Vô Ý Câu Dẫn

Chương 40: Chương 40




“Thầy còn một tin vui muốn chia sẻ với em nữa.” Tô Kỷ giúp Tuyên Tử Phương tắm rửa lau khô người, cũng đắp chăn cẩn thận, nằm bên cậu, một tay chống đầu nghiêng người nhìn Tuyên Tử Phương hồi lâu, nói: “Em đoán xem.”

“Không biết...” Tuyên Tử Phương mỉm cười, kéo tay Tô Kỷ ra, gối đầu lên, thản nhiên nói: “Ba nói rồi, người mang thai đều hơi ngốc, thường phản ứng chậm hơn bình thường.”

Tô Kỷ vuốt tóc cậu, nói: “Anh thích mọi dạng người của em. Em thật sự không muốn suy nghĩ một lát mà mà muốn nghe đáp án luôn sao?”

“Vâng.” Tuyên Tử Phương gật đầu, dù sao thì cậu cũng cảm thấy bản thân không đoán ra được tin vui đó là gì.

Tô Kỷ dịu dàng hỏi: “Vậy anh nói thẳng luôn nhé?”

Tuyên Tử Phương ngáp một cái: “Nói mau đi!”

Tô Kỷ nói: “Từ ngày mai trở đi, anh sẽ luôn ở bên em, không bao giờ rời xa nữa.”

“Lần này anh được nghỉ nữa?” Tuyên Tử Phương mơ màng hỏi: “Được nghỉ nhiều không?”

“Không phải là nghỉ phép, mà là cấp trên điều anh về. Trước khi em sinh con xong, chúng ta đều ở nhà em, nhà mới còn chưa trang trí bày biện xong, hơn nữa ở đây còn có người lớn giúp đỡ...” Tô Kỷ giải thích.

Tuyên Tử Phương tròn mắt: “Anh từ X-521 quay về? Không cần đi nữa?”

Tô Kỷ gật đầu: “Ừ.”

Tuyên Tử Phương: “Anh quay về như thế thì chuyện đội đặc công tính thế nào?”

Tô Kỷ hờ hững nói: “Tổng bộ bộ tư lệnh có thể điều người khác đến tiếp nhận.”

Tuyên Tử Phương cau mày nói: “Nhưng mà... đội đặc công Omega là đề án của anh, còn là do chính tay anh chọn lựa và huấn luyện, đây là quân của anh, tại sao lại thay đổi người tiếp nhận như vậy được? Vậy thì khác gì đánh cắp thành quả lao động của anh cơ chứ?”

Tô Kỷ cười cười: “Nếu dễ dàng như vậy thì anh sẽ không dám xuất hiện trong nhà em đâu.”

Tuyên Tử Phương chế giễu: “Cho nên nửa đêm anh mới leo cửa sổ vào đúng không?”

“Đi vào từ cửa lớn sẽ làm kinh động cha ba em, với tính cách của ba em, ba sẽ không để anh đối xử với em như vậy...” Tô Kỷ vung tay nói: “Nói thật thì anh không dám chắc sẽ lấy lòng được cha ba em đâu.”

“Thực ra cha và ba không thể quản em được.” Tuyên Tử Phương liếm nhẹ môi Tô Kỷ, thân mật dụi dụi mặt anh, nói: “Với ba, nuôi con là một loại gia vị làm sâu sắc thêm tình cảm chồng chồng, ba rất thích đem em ra đùa giỡn với cha, đây cũng có thể xem là một kiểu tình thú.”

Tô Kỷ suy nghĩ một lát, cảm thán: “Thực ra thì anh và ba em cùng là một loại người...”

“Cho nên hai người có tiếng nói chung sao?” Tuyên Tử Phương suy nghĩ sâu xa hỏi.

“Chúng ta là loại người khi thích ai sẽ vắt hết óc đưa ra phép thử người đó, thấy phương pháp nào khả thi đều sẽ thử một lần, sẵn sàng bỏ ra công sức cho dù có thể không có được gì...” Tô Kỷ đáp.

