“Ồ.” Tuyên Tử Phương chỉ hệ thống radar, nói: “Cậu nói những thứ này bị hút vào? Nhưng vấn đề là vật thể này không có phương hướng lưu động, không giống với những vật thể từ bốn phương tám hướng bị hút vào lỗ đen. Nếu bị hút vào, thiết bị sẽ nhận diện được, còn ở đây thì không có một chút dấu vết nào cho thấy rằng vật này bị hút vào. Nhìn qua thì đây giống một vật thể di động ở tốc độ cao hơn.”
Môi Feralgan run run, định lên tiếng phản bác Tuyên Tử Phương nhưng lại không tìm ra được lý lẽ thuyết phục hơn.
Tuyên Tử Phương cười nhạt, lấy lại bộ đàm, nói: “Huấn luyện viên, bên chúng tôi xảy ra chuyện lạ, anh có thể qua đây xem được không?”
Carol nhanh chóng đi sang, Tuyên Tử Phương đem hình ảnh rõ nét nhất lấy từ thiết bị đo lường cho anh xem, nói: “Vật thể này cách chúng ta khá xa, nhưng nó có chuyển động, không quá hai mươi tư giờ sẽ gặp chiến hạm. Liệu đây có phải là chiến hạm của địch không?
Carol trầm ngâm nói: “Hẳn không phải là chiến hạm của căn cứ thứ bảy. Nếu là chiến hạm của quân đội thì thiết bị sẽ tra ra được, cho dù ngụy trang thì cũng để lại dấu vết. Tôi nghĩ chắc cũng nhiều phân đội để ý đến vật thể này, để tôi hỏi họ.“.
Halse nói: “Có thể do quốc gia khác phái tới sao?”
Carol đáp: “Tạm thời có thể nhận xét như vậy, nhưng nhìn số liệu phân tích này, tôi cũng không chắc chắn cho lắm...”
Feralgan cười nhạo nói: “Hờ, trình độ vậy mà cũng có thể lên làm sĩ quan cao cấp của bộ đội biên phòng? Nếu sĩ quan cao cấp nào cũng như vậy thì đế quốc của chúng ta cũng tiêu rồi.”
Carol trừng mắt liếc y một cái, biết rằng đây không phải là lúc cãi nhau với người khác, liền rời đi báo cáo chuyện này cho cấp trên.
Chỉ còn lại ba người đứng trước cửa sổ quan sát, không khí trở nên hết sức khó xử. Halse muốn làm thân với Feralgan một chút, mở miệng trầm mặc nói: “Thực ra chúng ta cũng nên cẩn thận một chút. Đây là lần diễn tập chính quy, cũng nên cư xử một cách nghiêm túc.”
Feralgan cười nhạo: “Cậu có tư cách giáo dục tôi à?”
“Halse, cậu đừng động đến y.” Tuyên Tử Phương cười nói: “Cậu Feralgan đây là đang hy sinh hình ảnh cá nhân để có thể phá tan mục đích lần diễn tập của bộ đội biên phòng.”
Feralgan cả giận quát: “Mày có ý gì?”
Tuyên Tử Phương nói: “Không phải sao? Nếu cậu làm loạn ở lần diễn tập này, người ngoài nhìn vào sẽ nghi ngờ năng lực của bộ đội biên phòng. Lúc đó, chỉ cần quân bộ châm ngòi thổi gió một chút là có thể nhúng tay nhiều hơn vào công vụ của bộ đội biên phòng sao?”
Cậu thấy sắc mặt của Feralgan ngày một xấu đi, cười nói: “Chắc Học viện Arma cho Đại học Quân sự vài thứ béo bở, thế là các người liền tính toán hy sinh một vài tuyển thủ để hoàn thành âm mưu này chứ gì? Vì thế mà thái độ của cậu từ đầu đến giờ luôn tiêu cực, không khác gì con nhím, hở tí là giở trò bạo lực. Như vậy càng khiến người khác nghĩ rằng cậu đang dự định hưởng lợi gì đó từ lần diễn tập này. Nếu không phải đầu óc cậu quá đơn giản, không biết cách ở chung với người khác thì không chừng đã ngụy trang thành công rồi.”
Sắc mặt Feralgan trắng bệch, trừng mắt nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương.
Sắc mặt Halse cũng tái nhợt, nhưng mà là do hắn bị thông tin vừa rồi dọa sợ. Hắn luôn tự tin rằng mình có tài ăn nói, nhưng trong trường hợp này hắn cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Mà ngay lúc này, Carol đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào, nhìn biểu tình trên mặt anh thì có lẽ cũng đã nghe được lời phân tích của Tuyên Tử Phương.
Feralgan thở hổn hển, hung tợn nói: “Mày không có bằng chứng, đừng có mà ăn nói hàm hồ!”
