Sau khi cùng Yuste bàn bạc kỹ càng, Tuyên Tử Phương đi theo cậu đến địa điểm trao đổi tù binh mà hệ thống chỉ định.
Tù binh dù được xem là một thành viên đội ngũ, nhưng lại không được mang bất kỳ thiết bị liên lạc hay vũ khí nào, hơn nữa, nếu tù bình ở trong doanh trại địch hơn ba phút cũng không được tính là chiếm cứ thành công.
Tuyên Tử Phương mặc tù phục bằng vải thường, không có giá trị bảo vệ nào, tay áo cùng ống quần hơi ngắn. Cảm giác rất thật, trên tay còn mang cả còng tay, cả bộ chỉ có một chiếc chìa khóa. Lúc trao đổi tù bình hai bên sẽ trao đổi chìa khóa cho nhau.
Nhìn bộ quân phục phẳng phiu của Yuste, Tuyên Tử Phương có cảm giác bản thân vừa lăn lộn trong bụi rậm xong.
Có lẽ trong lúc hạng mục đánh trận giả diễn ra, fan club kia có lẽ cũng phân tán khắp nơi để xem, Tô Kỷ cũng không cần phải nghĩ cách xâm nhập vào hang fan club để xem bọn họ sẽ làm cái gì.
Yuste nhíu mày: “Nhìn cái gì? Chúng ta đến sớm rồi.”
Tuyên Tử Phương gật đầu: “Chúng ta đi sớm, hơn nữa bọn họ muốn đến đây cũng phải vượt qua một con sông.”
Yuste nhìn Tuyên Tử Phương, cảm giác trong lời nói của cậu có ý nghĩa sâu xa. Đối phương mang tù binh đến, Yuste cũng không nghĩ thêm nữa.
Người mang tù binh đến là đội trưởng, anh ta ngạc nhiên nhìn Yuste, nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi trao đổi tù binh thì bắt đầu đếm ngược, thời gian còn lại còn chưa đến mười phút.
Tù binh của đối phương là một Beta, cao hơn Yuste một cái đầu, nhìn qua có vẻ khá khỏe mạnh. Yuste cùng Tuyên Tử Phương trao đổi ánh mắt, rồi mang tù binh Beta kia rời đi, còn Tuyên Tử Phương cũng cùng đội trưởng của đối thủ về đại bản doanh của họ.
Hệ thống bắt đầu đếm ngược. Mỗi người đều đeo đồng hồ trên tay để xem giờ. Càng đến gần thời điểm bắt đầu, không khí càng trở nên khẩn trương.
Sau khi đội trưởng chọn người canh giữ tù binh và kiểm tra lộ trình tấn công, từng người xách vũ khí lên, bậc thầy cơ giáp vào vị trí, chiến sĩ số 1 và số 2 bắt đầu xuất phát.
Tuyên Tử Phương đoán bên mình cũng đã bắt đầu động thủ.
Lúc này trong doanh trại chỉ còn đội trưởng, bậc thầy cơ giáp cùng chiến sĩ số 3, số 4.
Chiến sĩ số 3 phụ trách trông chừng tù binh, ngoài dự đoán của Tuyên Tử Phương, y là một Alpha, vóc dáng cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn, là người có năng lực mạnh nhất. Tuyên Tử Phương nhíu mày, tên này khó đối phó đây.
Ngược lại, đội trưởng của bọn họ tuy không thuộc top 10, nhưng ánh mắt quan sát lại sắc bén hơn cả Halse. Hắn thấy người đưa Tuyên Tử Phương đến là một Beta, điều này có nghĩa là đối phương không để tâm đến tù binh này cho lắm, nói cách khác, chiến lực của đối phương có lẽ không cao, khả năng phòng thủ cũng không được tốt.
Như vậy, chắc chắn Halse sẽ chủ động tấn công, như vậy nếu biết tránh né có thể tránh được đòn đánh úp, lấy thủ để công. Vì thế ngay từ đầu hắn chỉ cho hai chiến sĩ có sức chiến đấu ngang nhau để do thám tình hình, toàn đội rút khỏi đại bản doanh, chỉ để lại tù binh Tuyên Tử Phương cùng chiến sĩ Alpha mạnh nhất.
Quả nhiên, đội trưởng đối phương cũng nhận ra không thể đánh chiếm đại bản doanh của đối thủ trong thời gian ngắn nên hắn mới giữ lại cơ giáp làm con át chủ bài, rút ngắn khoảng cách giao chiến.