“Sao lại cố gắng mà không nhận được gì?” Tuyên Tử Phương suy nghĩ nói: “Không phải em cũng bị anh như vậy rồi như vậy sao...”

“Bảo bối, trong tình yêu không tồn tại sự bình đẳng.” Tô Kỷ hôn lên đôi mắt người trong lòng, nhẹ giọng nói: “Luôn luôn có một người bày tỏ tâm ý trước, mà trên đời cũng không có vật dụng nào có thể đong đếm được tình cảm, xem xem nó có bất bình đẳng hay không, tất cả đều là vì tự nguyện. Giống như ba em với cha em, anh với em, chỉ cần cuối cùng chúng ta hạnh phúc bên nhau, chuyện bình đẳng hay bất bình đẳng không còn quan trọng nữa.”

Tuyên Tử Phương cau mày suy nghĩ, cuối cùng không thể không thừa nhận lời của Tô Kỷ cũng có ý đúng.

“Thầy...” Tuyên Tử Phương tuy ngủ trước, nhưng vẫn không quên lý do Tô Kỷ trở về, không cam lòng nói: “Cho dù anh không để ý ai là người tiếp nhận đội đặc công, nhưng đó là tâm huyết của anh mà, lỡ công cuộc cải cách của anh bị người khác xáo trộn thì sao?”

Tô Kỷ cười nói: “Cũng như anh và em từng thảo luận trước đây, số lượng Omega tăng dần, xã hội lại không ngừng phát triển và tiến bộ, xem Omega chỉ là công cụ duy trì nòi giống rất lãng phí. Hơn nữa, chiến tranh khiến dân số giảm sút, đối tượng chính là Alpha và Beta, đến lúc xây dựng xã hội đương nhiên phải dùng đến Omega. Đây là xu thế phát triển của xã hội, không ai có thể thay đổi được. Cứ cho là dự án của anh thất bại thì trong tương lai chắc chắn sẽ có đội đặc công Omega khác được thành lập, cho nên anh không lo lắng.”

“Anh bình tĩnh thật.” Tuyên Tử Phương nhích lại vùi vào ngực Tô Kỷ, nhắm mắt lại, nói: “Thầy, anh như thế này khiến người khác cảm thấy rất đáng tin cậy...”

“Cảm ơn em đã khích lệ.” Tô Kỷ hôn nhẹ khóe mắt Tuyên Tử Phương, nói: “Bảo bối, ngủ ngon.”

Tô Kỷ vừa xây dựng nền tảng cho đội đặc công Omega trên hành tinh X-521 thì đã bị cao tầng bộ tư lệnh triệu về tổng bộ, ai cũng có thể nhìn ra đây là kết quả của việc tranh giành thế lực trong nội bộ, lại còn kèm theo tin tức cha Tô Kỷ xin về nhà dưỡng bệnh.

Dù ba và Tô Kỷ đều nói Tuyên Tử Phương đừng để tâm, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng, cha Tô Kỷ thân thể cường tráng, chắc chắn không thể sinh bệnh, nhất định ông muốn tránh né thị phi.

Cha Tuyên Tử Phương nổi bật ở tổng bộ còn chưa đến một năm, tuy rằng mang quân hàm trung tướng nhưng còn không có đội ngũ riêng, cũng không tiếp xúc với mấy người nắm quyền lực trong cao tầng, hơn nữa ông vốn là người chính trực, cho nên không biết rõ nội tình chuyện này thế nào.

Nhưng mà góc nhìn của ông và ba Tuyên Tử Phương đều giống nhau.

Cha Tô Kỷ còn sang nhà họ Tuyên thăm Tuyên Tử Phương mấy lần, người đàn ông sắt đá này khi nhìn cái bụng đang to dần của Tuyên Tử Phương trông rất hiền lành ôn hòa, đến mức Tuyên Tử Phương cảm thấy nổi da gà.

Năm mới qua không bao lâu, ngày sinh dự kiến của Tuyên Tử Phương cũng sắp đến, Tô Kỷ còn lo lắng hơn Tuyên Tử Phương, hơn nửa tháng nữa mới sinh đã cho Tuyên Tử Phương nằm viện.

