Cho đến khi hô hấp hai người đều hỗn độn, Tô Kỷ mới buông Tuyên Tử Phương ra, ánh mắt vẫn như cũ đặt trọn lên người Tuyên Tử Phương, ánh mắt tràn ngập say mê cùng tình ý vô hạn. Trong mắt anh dường như chỉ có cậu, chỉ phản chiếu hình bóng của cậu.
“Được rồi.” Tô Kỷ thấp giọng nói: “Công việc đánh dấu đã xong, giờ chúng ta vào vấn đề chính.”
Tuyên Tử Phương mờ mịt nhìn Tô Kỷ, tỏ ý không hiểu. Cái gì mà vấn đề chính với chả vấn đề phụ?
Tô Kỷ nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh thích em.”
“Hơ...”
Tuyên Tử Phương ngẩn người, sau đó khiếp sợ trợn mắt nhìn Tô Kỷ, lại thốt lên: “Ơ... ơ...”
Nói một cách chính xác thì Tô Kỷ, ba hay anh Lục cũng từng nói bóng nói gió, từng bước một đánh sập pháo đài tâm lý của Tuyên Tử Phương. Bản thân cậu cũng nảy sinh loại tình cảm mông lung khó giải thích với Tô Kỷ, nên Tuyên Tử Phương nghĩ rằng mình sẽ không phản ứng đầy kinh ngạc trước lời tỏ tình của Tô Kỷ như vậy.
Chỉ là...
Tuyên Tử Phương cứng ngắc nói: “Chuyện này... hình như quá đột ngột thì phải...”
Không lời dạo đầu, cũng không tạo không khí, cứ vậy mà đi thẳng vào chủ đề, rất giống với phong cách bình thường của Tô Kỷ.
Tô Kỷ nói: “Không đột ngột, trước đó anh cũng từng nói với em, anh chỉ phản ứng với người anh thích. Anh tin em có thể hiểu được ý tứ của câu nói đó. Lần này chỉ là nói thẳng luôn thôi.”
“Nhưng mà...” Tuyên Tử Phương gãi gãi đầu nói: “Em còn tưởng rằng thầy sẽ nói điều gì làm nền để dẫn vào...”
Tô Kỷ nghiêm túc nhìn cậu, giọng điệu hơi vội vàng nói: “Ở học viện tạo nền đủ rồi, còn chờ nữa anh không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì xấu. Thời gian càng dài thì anh lại càng không tin tưởng vào khả năng thành công của mình. Anh đã lên kế hoạch trong ba tháng là phải bắt...”
Tuyên Tử Phương tròn mắt, cắt lời Tô Kỷ: “Khoan đã! Thầy, thầy không xem em là một nhiệm vụ phải hoàn thành đó chứ?”
Tô Kỷ giật mình, sau đó cười khổ: “Không phải, anh đối với em là thật lòng, không phải là muốn chinh phục hay vui đùa gì cả. Chỉ là... chỉ là anh đã quen với việc làm việc gì cũng phải cẩn thận, chuẩn bị kỹ càng.”
Tuyên Tử Phương lắc đầu nói: “Thật xin lỗi... Thầy như vậy làm em cảm thấy hơi...”
“Anh biết.” Tô Kỷ cúi đầu, mím môi: “Lại thất bại rồi.”
Khóe miệng Tuyên Tử Phương run rẩy, ài, dựa theo kế hoạch của thầy ấy thì không lẽ khó thành công đến mức ấy?
Không ai muốn đem chuyện tình cảm của mình ra làm phó bản đánh đi đánh lại. Tuyên Tử Phương hiểu cách thức tỏ tình độc đáo này của Tô Kỷ bị ảnh hưởng phần nhiều bởi phong cách làm việc của anh, trước khi làm chuyện gì luôn lập ra kế hoạch tỉ mỉ hoàn mĩ, giống như lúc anh đề ra bảng kế hoạch luyện tập chi tiết để huấn luyện Tuyên Tử Phương vậy.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương cũng thấy thương, nhịn không được nói: “Vậy thì... thầy nói thử xem thầy thích em ở điểm nào?”
Tô Kỷ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Nếu nói thì em sẽ đồng ý?”
“...”
Tuyên Tử Phương không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, ôm bụng cười rộ: “Thầy, em phải nói với thầy rằng kế hoạch trước đó của thầy rất tốt, em cũng bị thầy... Ờm... Nhưng mà đến phút chót thì em thật sự tin rằng thầy chưa từng trải qua chuyện yêu đương với ai hết. Thầy tỏ tình thế này, chậc, đúng là không có kinh nghiệm tí nào.”
Mặt Tô Kỷ ửng đỏ, anh gật đầu nói: “Phải... Đúng là anh không có kinh nghiệm.”
