“Từ từ...” Tuyên Tử Phương thở hổn hển, nhìn Tô Kỷ nói: “Tại sao đột nhiên anh muốn kết hôn?”
Tô Kỷ cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tuyên Tử Phương, do dự một chút, nói: “... Em có muốn gọi điện về nhà, báo cho cha và ba của em rằng em đã bình an không?”
“A... Được...” Tuyên Tử Phương ngoan ngoãn gật đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nói: “Vậy chuyện anh vừa nói...”
“Chúng ta kết hôn đi.” Tô Kỷ lặp lại: “Dù sao thì trong tương lai chúng ta cũng là của nhau.”
Nói đoạn, Tô Kỷ lấy điện thoại của khách sạn đưa cho Tuyên Tử Phương.
Sau khi bấm số, năm phút đồng hồ sau, một bóng người xuất hiện trên màn ảnh.
Lúc ba Tuyên Tử Phương nhìn thấy cậu, ông hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Con yêu, ba chỉ biết rằng Tiểu Tô chăm sóc con rất tốt. Chơi vui không con?”
Tuyên Tử Phương nói: “Con vừa thoát khỏi truy kích của kim cự thú, trong hoàn cảnh này không phải người nên hỏi con có phải chịu khổ chịu cực không hay sao?”
“Bởi vì ba biết Tiểu Tô sẽ không để con chịu khổ đó.”
“...”
Khát vọng được người thân an ủi trong chốc lát bị dập tắt, Tuyên Tử Phương nhất thời không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào. Ba, con vừa sống sót sau tai nạn, là đại nạn không chết, là trải qua biết bao khó khăn gian khổ mới trở về được!
Cậu hít một hơi thật sâu, nói với ba: “Ba... ba không lo lắng cho con một chút nào sao?”
“Không lo lắng.” Ba Tuyên Tử Phương thành thật nói thẳng: “Thực ra lúc Tiểu Tô tìm được con đã liên lạc với ba...”
“Ồ?”
Tuyên Tử Phương theo bản năng quay đầu nhìn, Tô Kỷ đang thu dọn quần áo tán loạn trên giường, phát hiện tầm mắt cũa cậu, ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Thầy nói cho ba biết rồi sao?” Tuyên Tử Phương quay đầu lại, nói: “Nhưng anh ấy không nói cho con biết.”
Ba Tuyên Tử Phương nói: “Chúng ta thường xuyên lén tán gẫu cuộc sống hằng ngày của con nha, hahaha.”
Tuyên Tử Phương: “...”
Ông lại nói tiếp: “A đúng rồi, ba có cảm giác Tiểu Tô chưa nói với con chuyện chúng ta sắp chuyển nhà đúng không?”
“Chuyển nhà?” Tuyên Tử Phương tròn mắt.
Trong trí nhớ của mình, nhà của họ vẫn ở trên tiểu hành tinh xa xôi K-306 kia, hơn nữa ba thường xuyên nói nên mua một căn lớn hơn, khi về hưu có thể đem cháu ngoại về nhà chơi. Vì vậy mà Tuyên Tử Phương cho rằng ba và cha của cậu sẽ sống ở K-306 cả đời, không nghĩ đến có ngày họ sẽ chuyển nhà đi nơi khác.
Tuyên Tử Phương hỏi: “Chúng ta định đi đâu? Còn nhà cửa như thế nào?”
Ba Tuyên Tử Phương tươi cười nói: “Chúng ta dọn nhà đến hành tinh Thủ đô!”
Tuyên Tử Phương ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì?!”
Ông ho khan, nói: “Sau khi trận ở cái khe nứt diễn ra, cha con bị triệu về bộ tư lệnh, mang cả người nhà theo về Thủ đô...”
Tuyên Tử Phương ngẩn người, kinh ngạc nói: “Từ từ, không phải cha con là cán bộ được điều về để phát triển kinh tế sao?”
“Con cảm thấy với tính cách âm trầm ngơ ngơ của cha con có thể làm kinh tế được sao?” Ba Tuyên Tử Phương cảm thấy hơi buồn cười, nói: “Hơn nữa nhà của chúng ta và Tiểu Tô có quan hệ thâm tình, cha con và bác Tô trước kia là bạn cùng lớp. Ầy, một người ngốc nghếch chậm tiêu tốt nghiệp trường quân đội làm sao có thể chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy để phát triển kinh tế đâu con.”
Tuyên Tử Phương cảm thấy như có sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Ba Tuyên Tử Phương nghiêm túc nói: “Thực ra cha của con ẩn cư tại K-306 là để duy trì hòa bình an ninh thế giới.”
Tuyên Tử Phương: “...”
Ông lại nói: “Trước kia ba lo rằng con sẽ để lộ thân phận thật của cha con nên mới giấu không cho con biết, bây giờ con đã trưởng thành, có thể nói với con được rồi...”