Mà Tô Kỷ cũng dọn đến bệnh viện luôn, ở bên chăm sóc Tuyên Tử Phương.

“Ăn quả cam này đi, mở miệng ra...” Tô Kỷ lột vỏ cam, nhét từng múi nhỏ vào miệng Tuyên Tử Phương.

“Ưm...” Tuyên Tử Phương nhai nhai, nói: “Ngon ghê, em muốn ăn nữa...”

Tô Kỷ lại đút cậu một miếng.

Tuyên Tử Phương vuốt bụng nói: “Nghe nói tình hình chiến đấu ngoài tiền tuyến càng lúc càng không ổn, cái vết nứt vũ trụ kia càng lúc càng rộng ra đúng không? Em nghe báo đài nói trừ kim cự thú ra còn có một loại sinh vật lạ khác xuất hiện nữa.”

Tô Kỷ thản nhiên đáp: “Ừ, loài vật này tạm thời gọi là hắc tử trùng. Pháo sáng không có tác dụng với sinh vật này, hắc tử trùng có thể hấp thu ánh sáng như lỗ đen, không thể dùng pháo tiêu diệt chúng.”

“Vậy thì phải làm sao?” Tuyên Tử Phương ngạc nhiên nói: “Nếu không thể dùng ánh sáng để phân giải thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”

Tô Kỷ: “Truyền thông đúng là chỉ thích nghiêm trọng hóa vấn đề, không sợ đất nước này chưa đủ loạn. Trên thực tế, có thể dùng công kích vật lý tiêu diệt hắc tử trùng, lấy cơ giáp cận chiến nghiền tới là được. Nhưng mà cái khó ở đây là hắc tử trùng và kim cự thú hành động cùng một lúc, mà kim cự thú là thiên địch của cơ giáp.

Kim cự thú có thể cắn nuốt tất cả những vật bằng kim loại, chúng ăn sạch tất tần tật các thể loại máy móc đến gần chúng.

Tuyên Tử Phương há miệng thở dốc, nói: “Vậy... chuyện bác Tô quay lại tổng bộ bộ tư lệnh cũng có liên quan đến chuyện này?”

Tô Kỷ: “Đại khái là như vậy, anh thường không hỏi nhiều về chuyện của cha.”

Tuyên Tử Phương lắc đầu nói: “Nhưng từ sâu trong lòng anh, anh vẫn rất quan tâm đến cha.”

Tô Kỷ cười cười, lại đút cho cậu một múi cam, nói: “Đừng nhìn cha tạm thời nhượng bộ mà nghĩ vậy, chuyện tranh đoạt thế lực này không ảnh hưởng gì đến cha, thậm chí cha còn có thể âm thầm đi trước vài bước, để đối thủ của cha sứt đầu mẻ trán.”

“Cuối cùng em cũng biết cái tính phúc hắc của anh di truyền từ ai rồi...” Tuyên Tử Phương như phát hiện ra chân lý.

“...”

Tô Kỷ bình tĩnh đặt dao gọt hoa quả xuống bàn, hai tay xoa mặt, sau đó bước từng bước lại gần Tuyên Tử Phương.

“Làm, làm gì...” Tuyên Tử Phương theo bản năng rụt vào trong ổ chăn.

Tô Kỷ mãnh liệt tung chăn ra, tránh bụng Tuyên Tử Phương, thò hai tay cù lét nách cậu, Tuyên Tử Phương lập tức cầu xin tha thứ: “Đừng... Đừng như vậy... Á đau!”

Tô Kỷ vội vàng dừng lại, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Tuyên Tử Phương trắng bệch, trên trán toát mồ hôi hột, ôm bụng nói: “Đau bụng quá...”

Tô Kỷ vội vàng ngồi xuống bên giường, nắm tay Tuyên Tử Phương nói: “Bảo bối, anh xin lỗi... Cố gắng nhịn một chút, sẽ có người đến nhanh thôi...”