Tuyên Tử Phương nói: “Trong lúc bày tỏ tình cảm thì lời tỏ tình phải thật mượt mà, trôi chảy. Trước hết phải tạo nên một không khí lãng mạn rồi sau đó mới nói ra những lời tâm huyết của mình. Đừng nghĩ rằng phương pháp đó lỗi thời, nó vẫn còn hiệu quả lắm... Ba em nói như vậy.”
Tuyên Tử Phương nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy anh làm lại nhé?”
“Thôi...” Tuyên Tử Phương phát hiện bản thân cùng đối phương đang bàn luận vấn đề gì, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào, liên tục khoát tay nói: “Không cần, em đã biết tâm ý của thầy.”
Cậu thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Tô Kỷ nói ra những lời mật ngọt như vậy sẽ như thế nào. Có lẽ rất buồn cười và kỳ lạ.
Tô Kỷ hơi luống cuống, vội nói: “Vậy giờ anh phải làm gì?”
“Em cũng không biết...”
Nội tâm Tuyên Tử Phương gào thét: Em cũng đâu có kinh nghiệm gì đâu, quân sư tình cảm duy nhất của em là ba, nhưng ba không đáng tin chút nào hết!
Tô Kỷ trầm mặc một chút, sau đó nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương hỏi: “Không biết em còn nhớ hay không, khi còn bé anh cùng cha đến nhà em ở một thời gian. Lúc rời đi em một mực ôm lấy anh, nhất định không chịu để cho anh đi.”
Tuyên Tử Phương ngạc nhiên, mờ mịt nói: “Ừm... Không nhớ rõ lắm, em chỉ còn nhớ vài đoạn ký ức vụn vặt thôi.”
“Anh thích em từ lúc ấy.”
“Này...”
Tô Kỷ lại nói:
“Có thể em không để những chuyện ngày bé trong lòng, nhưng thỉnh thoảng ba của em đều kể chuyện của em cho cha anh nghe, còn có ảnh chụp của em nữa. Nói cách khác, anh cũng nhìn em lớn lên từng ngày.”
“Dù em không có ấn tượng gì với anh, nhưng anh đã thích em từ rất lâu rồi.”
Trước lời bày tỏ của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương nhất thời không biết nói gì.
“Anh luôn chờ em lớn lên, sau đó sẽ thực hiện lời hứa của mình năm xưa, trở thành Omega của anh.”
“Em... Lúc đó còn quá nhỏ, em còn không biết rằng bản thân sẽ là một Omega đâu...”
“Không sao cả.” Tô Kỷ nói: “Ngay cả khi em là Alpha, anh cũng nguyện được yêu em, ở bên em, chăm sóc em. Đoạn tử tuyệt tôn cũng được.”
Tuyên Tử Phương nuốt nước bọt, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Nhưng mà, khi chúng ta gặp lại nhau, em lại quên mất anh, không thích anh...”
“Thầy...”
Tô Kỷ không để cậu nói tiếp, mỉm cười đầy suy sụp: “Cha nói anh quá sức giữ mình, từ chối lời đề nghị của ông thể nào cũng có ngày phải hối hận. Nhưng nếu anh được chọn thêm một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy. Anh muốn theo đuổi em, chờ cho đến khi em thật sự chấp nhận anh thì thôi.”
“Khoan đã...” Tuyên Tử Phương tò mò hỏi: “Ba em và anh Lục đều nói đến chuyện đám hỏi kia, nhưng mà tại sao em lại không được biết gì về nó hết vậy?”
Tô Kỷ thản nhiên đáp: “Chuyện đó là do cha anh đơn phương đồng ý, mà cha cũng không nói là đám hỏi. Nguyên văn lời nói của ông ấy là: “Thích ai thì mang về nhà, giấu đi, biến người đó thành người của con.“. “
Mặt Tuyên Tử Phương đen thui, đây là lời của một thượng tướng của đất nước sẽ nói sao? Đây thật sự là lời đề nghị cho một đám hỏi?
Tuyên Tử Phương đồng tình với sự từ chối của Tô Kỷ, nói: “Thầy lại làm ngược lại.”
“Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng.” Tô Kỷ cúi đầu nhìn Tuyên Tử Phương nói: “Anh muốn làm em từ từ thích anh, để cha anh hiểu được rằng quyết định của anh mới là chính xác nhất. Nhưng mà... có lẽ lần này chúng ta gặp cha, ông sẽ lấy chuyện này ra để trêu chọc anh.”
“Khoan, chúng ta?”
“Cha mẹ của em cho phép em tận hưởng kỳ nghỉ đông ở nhà anh. Hai người chưa nói với em chuyện này?”
Tuyên Tử Phương mờ mịt nói: “Có thấy nói gì đâu...”
Ầy, khoan, có lẽ đôi chim cu ấy lại muốn đi hưởng tuần trăng mật thứ n của mình, quyết tâm bỏ cái bóng đèn to đùng là mình ở nhà cũng nên.
