Tuyên Tử Phương nói với Carol lộ tuyến mà Tô Kỷ đề nghị, so với những lần trước, Carol cần thời gian để suy nghĩ thêm, dù sao việc này liên quan đến tính mạng con người, anh không thể không thận trọng.
Sau một hồi suy nghĩ, Carol cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn, đành làm theo lời đề nghị của Tô Kỷ.
“Thật sự mà nói thì tôi cũng hơi nghi ngờ giả thuyết của Tô Kỷ...” Carol nói: “Ngay cả bộ đội biên phòng cũng không biết rằng ở đó có một cái vết nứt như vậy, vậy mà anh ta lại nắm tường tận như thế, chuyện này khiến người ta khó có thể tin được...”
Tuyên Tử Phương cười cười, nói lại lời của Tô Kỷ: “Chuyện này liên quan đến chính trị, nếu không phải vì tôi, anh ấy cũng không bao giờ tiết lộ chuyện này. Tôi hy vọng rằng sau khi chúng ta thoát khỏi nơi này, huấn luyện viên có thể giúp tôi giữ bí mật.”
Carol trịnh trọng gật đầu: “Nếu có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này, cậu và Tô Kỷ đã cứu chúng ta một mạng, tôi sẽ không bao giờ đâm sau lưng hai người.”
Tuyên Tử Phương nói: “Cảm ơn huấn luyện viên đã tin tưởng.”
Carol cười khổ: “Còn ở trong lòng địch, hơi sức đâu mà bàn chuyện chính trị trong quân doanh.”
Tàu tuần tra điều chỉnh phương hướng, tiến sâu vào vành đai Lam Sa.
Để tiết kiệm nhiên liệu cùng lương thực, tàu tuần tra chỉ mở một màn hình hiển thị, bánh bích quy và nước uống phân đều, mỗi người một ngày dùng một lượng nhất định.
Họ cũng không định cắt xén phần của Feralgan. Đương nhiên họ cũng không nuôi không y, mà Feralgan cũng không chỉ có kỹ năng mỉa mai trào phúng, kỹ năng điều khiển cơ giáp của y tốt hơn Halse và Tuyên Tử Phương, thành ra điều khiển tàu tuần tra cũng rất thuận tay.
Ở trong vành đai Lam Sa có rất nhiều bụi vũ trụ và hành tinh lùn*, mấy ngày nay cũng không thể thống kê được phương hướng di chuyển, vì vậy đòi hỏi người có kiến thức chuyên sâu phân tích đánh giá. Carol không ngủ, mà khi tàu tuần tra càng tiến vào sâu bên trong thì hai người Tuyên Tử Phương và Halse phải thay phiên nhau điều khiển. Dưới sự trợ giúp của Feralgan, bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
*Những thiên thể được coi là hành tinh lùn phải đồng thời đáp ứng 4 yếu tố bao gồm: (1) Có quỹ đạo quanh Mặt Trời; (2) có khối lượng đủ lớn để cấu trúc trở thành khối gần như hình cầu; (3) có những vật thể khác nằm trên quỹ đạo chưa được dọn sạch; (4) không phải là vệ tinh tự nhiên của một hành tinh, hay các vật thể khác trong hệ Mặt Trời.
Feralgan biết lúc này y không thể không nhẫn nhịn, nếu không thì những người này có thể quăng y ra khỏi tàu tuần tra để nâng cao khả năng sống sót của mình. Vì thế y chủ động đề xuất hỗ trợ, còn thản nhiên nói chuyện thầy của y yêu cầu phá hư buổi diễn tập quân sự cho mọi người nghe, tỏ rõ thành ý.
Quả nhiên Tuyên Tử Phương không nhìn lầm y, người này không đơn giản chút nào.
Feralgan tức giận nói: “Lại nhìn cái gì nữa?”
Tuyên Tử Phương đáp: “Học theo cậu cách điều khiển tàu tuần tra.”
Feralgan nguýt cậu một cái, nói: “Hờ, thật à?”
Tuyên Tử Phương nói: “Ừm, cậu lái rất thuần thục.”
Cậu đã nhìn ra thao tác của Feralgan và Carol không giống nhau, ví dụ như như y không thích điều khiển toàn bộ phi thuyền, mà chỉ điều khiển những phần quan trọng nhất, thoạt nhìn thoải mái hơn cách điều khiển cẩn thận của Carol.
Feralgan hừ hừ nói: “Nếu cậu có thể chỉ cần nhìn mà tự học được thì tôi sẽ khóc cho cậu xem.”
Tuyên Tử Phương liếc mắt nhìn Feralgan một cái, y đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Trước đó Feralgan sơ suất mà bị Tuyên Tử Phương bắt. Không có gì nhục nhã hơn bằng việc bị một Omega yếu đuối dễ dàng trói lại. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, y không dám coi thường Tuyên Tử Phương nữa.
Bọn họ lang thang trong vành đai Lam Sa bảy ngày, lương thực cũng sắp hết, ai cũng cảm thấy không khỏe trong người.