Thời gian đếm ngược kết thúc.
Không khí càng lúc càng khẩn trương. Trong lúc hai bên còn đang rà soát vị trí, thăm dò, tiếp cận lẫn nhau thì hệ thống thông báo trên màn ảnh dữ liệu:
Đội đỏ: -30.
Đội xanh: 0.
Thời gian trận đấu còn 00: 14: 09.
Ở đại bản doanh đội đỏ, Halse tức đến mức không thở được, tay run run chỉ vào Yuste: “Cậu... cậu dám giết tù binh!”
Yuste bắn hai phát, một phát vào đầu, một phát vào tim tù binh, nơi viên đạn bay đến xuất hiện chất lỏng màu đỏ, hệ thống phán định tù binh đã chết.
“Giết hết, giờ chỉ cần nghĩ cách bù điểm là được.” Yuste lau tay, nhìn người tù binh kia nói: “Được rồi, giờ thì cậu rời khỏi chiến trường đi.”
“Tù binh” ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, trận đấu bắt đầu chưa đến một phút đồng hồ đã chết, lại không thể nói gì, đành phải theo trọng tài mang một thân đầy “máu” rời đi.
Halse giận dữ quát: “Giờ thì tốt rồi! Mới bắt đầu chưa gì đã thua ba mươi điểm, đuổi theo kiểu gì đây?”
Yuste nhíu mày: “Trận đấu bắt đầu, việc chúng ta phải làm lúc này là tấn công kiếm điểm. Không có tù binh thì chúng ta càng đỡ lo lắng.”
Đờ cờ mờ, không lo lắng cái đầu mày ấy. Ba mươi điểm lận đó!
Toàn đội sốc trước hai phát súng xử gọn tù binh của Yuste, sau khi kịp phản ứng cũng không biết nên nói cái gì, nhưng ánh mắt nhìn Yuste đều mang ý trách móc.
Yuste xách súng lên, nói: “Giờ không phải nên phái người đi đánh quân tiên phong sao? Tôi đi.”
Mại Khắc tiến lên một bước nói: “Đợi đã, tôi cũng đi.”
Halse đen mặt, sau đó cũng bình tĩnh lại, dựa trên kế hoạch ban đầu thì một người do thám, một nhóm giải cứu tù binh, bậc thầy cơ giáp và Halse thì ở lại đại bản doanh.
Đạt Lợi an ủi y: “Cho chúng nó làm vật hy sinh cũng được, những kẻ đi ngược lại với chúng ta chết cũng không sao. Những người còn lại đều là người của ta, chỉ cần chúng ta đoàn kết thì có thể chiến thắng.”
Sắc mặt Halse âm trầm, y nói: “Chúng ta mới bắt đầu đã thua đối phương những ba mươi điểm, nếu bọn họ chết thì chẳng phải điểm càng thấp hơn đối phương sao?”
Đạt Lợi biết mình nói sai đành ngậm miệng.
Cùng lúc đó, bên đội xanh, đội trưởng Niky nhìn màn hình trầm mặc một hồi, nói: “Có lẽ tôi đoán sai rồi, trở về đại bản doanh ngay lập tức.”
Toàn đội gấp rút quay trở lại, đi được nửa đường lại nhận được thông báo từ hệ thống:
Đội đỏ: -10.
Đội xanh: 0.
Thời gian trận đấu còn 00: 12:20.
Niky không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Tại đại bản doanh đội xanh, Tuyên Tử Phương tựa mình vào tường thở dốc, tay còn hơi run. Trong tay cậu là chìa khóa mở còng tay, Tuyên Tử Phương run tay nên không mở được còng mấy lần. Tuyên Tử Phương đau đến mức trán đầy mồ hôi, cổ tay đã sưng tấy.
Chiến sĩ Alpha canh chừng cậu đã bị đánh ngất nằm trên mặt đất.
Người này quả thật rất khó đối phó, sức lực cao hơn Tuyên Tử Phương, cậu tay không đánh lộn với y vài hiệp mới miễn cưỡng ép hắn xuống đất, vì thế cũng không tránh khỏi bị y đánh cho bị thương vài chỗ. Hệ thống không xét đối phương thua cuộc, Tuyên Tử Phương quyết định đánh y bất tỉnh, lúc này hệ thống mới phán định y mất đi sức chiến đấu, nghĩa là “đã chết“.