Tuyên Tử Phương nói: “Nãy giờ đều là suy đoán của tôi. Trong hoàn cảnh này, cho dù là bị hãm hại, một người bình thường cũng sẽ cố hết sức để thay đổi nghịch cảnh. Cậu thì sao, cậu không những không nghĩ cách giải quyết mà còn ra sức kết thù kết oán với cả đội, không phải rất bất bình thường sao? Có vẻ là lời suy đoán của tôi cũng không phải không có căn cứ đâu.”
Tuyên Tử Phương đã thấy Carol từ lâu, cũng chỉ nói một nửa, không nói hết.
Cậu nhìn thoáng qua Carol đang đứng ở cửa, sau đó lại nói với Halse: “Xem ra chúng ta nên thay đổi vị trí một chút, tôi cảm thấy đồng chí Feralgan sẽ không muốn nhìn thấy mặt tôi trong thời gian sắp tới đâu.”
Carol nói, ngữ khí lạnh như băng: “Không cần, tôi cảm thấy rằng lần diễn tập này sẽ bớt vài chuyện ngoài ý muốn nếu Tuyên Tử Phương ở đây.”
Feralgan cả giận quát: “Mấy người có ý đồ gì? Muốn bắt giam ta sao?”
Ngay cả Halse cũng không dám đứng ra hòa giải, cứ cho là với tùy người mà hắn trưng ra vẻ hiền lành hay lãnh đạo, nhưng trong lập trường của mình, hắn hiểu rằng quân bộ cùng Bộ tư lệnh Hoàng gia đối đầu như nước với lửa.
Mọi người không để ý đến Feralgan nữa, Carol thở dài, uể oải nói: “Tôi vừa nhận được mệnh lệnh từ thiếu úy Mạt Lôi: khả năng lớn nhất là lỗ đen vũ trụ, nếu có thể thì họ hy vọng chúng ta tiếp tục truy tung.”
Anh lo lắng nhìn hệ thống radar, lắc đầu.
Halse nói: “Hạm đội bên kia không áp dụng hệ thống phòng ngự hay sao, kéo xa khoảng cách với vật thể lạ này chẳng hạn?”
Carol đáp: “Không có khả năng, hạm đội thứ ba là mồi nhử, mục đích là để hạm đội tuần tra thứ bảy chú ý. Vừa rồi tôi trò chuyện với thiếu úy Mạt Lôi, đã phát hiện tàu tuần tra của quân địch.”
“Chúng ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, tiếp tục theo dõi vật thể lạ kia.” Tuyên Tử Phương nói: “Huấn luyện viên, anh phải luôn giữ liên lạc với thiếu úy Mạt Lôi.”
Carol nói: “Được. Nhưng mà thay đổi vị trí quan sát một chút, các cậu lên phía trước, tôi sẽ canh chừng ở đây.” Anh lại quay sang Feralgan, nói: “Tôi không hạn chế tự do của cậu, nhưng tôi cũng mong cậu đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa.”
Feralgan châm chọc nói: “Nếu tôi nghĩ rằng một Omega có thể ngăn cản được tôi thì cũng được sao?”
“Cậu không cần suy nghĩ, mà đó là điều đương nhiên.” Tuyên Tử Phương trừng mắt nói.
Thứ nhất, Feralgan hiện tại đang ở trong tàu tuần tra, cho nên y sẽ không để tàu tuần tra lâm vào tình trạng nguy hiểm. Thứ hai, hiện tại y không thể câu thông với bên ngoài, ngay cả liên hệ với quân bộ cũng không được. Để bảo vệ chính mình, y đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, Tuyên Tử Phương cũng tin tưởng rằng nếu phải đánh nhau với Alpha này, với kỹ thuật trong đấu đối kháng của mình thì chưa chắc cậu sẽ thua.
Tàu tuần tra phía trước vẫn không biết rằng có vật thể lạ theo đuôi, Carol phát hiện lộ tuyến của vật thể lạ kia giống như của hạm đội thứ ba, hoàn toàn kinh hãi.
Năm giờ sau khi bọn họ phát hiện ra vật thể lạ, hạm đội thứ ba đã cùng hạm đội thứ bảy nổ súng.
Hỏa lực của đạn pháo dùng trong diễn tập quân sự chỉ bằng một phần mười so với bình thường. Chùm tia sáng của pháo càng nhiều thì dấu hiệu nguyên tố càng mạnh, sau khi được hệ thống phán định, bên nào yếu hơn sẽ bị loại.
Loại dấu hiệu nguyên tố này có thành phần tương tự với pheromone ABO, lần diễn tập lần này cũng sử dụng loại nguyên tố này.
Nếu vật thể kia là của quốc gia khác trà trộn vào hạm đội, với hỏa lực được sử dụng trong lần diễn tập thì họ căn bản không thể tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch.
Đây cũng là điều mà Carol lo lắng nhất.