“...”
Không đợi để ba nói hết, Tuyên Tử Phương mặt không đổi sắc dập máy.
“Thầy, chuyện này có đúng không?” Tuyên Tử Phương quay đầu hỏi người đáng tin cậy hơn cả.
“Ừm, đúng vậy.” Tô Kỷ cười cười, ngồi xuống bên cậu, vươn tay xoa đầu Tuyên Tử Phương, nói: “Thực ra cha em là do bộ tư lệnh phái xuống quản lý trường quân đội ở K-306. Nghe nói là lúc ấy có lẽ ông đã đắc tội với người nào đó... Nhưng mà đây là chuyện của người lớn, anh cũng không biết nhiều.”
Tuyên Tử Phương gật đầu, nói: “Em hiểu mà, xem ra không phải vì hòa bình thế giới mà là vì bị tống đi đúng không?”
Tô Kỷ ho khan một tiếng, nói: “Không, anh không có ý đó.”
Tuyên Tử Phương nói: “Không sao, em đã quen với cách nói chuyện của ba, tính ba là như vậy.”
Tô Kỷ cười cười nói: “Vậy thì giờ có thể suy xét chuyện kết hôn của chúng ta được chưa?”
“Hửm?”
“Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, em sẽ không phải lo rằng em có phải do cha và ba em sinh ra hay không nữa.” Tô Kỷ hôn nhẹ lên đôi môi Tuyên Tử Phương, nói: “Em là duy nhất đối với anh.”
Tuyên Tử Phương nhắm mắt lại, tùy ý để Tô Kỷ hôn mình.
Hai người hôn đến khi cả hai đều thở hổn hển, Tuyên Tử Phương mở mắt ra, nói: “Thầy, có phải là anh ghen tị không?”
Tô Kỷ: “Sao?”
Tuyên Tử Phương nói tiếp: “Hiện tại anh không còn là cán bộ thanh tra, không thể ở lại học viện nữa, mà nhà của em lại dọn đến Thủ đô. Ngày thường em đến trường, cuối tuần về nhà chơi, chúng ta hầu như không có không gian riêng... Cho nên anh mới muốn kết hôn sao?”
“...”
Mặt Tô Kỷ ửng hồng, đảo mắt nhìn nơi khác.
Tuyên Tử Phương mỉm cười, gối đầu lên vai Tô Kỷ, dồn trọng lượng toàn thân lên tấm lưng rắn chắc của anh, nói: “Vậy thì kết hôn đi!”
“Cái gì?” Tô Kỷ ngẩng đầu lên.
“Nếu thầy không muốn rời xa em, em cũng không muốn rời xa thầy, hơn nữa nhị vị thân sinh hai nhà đều đã đồng ý, chúng ta sớm về chung một nhà không phải tốt hơn sao?”
Tô Kỷ chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy, trông hơi ngốc, như là thiếu niên mới yêu lần đầu, gương mặt tuấn tú đỏ bừng. Anh xoay người, ôm Tuyên Tử Phương vào lòng, hai vai run nhẹ.
Tuyên Tử Phương dựa vào lồng ngực anh, lại vươn tay vuốt ve gương mặt người trong lòng, hỏi: “Anh vui vậy sao?”
Tô Kỷ đáp: “Anh còn lo rằng em sẽ từ chối anh...”
Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: “Em cũng không thường xuyên từ chối anh đúng không nhỉ...”
“Anh nghĩ em sẽ nói rằng em còn trẻ, tình cảm của chúng ta vẫn chưa ổn định, cho nên muốn xem xét thêm...” Tô Kỷ cười cười nói: “Nếu như em nói như vậy thì anh chưa nghĩ ra thêm cách nào để lấy lòng em nữa.”
Tuyên Tử Phương nở nụ cười, nói: “Em có ấn tượng rất tốt về anh, anh không cần nghĩ cách cày điểm trong lòng em nữa đâu. Hơn nữa mọi sự sắp xếp của thầy đều đánh trúng vào yếu điểm trong lòng em, nếu em có ôm lòng hoài nghi điều gì thì đều bị anh phá tan hết cả.”
Tô Kỷ tự tin nói: “Ừm, đúng vậy.”
Tuyên Tử Phương nói: “Vậy chúng ta sẽ đi đăng ký bây giờ luôn sao? Ở tinh cầu này có chỗ đăng ký kết hôn hợp pháp không? Anh muốn đi mua nhẫn cưới luôn không?”
Tô Kỷ: “...”
“Không ngờ em nhiệt tình như vậy...” Tô Kỷ bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nắm tay Tuyên Tử Phương, nói: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn ở bất kỳ Cục Quản lý Dân cư nào trên đế quốc, hay là em muốn chọn nhẫn cưới trước không?”