Toàn bộ trận đấu đều có camera theo dõi, Tuyên Tử Phương làm gì ở đại bản doanh đối thủ đều được tường thuật trực tiếp, chỉ có hai đội ở bên trong không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Au... Đau đau đau.”
Tuyên Tử Phương nghiến răng trợn mắt cầm chìa khóa mở còng tay, sau đó lục tìm thiết bị liên lạc cùng vũ khí trên người Alpha “cai ngục“.
Đội trưởng đội xanh Niky không ngừng ra sức gọi tên của Alpha này trong bộ đàm. Tuyên Tử Phương không chút suy nghĩ cất bộ đàm đi, sau đó cầm súng đã lên nòng, nhét đạn vào giày.
Lúc trọng tài xuất hiện, hắn nhìn thấy Tuyên Tử Phương đang lột đồ Alpha kia, trợn trừng mắt không nói nên lời.
Tuyên Tử Phương nói: “Tôi mượn quần áo cậu ta một lát, mặc phong phanh thế này khiến tôi không an tâm.”
Chuẩn bị xong xuôi, Tuyên Tử Phương nhanh chóng rời khỏi đại bản doanh, vòng ra phía sau, bơi qua con sông nhỏ, hướng đi khác với hướng của nhóm Niky.
“Tìm cậu ta ngay cho tôi!” Niky điên tiết quát: “Cậu ta chạy chưa xa đâu!”
Hệ thống quy định tù binh chỉ thoát khỏi thân phận tù binh khi được phe mình cứu, một khi tù binh chết, phe nào giết tù binh thì phe đó bị trừ điểm. Tuyên Tử Phương lại tự cứu mình, nhưng vẫn chưa gặp lại đồng đội, nên thân phận của cậu vẫn là tù binh. Trong tay cậu ta là vũ khí của đội xanh, Niky chỉ sợ Tuyên Tử Phương liều chết tự sát, như vậy thì tỉ số giữa hai đội sẽ là -10 và -30, nếu vì thế mà thua thì quá mất mặt.
Đương nhiên Tuyên Tử Phương sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó. Sau khi lên bờ, cậu bí mật ẩn mình trong rừng cây, quan sát tình hình chiến đấu.
Tuyên Tử Phương hy vọng đội đỏ sẽ chiến thắng, đúng lúc đó có tiếng súng từ phía khu núi đá, dường như hai bên đã đụng độ.
Tuyên Tử Phương nhặt một nhánh cây, vẽ ra bản đồ đơn giản. Hai đầu là đại bản doanh của đội đỏ và đội xanh, ở giữa là chiến hào. Phía nam chiến hào là đồi cỏ, vài bụi rậm nhỏ, rừng rậm, đây là địa hình sân nhà của đội đỏ. Phía bắc chiến hào là một dòng sông nhỏ, phía tây là đồi núi cùng núi đá, phía đông lại là một khu rừng khác, cũng chính là nơi Tuyên Tử Phương đang đứng.
Hai bên đại bản doanh đều đặt phía sau núi, lấy địa hình cao làm lá chắn, dễ thủ khó công. Đi về khu núi đá thì sẽ gần đại bản doanh của đội xanh hơn, nhưng lại không dễ đi, khó tấn công, như vậy đội ngũ đang đánh nhau với đội xanh ở núi đá là một tiểu đội nhử mồi.
Hướng tấn công chính xác là vượt qua chiến hào, đi về phía rừng cây.
Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, lấy ra bộ đàm của vị Alpha lúc nãy, nhưng lại không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Có lẽ Niky đã chặn đường truyền để tránh bị nghe trộm.
“Xem ra trận địa chính là bên này...” Tuyên Tử Phương cẩn thận quan sát địa hình, sau đó leo lên một cây cổ thụ, ẩn mình phía sau tầng lá dày, suy nghĩ: “Yuste cùng Mại Khắc có lẽ sẽ không được phái đến đây, vậy người đang đánh nhau ở núi đá là bọn họ.”
Bảy phút sau, âm thanh giao chiến ở khu núi đá từ từ biến mất. Điểm số một lần nữa lại thay đổi:
Đội đỏ: 10
Đội xanh: 20.
Mỗi bên mất một người. Đội đỏ còn sáu người, đội xanh còn năm người.