Tô Kỷ nói: “Chắc là hai người quên nói cho em biết. Sau khi học kỳ một kết thúc, cha sẽ đến đón chúng ta về nhà. Em đồng ý ở lại nhà anh trong suốt kỳ nghỉ đông không?”
Tuyên Tử Phương theo bản năng mà lắc đầu, bác Tô hóa ra là con người đáng sợ như vậy, còn chưa nhìn thấy ông mà đã lời nói chắc như đinh đóng cột kia dọa. Em thà cùng anh Lục tiếp tục gặm cơm căn tin sống qua ngày còn hơn là về nhà thầy...
Tô Kỷ cười cười: “Chúng ta chỉ ở chơi vài ngày rồi lại quay lại đây.”
“Vậy thì được...” Tuyên Tử Phương gật đầu, lại nói: “Em không biết nên sống cùng với bác Tô như thế nào nữa...”
“Có anh ở đây, cha sẽ không đối xử với em như vậy.”
“Thầy nói như thế khiến em càng lo lắng...”
Tô Kỷ nhìn cậu, vui vẻ nói: “Nếu em lo lắng như vậy thì chấp nhận lời tỏ tình của anh đi. Như vậy thì cha cũng không châm chọc anh, cũng không muốn xét nét em từng tí một.”
Tuyên Tử Phương: “...”
“Em muốn suy xét một chút. Em cũng muốn một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Được.” Tô Kỷ dừng tầm mắt ở trên người cậu, nói: “Anh luôn chờ em.”
Tuyên Tử Phương bất ngờ, vô thức đưa tay sờ hai má đang nóng bừng của mình.
Nguy hiểm quá, lần đầu tiên không bị lời nói của Tô Kỷ câu đi mất, suýt chút nữa là gật đầu đồng ý rồi.
Tuyên Tử Phương lau mồ hôi trên trán, nói rằng muốn thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi do luyện tập nãy giờ. Thay xong, vừa lúc bước ra ngoài thì cậu nghe thấy tiếng Tô Kỷ và Lục Cảnh Đàn đang nói chuyện với nhau. Hai người hình như đang thảo luận về hướng đi của quân đội hiện tại, nhưng sau khi xong chuyện, Lục Cảnh Đàn lại nhìn Tô Kỷ cười mờ ám: “Nghe nói cậu muốn dẫn con dâu về ra mắt nhà chồng sao?”
Tô Kỷ lạnh lùng sửa lại: “Là mời em ấy về làm khách của nhà tôi thôi.”
“Thầy luôn miệng nói với anh về chuyện này, nghe giọng điệu của thầy thì có vẻ thầy rất mong chờ đó.”
“Anh Lục, nếu không còn việc gì khác thì anh có thể dọn hành lý và rời khỏi nơi này được rồi.”
Lục Cảnh Đàn cau mày: “Ê, cậu đúng là một kẻ vô tình, tốt xấu gì thì mấy ngày nay anh đây cũng chăm sóc Omega của cậu từng li từng tí một.”
“Cảm ơn anh Lục.” Tô Kỷ nói: “Anh còn tiện tay dạy luôn cho cậu ấy phong thái ngả ngớn của anh nữa.”
Lục Cảnh Đàn cùng Tô Kỷ lại im lặng trừng mắt nhìn nhau, không khí mỗi lúc một căng thẳng. Tuyên Tử Phương định đi lên hòa giải, nhưng lại phân vân không biết có nên hay không. Lục Cảnh Đàn thấy người nào đó đang đứng hoang mang phía sau lưng đàn em của mình, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Tô Kỷ, cười hiền nói:
“Được rồi, tôi đi là được chứ gì. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long. Cậu phải hết sức trân trọng em ấy đó. Ài, em trai à, cậu muốn có được người ta rất lâu rồi phải không, nhưng mà để đạt được mục đích thì vẫn còn xa lắm.”
Lục Cảnh Đàn đặc biệt nhấn mạnh nhấn nhá mấy chữ “vẫn còn xa lắm”, thái dương Tô Kỷ lập tức nổi gân xanh. Còn Lục Cảnh Đàn dọn xong hành lý, cười ha ha xách vali rời đi. Trước khi đi anh còn chịu khó kể cho Tuyên Tử Phương nghe lúc còn ở học viện Tô Kỷ phúc hắc âm hiểm thế nào, đã vậy còn không thèm coi trọng người đàn anh đáng mến đã thò tay giúp đỡ biết bao nhiêu là phi vụ. Lục Cảnh Đàn khuyên Tuyên Tử Phương đừng bao giờ mềm lòng mà tin Tô Kỷ.
Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười, đành phải ngồi nghe anh tâm sự kể lể rồi dặn dò các kiểu.
Vất vả lắm mới tiễn được Lục Cảnh Đàn, quay người lại nhìn thấy Tô Kỷ đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, sắc mặt âm trầm.
Ngày hôm nay thật thú vị.