“Tử Phương, cậu chắc chắn là mình không nói sai lộ tuyến chứ?” Carol lo lắng hỏi, Halse tuyệt vọng, lương thực của bọn họ nhiều lắm là chống đỡ được hai ngày, nhiên liệu thì không còn đủ dùng thêm một ngày.
Tuyên Tử Phương kiên định nói: “Thầy sẽ không sai.”
Halse không biết vì sao cảm thấy tỉnh táo hơn, nghĩ lại lúc Tuyên Tử Phương hùng hồn khẳng định như thế nào, cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, nói với Carol: “Huấn luyện viên, hiện tại chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng mà thôi.”
Hiện tại họ đã bước đến đường cùng, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Hay là tắt một động cơ đi?” Halse đề nghị: “Có thể giảm bớt được sự tiêu hao năng lượng.”
“Không được.” Feralgan nói: “Không thể tắt bất kỳ động cơ nào, cậu không biết chỉ cần thiếu một động cơ thôi cũng sẽ khiến tốc độ của chúng ta chậm lại sao? Tốc độ chậm lại khiến quỹ đạo thay đổi theo, lúc đó để quay trở lại quỹ đạo cũ còn tốn nhiều nhiên liệu hơn nữa.”
Halse nói: “Nhưng mà hiện tại...”
Feralgan nói: “Đường đi thông thoáng hơn trước, dọc đường không có sinh vật kỳ lạ, như vậy đây là con đường an toàn.”
Halse kinh ngạc, Feralgan thế mà lại nói đỡ cho Tuyên Tử Phương, song đây không phải lúc so đo chuyện này.
Carol cẩn thận kiểm tra lại thiết bị đo lường, ghi chép rõ ràng, cũng đưa ra kết luận giống Feralgan: “Chúng ta vẫn nên tin tưởng Tử Phương, dựa trên địa đồ, tôi đoán rằng phía trước sẽ có tiểu hành tinh hoặc là hành tinh lùn lớn hơn.
Tuyên Tử Phương nhìn chằm chằm màn hình thiết bị đo lường khí, nói với Feralgan: “Hướng đông bắc... Không, chếch qua bên trái một chút...”
Feralgan cả giận nói: “Cuối cùng cậu muốn rẽ hướng nào?”
Tuyên Tử Phương nói: “Để tôi lái.”
Feralgan không kiên nhẫn mà đứng lên, nhường ghế lái cho Tuyên Tử Phương, đứng bên cạnh nhìn cậu, tránh chuyện Tuyên Tử Phương thao tác nhầm khiến phi thuyền đâm vào sao chổi*, nổ tưng bừng đi đời nhà ma.
*Sao chổi là một thiên thể gần giống một tiểu hành tinh nhưng không cấu tạo nhiều từ đất đá, mà chủ yếu là băng.
Tuyên Tử Phương ngồi xuống ghế lái, bật chế độ tự động lái, sau đó lại dùng cần điều khiển kèm theo chuỗi mệnh lệnh, lái tàu tuần tra chệch khỏi quỹ đạo một đoạn.
Vì đi chệch quỹ đạo nên phi thuyền rung lắc nhẹ, Halse đứng không vững ngã xuống sàn, nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
“Chúng ta đang rời khỏi vành đai Lam Sa.” Tuyên Tử Phương khẽ cười, còn không quên quay đầu nói với Feralgan: “Cậu sắp khóc chưa?”
Khóe miệng Feralgan run rẩy, nhưng mà giây tiếp theo, y chăm chú nhìn vào màn ảnh.
Có một tiểu hành tinh màu thổ hoàng* ở góc hai mươi giờ, màu sắc chói sáng như trân châu trên bờ biển.
*Màu thổ hoàng: Màu vàng nhạt pha chút nâu.
Tuyên Tử Phương hỏi: “Huấn luyện viên, đó có phải là tinh vực Hyde?”
“Hẳn là... Đúng rồi, chính nó.” Carol vừa kinh hãi vừa vui sướng nói. Cơ hội sống sót đã cao hơn, nhiên liệu cùng lương thực đã sắp hết, nếu như không thể đến được Hyde, cứ cho là cả đội sống được thêm hai ba ngày nữa thì cuối cùng vẫn chết đói giữa vũ trụ mênh mông.
Đáy mắt Halse và Feralgan cũng không giấu được niềm phấn khích cùng vui sướng. Còn Tuyên Tử Phương lại nói: “Thực ra bây giờ cũng không thể nghỉ ngơi được.”
“Đúng vậy.” Carol lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Hyde là khu vực nằm ngoài sự quản lý của chính phủ, pháp luật không chạm đến được, cho nên chúng ta càng phải cảnh giác hơn.”
Halse bổ sung: “Hơn nữa bọn họ cũng ghét quân nhân.”
Tuyên Tử Phương chốt hạ: “Dân phong bưu hãn.”
Feralgan: “...”
Tuyên Tử Phương hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
Carol nói: “Có thể hạ cánh bất cứ lúc nào.”