“Nhẫn cưới tính sau đi...” Tuyên Tử Phương nói: “Em cảm thấy trong lòng thầy hiện tại muốn đi lĩnh giấy chứng nhận trước.”
Tô Kỷ nói: “Xem ra chúng ta đã vô cùng hiểu nhau, em đoán được cả chuyện thầy đang nghĩ.”
Tuyên Tử Phương: “Không không, em chỉ nói bừa thôi...”
Tô Kỷ nhìn cậu, ánh mặt đầy ý vị sâu xa, nói: “Sao anh lại có cảm giác người vội vàng muốn lấy giấy chứng nhận lại là Tử Phương nhỉ?”
“...” Tuyên Tử Phương cũng không lý giải được cảm giác rung động và hồi hộp xen chút vui vẻ trong lòng mình là gì, vội đánh trống lảng: “Nhìn kìa! Thầy, chúng ta đến nơi rồi!”
Chỗ đăng ký vắng vẻ, cán bộ công tác còn ngủ gà ngủ gật.
Tuyên Tử Phương gọi mãi người kia mới tỉnh dậy, ngáp dài một cái, nhìn Tô Kỷ và Tuyên Tử Phương, hỏi: “Đăng ký kết hôn hả?”
“Phải.”
“Tính danh?”
“Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương.” Tô Kỷ rút từ trong ví ra hai thẻ căn cước, đưa cho cán bộ công tác, nói: “Đây là giấy tờ tùy thân của chúng tôi.”
Cán bộ công tác lười biếng nhận thẻ, nhập dữ liệu vào máy tính, sau đó đưa cho họ hai quyển sổ nhỏ, nói: “Xong rồi.”
“Như vậy là được rồi?” Tuyên Tử Phương tò mò lấy một quyển sổ, mở ra nhìn, trên đó ghi rõ tính danh và giới tính của hai người, còn có ngày sinh và ngày kết hôn.
Vậy là kết hôn rồi?
Mình và thầy kết hôn rồi?
Thủ tục kết hôn đơn giản vậy thôi hả?
Tuyên Tử Phương cảm thấy thật mông lung.
Cán bộ công tác không kiên nhẫn phất phất tay, nói: “Xong rồi đó, chúng tôi không quản lý chuyện hai người mua nhẫn hay tổ chức tiệc rượu, chúc mừng hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Tô Kỷ mỉm cười, cất kỹ thẻ căn cước và giấy chứng nhận, cảm ơn cán bộ công tác, rồi nắm tay Tuyên Tử Phương rời đi.
“Bây giờ đi đâu?” Tô Kỷ hỏi.
“Không... Không biết.” Tuyên Tử Phương vẫn còn cảm thấy lâng lâng, hỏi: “Chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
Tô Kỷ gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Tuyên Tử Phương suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà hình như cũng không khác với trước đây cho lắm.”
Tô Kỷ kéo tay Tuyên Tử Phương lên, cười nói: “Vẫn hơi khác.”
Ngón tay áp út của hai người đeo một cặp nhẫn không mấy nổi bật. Mặt trời ngả dần về tây, hai người chậm rãi đi đạo trên bãi cát dưới tầng ánh sáng cam nhạt dịu dàng.
Một bầy chim biển tung cánh bay về phía đường chân trời xa xa, chim thiết kiều chao nghiêng đôi cánh lướt nhẹ trên mặt nước.
Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, nói: “Không muốn về nhà chút nào cả...”
Tô Kỷ cũng cảm thấy hơi tiếc, nói: “Đang trong thời điểm nhạy cảm, đành dời tuần trăng mặt đến khi khác vậy.”
Nhân chuyện diễn tập quân sự gặp sự cố, Tuyên Tử Phương cùng Tô Kỷ ở lại một tiểu hành tinh xa xôi trong tinh vực Nemesis kết hôn, cũng chỉ có thể ở lại nhiều nhất ba ngày.
Ba ngày sau, Tuyên Tử Phương quay lại học viện.
Học viện không còn như trước khi cậu tham gia giải đấu, không khí có vẻ rất áp lực.
Tuyên Tử Phương cất kỹ nhẫn kết hôn. Vẫn như mọi khi, có rất nhiều người nhìn Tuyên Tử Phương bằng ánh mắt quái dị.
Nhưng mà loại ánh mắt này không phải là ánh mắt của theo đuổi và thèm muốn như trước đây, mà là kiểu xem xét đánh giá xen lẫn căm phẫn. Nếu không phải trình độ đánh tay đôi của Tuyên Tử Phương đã nổi danh khiến nhiều người e ngại, không chừng họ sẽ đến khiêu chiến đánh với cậu một trận ra trò.
Sau khi hỏi Thượng TưYên, Tuyên Tử Phương mới biết rằng Halse sau khi trở về đã tố cáo chuyện của TôKỷ.