Anh vẫn liên lạc với thiếu úy Mạt Lôi một giờ một lần, cũng xác định rằng với lộ tuyến của vật thể thì có khả năng cao sẽ va chạm với hạm đội phe ta.
Nhưng mà thiếu úy Mạt Lôi vẫn yêu cầu anh tiếp tục theo dõi báo cáo, cũng không nói với anh chuẩn bị phòng thủ như thế nào, các hạm đội toàn tâm toàn ý tập trung vào lần diễn tập này, bởi nó liên quan đến con đường thăng tiến của rất nhiều người.
Carol càng lúc càng lo lắng, bọn họ đã theo đuôi vật thể lạ kia suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, từ kết quả radar lẫn mắt nhìn đều có thể nhận ra hai hạm đội đang giao chiến kịch liệt, chỉ có vật thể lạ kia kẹp ở giữa, số lượng càng lúc càng tăng cao.
Sau khi rời vành đai Lam Sa, tầm nhìn của bọn họ cũng trống trải hơn nhiều, kết quả kiểm tra đo lường khí cũng có sự thay đổi nhất định. Dù là Carol hay Halse, bọn họ đều chú ý đến vật thể lạ đang truy tung: nó đã sắp vượt qua phạm vi của hạm đội, mọi người sẽ bàng hoàng mà sợ hãi, cho dù là quân nhân đi chăng nữa thì cũng vậy.
“Tình hình thế nào rồi?” Thanh âm của Tuyên Tử Phương khiến hai người giật mình, ấn tượng của Carol đối với Tuyên Tử Phương cũng tiến triển tốt hơn, cho nên cũng không để ý chuyện cậu đi vào mà không gõ cửa.
Halse nói: “Tử Phương, không phải cậu đang ở phía sau trông chừng Feralgan sao, tại sao lại tự mình đi qua đây?”
Tuyên Tử Phương né người sang một bên, lộ ra Feralgan đang đi phía sau, nhìn hắn mỉm cười, nói: “Tôi đã trói cậu ta lại, với cả cũng thắc mắc không biết hướng đi của vật thể lạ thế nào rồi nên mới đến hỏi một câu, tôi giải thích như vậy cậu hài lòng chưa?”
Trước khi Halse định nói gì, Carol đã lên tiếng: “Chưa đến một tiếng đồng hồ nữa bọn họ sẽ gặp nhau, hiện tại chúng ta không liên lạc được với thiếu úy Mạt Lôi nữa.”
Tuyên Tử Phương nhìn màn hình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra hai hạm đội đang giao tranh này phải tạm thời ngưng chiến rồi.”
“Đúng vậy” Carol nói: “May mà bọn họ không hoàn toàn tập trung vào diễn tập, cho nên có thể điều chỉnh lại đội hình đúng lúc.”
“Khoan đã.” Tuyên Tử Phương nói: “Gặp vật thể với số lượng lớn như thế, không chạy thì cũng bị hút đi, hơn nữa hỏa lực cũng không đủ.”
Carol nói: “Pháo sáng và pháo mật quang vẫn chưa được sử dụng, trong kho vẫn còn đạn pháo dự phòng, hẳn là có thể đối phó được.”
Tuyên Tử Phương cau mày nói: “Tôi không cho là như vậy, còn chưa đến một giờ nữa là...”
Halse vội nói: “Tử Phương, cậu không cần suy nghĩ bi quan như vậy, chúng ta vẫn chưa xác định rõ ràng vật thể đó là cái gì, cậu đừng vội kết luận như vậy.”
Tuyên Tử Phương nói: “Tôi đề nghị huấn luyện viên liên lạc lại với thiếu úy thêm một lần nữa, xem tình hình bên kia thế nào, sau đó chúng ta sẽ tắt động cơ, không di chuyển nữa.”
“Nhưng mà...”
Carol lại gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, trong trường hợp không rõ tình hình như thế nào, tốt nhất là chúng ta nên án binh bất động.”
Nhưng cuối cùng Carol vẫn không liên lạc được với thiếu úy Mạt Lôi, cũng không liên lạc được với cấp trên.
Trong khi đó, hai bên đã bắt đầu gặp nhau.
Ngay lúc Carol tìm cách liên lạc với cấp trên, hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến ba người đang theo dõi kinh hãi.
Lúc vật thể lạ va chạm với hai hạm đội, trị số số lượng hạt vật chất tiếp tục tăng nhanh theo cấp số nhân, nhiều đến mức khiến hệ thống gặp trục trặc.
Hai, ba giây sau, vật kia lần thứ hai chuyển động, nơi mà trước đây đáng lẽ tồn tại hai hạm đội hoàn toàn giờ hoàn toàn trống không, không còn bất cứ vật thể gì.
Ngay cả xác của cơ giáp cũng không còn.
Da đầu từng thành viên trong đội run lên, mà ngay cả Feralgan cũng không nói nên lời.