Tuyên Tử Phương trông ra xa, thấy cơ giáp của đội xanh cùng những thành viên khác của đội xanh đang đến. Bọn họ đến và sắp xếp vị trí nhanh hơn đội đỏ một bước.
Chờ cho đối phương bí mật rút về, Tuyên Tử Phương mới nhìn thấy Sa cùng Mã Kỳ cẩn thận lẻn vào khu rừng, càng lúc càng gần với bẫy rập của đội xanh. Còn Halse và bậc thầy cơ giáp Đạt Lợi vẫn còn ở khá xa, Mại Khắc hoặc Yuste còn đang ở khu núi đá chắc chắn không kịp quay lại.
Tuyên Tử Phương nâng súng, nheo mắt dòm ống ngắm.
Mã Kỳ phán đoán sai, đạp trúng bẫy, bị “địa lôi” nổ văng, hệ thống xác nhận hắn bị trọng thương.
Đội xanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, chiến sĩ số 1 đã vòng ra sau lưng Mã Kỳ, chuẩn bị cho hắn một phát trí mạng.
Nhưng y chưa kịp bước ra thì Tuyên Tử Phương đã nhanh hơn một bước, một phát súng bắn chết đối thủ.
Mã Kỳ hoảng sợ quay đầu nhìn, chiến sĩ số 1 đã bỏ mạng. Song hắn còn chưa kịp vui mừng thì chiến sĩ số 2 đã cho hắn một phát súng.
“Phụt.”
“Đoàng.”
Tuyên Tử Phương từ trên cây nhảy xuống, vòng ra phía sau, chiến sĩ số 2 cũng hy sinh.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, hai người đội xanh chết, đội đỏ cũng mất một người.
Hệ thống tiếp tục cập nhật điểm số:
Đội đỏ: 50.
Đội xanh: 40.
Đội đỏ đang lội ngược dòng. Trận đấu còn bảy phút*.
*Chỗ này tác giả bả tính sai, ban nãy khi Tử Phương đánh ngất “cai ngục” chỉ còn hơn 12 phút, chờ 7 phút ở rừng cây, trận đấu không thể còn 7 phút được.
Đội xanh không còn cách nào khác phải để cơ giáp xông lên tuyến đầu, bắn phá điên cuồng, cỏ cây tan tành xác pháo.
Vị trí ẩn thân của Sa đã bị phát hiện, đội xanh chỉ còn bậc thầy cơ giáp và đội trưởng, cứ cho là bọn họ sẽ chống đỡ được đến khi trận đấu kết thúc, mỗi người còn sống được cộng thêm hai mươi điểm cũng không bằng đội đỏ, vì thế họ quyết định làm liều, bắt được người nào giết không tha.
Tuyên Tử Phương định đi cứu Sa, nhưng mà đội xanh nhất quyết không buông tha cho y, thành ra lúc cứu viện đến Sa đã bị hỏa lực đánh nát, lúc trọng tài mang y ra ngoài vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
Đội xanh giết đỏ mắt, mục tiêu hướng về nhân tố xoay chuyển cục diện Tuyên Tử Phương, tiếc là đối phương hành động quá mạnh mẽ, ẩn thân cực tốt, tìm đánh Tuyên Tử Phương không khác gì tay không bắt cá chạc, mới nhìn thấy bóng dáng đuổi theo lại không thấy đâu.
Vì vậy, mục tiêu tiếp theo của đội xanh là bậc thầy cơ giáp của đội đỏ.
Cơ giáp to hơn người bình thường, rất dễ bị phát hiện, hơn nữa tốc độ hai cỗ cơ giáp không khác nhau lắm, bậc thầy cơ giáp đội xanh ra sức truy quét nhắm Đạt Lợi nã súng.
Tình hình càng lúc càng loạn.
Tuyên Tử Phương tìm được Halse, vũ khí trên người đội trưởng cao cấp hơn chiến sĩ bình thường, còn được trang bị cả súng trường. Nhưng y cứ ngơ ngơ ngác ngác, vẻ mặt mờ mịt, hình như đã bị hành động điên cuồng của đội xanh dọa chết.
“Tỉnh tỉnh!!” Tuyên Tử Phương lắc Halse: “Chúng ta thắng đến nơi rồi, đừng có mà ngồi ngây ngẩn ra để thua vào phút chót.”
Halse hít một hơi thật sâu, gật gật đầu nói: “Chúng ta... sắp thắng.”
