại nhận ra đây không phải là lúc để nói ra. Anh cứ thế mà nhìn Tuyên Tử Phương, vẻ mặt muốn nói mà không thể nói này là sao?
Tuyên Tử Phương ho khan một tiếng, nói tiếp: “Thầy, tuy rằng thầy toàn nói mình độc thân vui tính, nhưng mà em nghĩ là thầy cũng thích một người nào đó... Hôm đó anh Lục nói rằng em là nhân vật chính trong buổi đám hỏi mà bác Tô muốn an bài cho thầy, nhưng thầy lại cự tuyệt bác ấy, như vậy thì chắc hẳn thầy cũng đã có người trong lòng...”
Tô Kỷ nhìn cậu chăm chú, hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vì thế...” Tuyên Tử Phương không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nói: “Nếu không cần thiết thì chúng ta không nên đụng chạm thân thể quá mức.”
Tô Kỷ niết cằm Tuyên Tử Phương, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
“Trên thực tế, cậu đoán đúng rồi. Đúng là đôi lúc tôi bị pheromone của cậu hấp dẫn, còn cha tôi lại muốn tôi kết hôn với cậu. Đúng là tôi đang thích một người, một Omega cực kỳ ngốc nghếch... Nhưng tôi muốn cậu biết, tôi chỉ cương với người tôi thích.”
Tuyên Tử Phương gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên em cảm thấy chúng ta nên... CÁI GÌ!?”
Đôi mắt cậu ngạc nhiên mở to, miệng há hốc, não bộ không theo kịp ý nghĩa câu nói sau cùng của Tô Kỷ.
“Tôi sợ rằng em không thích tôi, vì thế phải dằn lòng để gặp em, lại gần em, để em từ từ thích tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để hoàn thành kế hoạch dài hơi này. Nhưng mà...” Tô Kỷ bình tĩnh cười nói, vỗ má Tuyên Tử Phương, cũng tách khỏi người cậu: “Tử Phương, người đang lo lắng và đang nói dối cũng nói rất nhiều.”
Tô Kỷ thấp giọng cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó xoay người bước vào phòng tắm.
Tuyên Tử Phương ngây ngốc đứng yên một chỗ, đến khi có tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra mới giật mình, sợ hãi chạy về phòng, khóa trái cửa, sau đó bấm điện thoại gọi về nhà.
Khi hình ảnh ba cậu xuất hiện, Tuyên Tử Phương vẫn còn đang thất thần.
Ông cau mày: Con yêu, con gọi về nhà chỉ để cho ba ngắm nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của con thôi sao?”
Tuyên Tử Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không phải, con...”
“Để ta đoán một chút.” Ông ngắt lời Tuyên Tử Phương, cười xấu xa nói: “Hiện tại con rất hoang mang, hơn nữa nguyên nhân khiến con hoang mang là chuyện tình cảm đúng không?”
“Vâng...”
Ánh mắt người ba thân thương lập tức sáng bừng: “Này, có phải con và Tiểu Tô làm chuyện đó rồi đúng không? Hai đứa không cẩn thận nên con mang thai rồi? Không sao, ba chấp nhận được hết.”
“Không có!” Tuyên Tử Phương đỏ mặt đáp: “Con chỉ muốn hỏi ba một chuyện. Làm thế nào để biết rằng mình không thích một người?”
Vừa hỏi xong, Tuyên Tử Phương nhận ra hình như mình hỏi sai người rồi.
Ông ngẩn người, kinh ngạc nói: “Đã hơn nửa học kỳ mà hai đứa bây chỉ phát triển đến bước này thôi sao. Nói thật thì ba bất ngờ với sức chịu đựng của Tiểu Tô đấy, thằng nhỏ nhất định bị nghẹn chết rồi.”
Tuyên Tử Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Giờ thì ba không thèm quan tâm đến con mà chỉ để ý đến Tô Kỷ thôi sao?”
“Hơ, đương nhiên là ba cũng quan tâm con mà.” Ông trừng mắt nhìn con trai, nói: “Con khờ hơn ba dự đoán, so với cha con chỉ có hơn chứ không có kém. Biết thế lúc trước ba chấp nhận lời đề nghị của bác Tô luôn cho rồi.”
“Khoan đã...” Tuyên Tử Phương nhìn chằm chằm ba, nói: “Ba vừa nói cái gì? Đề nghị gì?”
“Là cho hai đứa bây đính hôn trước rồi mới phát triển tình cảm...” Ông nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Nhưng mà chuyện này ta nghĩ nên để Tiểu Tô nói rõ với con thì hơn.”
“Con cảm giác như mọi người đang giấu diếm con chuyện gì....”
“Con trai, tin ba đi, chúng ta không bao giờ để con phải chịu oan ức đâu.”
“Vậy giờ ba có thể trả lời con vấn đề con vừa nêu được không?”
“Muốn biết con có thích lăn giường cùng Tiểu Tô hay không dễ lắm. Ta đề nghị giờ con dừng sử dụng thuốc ức chế, lúc con bước vào kỳ phát tình, con muốn ai tiến vào cơ thể con nhất thì đó là người con thích...”
“...”
“Nhưng nếu lúc đó con cho rằng ai cũng được, miễn là giúp con vượt qua kỳ phát tình, thì tức là con không thích ai hết.”
“...”
“Lúc đó thì con có thể nhờ Tiểu Tô ở phòng kế bên giúp con một tay, thằng bé nhất định sẽ giúp con, sau đó hai đứa có thể tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, Tiểu Tô cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm với con.”
Tuyên Tử Phương không thể nhịn được nữa, quát: “Con được ba sinh ra thật sao?”
“Chuyện này thì con không cần nghi ngờ.” Ông điềm tĩnh đáp: “Con yêu, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, suy nghĩ ngờ nghệch chậm tiêu của con chắc chắn được di truyền từ cha con.“.