Tuyên Tử Phương hít sâu một hơi, nói: “Tôi bắt đầu đây.”
Cậu siết chặt bàn tay rồi buông ra, nhấn xuống cái nút màu hồng trên bàn điều khiển.
Hệ thống lại đưa ra lời nhắc nhở, lần này bọn họ không có tâm tình nghe lời đề nghị vô hồn của hệ thống, nội tâm mỗi người dấy lên hy vọng sống sót và dũng khí.
Động cơ mở đến mức tối đa, tốc độ nhanh dần, bắt đầu tiếp cận tiểu hành tinh. Tầng bảo hộ mở ra giúp giảm xóc, tàu tuần tra như một thiên thạch lao xuống mặt đất.
Tất cả trở về khu vực an toàn bảo vệ thân thể, chờ đợi khoảnh khắc tiếp đất.
Nhiệt độ khoang thuyền vượt qua một trăm độ, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch. Bên ngoài phát ra tiếng nổ nhẹ, bên tai không còn nghe thấy tiếng gió phần phật như muốn xé rách không khí.
—— bọn họ đã hạ cánh an toàn.
Tiểu hành tinh màu thổ hoàng có số HD-128, là một trong các tiểu hành tinh ở trong tinh vực Hyde, tài nguyên cằn cỗi, đập vào mắt là một màu vàng nhạt pha nâu. Thành thị ít ỏi, đa số là chợ đen, dân cư sinh sống xung quanh thành thị, trình độ khoa học kỹ thuật thấp.
Hai giờ trước, trên không trung đột nhiên xuất hiện sao băng, bởi vì khoảng cách khá gần nên rất nhiều người nhìn rõ vật đó là một loại máy móc, không ít người đánh chủ ý đến loại máy móc không rõ kia, ra khỏi thành tìm kiếm.
Ngược lại với mong muốn của họ, có bốn người mặc quần áo du hành đi vào thành. Bọn họ ước chừng là hai Alpha và hai Beta, nhìn quần áo thì có vẻ không phải kẻ có tiền, chỗ quần áo đó đến thương nhân cũng không thèm liếc một cái.
Một người hơi lùn đeo khẩu trang nhẹ giọng nói: “Có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ ở qua đêm.”
“Ý kiến hay.” Một người khác nói: “Tôi nhắm được một nơi rồi, dù rằng biết đó là một khách sạn của thế giới ngầm, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào.”
“Feralgan, chúng ta là đang chạy trốn, chứ không phải là đi du lịch.”
Feralgan nói: “Hay lắm, vậy giờ chúng ta ở đâu?”
Carol nói: “Thôi thì cứ chọn chỗ đó đi.”
Bốn người lấy tiền mặt trên người ra thuê phòng, đủ ở được ba ngày, sau đó hai người ra ngoài thu thập thông tin và mua cơm trưa.
“Hai máy nghe trộm, một camera.” Tuyên Tử Phương và Halse mới từ ngoài về, nói với Carol: “Nơi này cũng hơi bị giàu nha.”
“Hãm hại lữ khách đương nhiên phải giàu rồi.” Sắc mặt Halse âm trầm, nơi này kém phát triển như thế mà giá cả hàng hóa còn cao hơn ở Thủ đô, còn để cho người khác sống không!
Tuyên Tử Phương hỏi: “Có thu được thông tin gì hữu dụng không?”
Carol nói: “Sự tình vết nứt vũ trụ nhanh chóng truyền khắp đế quốc, nếu đúng như Tô Kỷ nói về kim cự thú, có lẽ tình hình chiến sự lúc đó kinh hoàng hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
Mọi người im lặng cúi đầu, bọn họ chỉ cảm nhận được chiến trường thông qua hệ thống radar mà đã cực kỳ sợ hãi, có thể hiểu được tình hình lúc đó thê thảm ra sao.
Carol nắm chặt bàn tay phải, đặt lên trước ngực, đau xót nói: “Vì những anh hùng đã khuất.”
“Vì những anh hùng đã khuất.”
Bốn người im lặng buồn bã, ba phút sau, Feralgan nói: “Tốc độ truyền tin quá nhanh, không hợp với lẽ thường.”
Carol cười lạnh nói: “Tất cả đều nhờ ơn quân bộ.”
Tuyên Tử Phương không thể hiểu nổi, nói: “Lúc này mà quân bộ vẫn còn muốn đánh ép bộ đội biên phòng sao?”
Halse trầm giọng nói: “Thực ra bộ tư lệnh mới là bên biết sớm nhất, chứ không phải quân bộ.”
Carol nói: “Chuyện này quá xa tầm tay của chúng ta, trước hết là phải mau chóng trở lại tổng bộ.”
Tuyên Tử Phương nói: “Vậy địa điểm trung chuyển ở đâu?”
Carol thở dài nói: “Hiện tại chợ đen có đường bay riêng, đều không đi qua Eris. Sau này còn có sự xuất hiện của kim cự thú khiến phòng tuyến mỗi lúc một mỏng, tình hình nội chiến cũng không được lạc quan cho lắm.