“Phải, chỉ cần sống qua năm phút cuối này thôi.” Tuyên Tử Phương nói: “Chúng ta còn ít nhất bốn người, bộ đàm đâu?”
Halse đưa bộ đàm cho Tuyên Tử Phương, hỏi: “Cậu tính làm gì?”
Tuyên Tử Phương không trả lời y, hét vào trong bộ đàm: “Bậc thầy cơ giáp cố gắng chịu đựng, không cần trốn bậc thầy cơ giáp của đối phương. Mại Khắc trở lại đại bản doanh, Niky có thể nhân cơ hội bậc thầy cơ giáp kìm chân chúng ta để đi đánh chiếm đại bản doanh của chúng ta.”
Đạt Lợi không đáp lại, còn Mại Khắc trầm giọng nói: “Rõ.”
Tuyên Tử Phương nhìn Halse nói: “Giờ chúng ta đi tìm Niky, chắc chắn y sẽ lựa địa hình rừng rậm để ẩn mình.”
Halse nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương, gian nan nói: “Cậu... Vì sao cậu lại...”
“Đội trưởng, có chuyện gì từ từ nói sau.” Tuyên Tử Phương nói: “Giờ chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác.”
Halse nhìn Tuyên Tử Phương, tâm tình cực kỳ phức tạp. Song y cũng không nói gì, toàn lực cùng Tuyên Tử Phương quay lại đại bản doanh, chạy đua với thời gian từng giây một.
Điểm hai bên lại thay đổi, đội đỏ vẫn 50 điểm, đội xanh đã tăng lên 80 điểm.
Sắc mặt Halse tái nhợt, tâm tình từ vui sướng lại biến thành lo lắng. Y khẽ nói: “Đạt Lợi thất bại rồi...”
Tuyên Tử Phương nói: “Không được bỏ cuộc, Mại Khắc đã trở lại đại bản doanh rồi!”
Trận đấu còn một phút.
Hiện tại đội đỏ còn ba người, đội xanh còn hai người.
“Đoàng.”
Tiếng súng vang lên, một giọng nói trầm thấp mà đáng tin truyền qua bộ đàm: “Giải quyết xong.”
“Đinh đinh đinh.”
Trận đấu kết thúc. Kết quả chung cuộc như sau: đội đỏ đạt 130 điểm, đội xanh đạt 100 điểm.
Toàn bộ cuộc chiến được quay lại, truyền hình trực tiếp trên màn ảnh, toàn bộ học viện đều nhìn thấy họ làm gì nói gì trong đó. Tuyên Tử Phương còn không biết rằng mình đã đạt được danh hiệu “Tù binh ngầu nhất trong lịch sử.“.
“Hô... Em mệt chết luôn rồi.”
Tuyên Tử Phương nằm lăn trên ghế sofa mềm mại, Tô Kỷ đau lòng nhìn cổ tay cậu sưng đỏ, trên người cũng bị thương mấy chỗ.
“Chúc mừng em lại vượt qua một vòng thi.”
Tuyên Tử Phương dán mặt trên ghế sofa, cọ qua cọ lại: “Đánh trận giả cũng không đến nỗi nào, nhưng cả người em sặc mùi thuốc súng.”
Tô Kỷ nói: “Anh xem phim ghi hình lúc em chiến đấu, có một chuyện muốn hỏi em.”
“Chuyện gì?”
“Làm sao em biết người đội đỏ chết đầu tiên là Yuste?”
Tuyên Tử Phương gãi đầu nói: “Bọn em đã thăm dò địa hình trước, theo như lời Yuste nói, cậu ấy sẽ đi thẳng từ khu núi đá, băng qua sông để đến khu rừng, nhưng em lại không thấy cậu ấy quay lại như dự kiến, như vậy người sống sót chính là Mại Khắc trầm ổn cẩn thận.”
Tô Kỷ cảm thán nói: “Trong chiến đấu em có thể bình tĩnh được như vậy, em thật sự trưởng thành rồi.”
“Đều là nhờ cách dạy của thầy.” Tuyên Tử Phương chớp mắt, ngồi bật dậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nói: “Thầy sẽ tặng em cái gì đó để mừng em vượt qua vòng thi đúng không?”
Tô Kỷ cười cười nói:“Vậy anh lấy dây tự gói mình thành quà rồi tặng cho em được không?”