Ngoài phòng sinh, ba Tuyên Tử Phương cười hỏi: “Tiểu Tô, con lại đây ngồi đi, ba thấy con đi đi lại lại sắp hôn mê đến nơi rồi, con không thấy phiền sao?”

Tô Kỷ lo âu nói: “Tất cả là tại con, nếu như con không đùa giỡn với em ấy thì hiện tại cũng không...”

Ba Tuyên Tử Phương: “Ngày sinh dự kiến chỉ còn cách vài ngày, không trách con được, sớm hay muộn cũng phải sinh mà.”

Tô Kỷ: “...”

Ba Tuyên Tử Phương nói: “Yên tâm đi, bác sĩ cũng nói là thai nhi rất tốt, rất ổn định mà.”

Tô Kỷ hơi cau mày, nói: “Không được, con vẫn không yên lòng...”

Ba Tuyên Tử Phương quở trách: “Con lo lắng thì thằng bé không sinh được sao?”

Tô Kỷ: “...”

Ông lại cười nói: “Con nên ngồi xuống chờ cùng ba đi...”

Ba giờ sau, Tuyên Tử Phương sinh ra một đứa nhóc rất khỏe mạnh.

“Thằng nhỏ tràn trề sức sống, vừa sinh ra đã khóc rõ to.” Tuyên Tử Phương đã tỉnh lại, nằm trên giường, hưng phấn nói với Tô Kỷ: “Tiếc là em chưa biết giới tính của nó, nhưng mà nó có chym...”

“Có chym là bình thường, không có mới là bất thường...”

“...”

“Không sao cả, giới tính nào anh cũng thích.” Tô Kỷ nói.

Tuyên Tử Phương phấn khởi nói: “Vậy đặt tên con là gì mới tốt đây, thầy ơi anh đã nghĩ ra chưa?”

Tô Kỷ: “Đã nghĩ xong tên từ lâu rồi.”

“Ồ?!”

“Đại danh là Tô Tuyên, trước khi con lớn, em cho con một nhũ danh* đi.” Tô Kỷ nói.

*Đại danh (大名) ý chỉ tên họ người ngoài xưng hô khi gặp. Nhũ danh (乳名) là tên cha mẹ đặt cho con khi mới sinh. Ở Việt Nam mình gọi là tên tục, tương truyền đặt tên tục cho xấu để nuôi con dễ, không bị ma quỷ quấy phá.

Tuyên Tử Phương: “...”

Tên này cũng quá đơn giản rồi, cứ ghép tên hai vị phụ huynh thành tên vậy thôi hả.

Vì thế, thằng nhỏ mới sinh đã có tên sẵn, vài ngày sau, Tuyên Tử Phương cho bé nhũ danh đầu tiên: Nháo Nháo*.

*Nháo 閙 là ầm ĩ.

Nháo Nháo rất ồn ào, theo như lời ba Tuyên Tử Phương nói, tính tình bé y chang Tuyên Tử Phương khi còn nhỏ, ngày nào cũng tràn trề sức sống, ăn xong còn lộn xộn, chơi tí sẽ mệt rồi đói, đói thì khóc, mà đã khóc thì khóc rất to.

Chờ lớn hơn một chút, sau khi Nháo Nháo có thể mở mắt, bắt đầu cảm thấy thế giới xung quanh thật lạ lẫm, hầu như lúc nào cũng khóc.

Đói bụng, khóc. Mắc tè, khóc. Kéo, khóc. Không có ai chơi cùng cũng khóc nốt.

Ngoài ra không phải lúc nào khóc bé cũng rơi nước mắt, đôi khi chỉ toàn là gào khan.

Ba Tuyên Tử Phương ôm Tiểu Tô Tuyên, nói: “Nhìn xem, Nháo Nháo trông rất giống con luôn.”

Tuyên Tử Phương kiệt sức nằm xuống giường, nói: “... Con đang có ý định nhét ngược thằng nhỏ vào bụng đây.”

“Đừng nói vậy, thằng bé này sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một đứa nhỏ xinh đẹp, coi như là một cách rèn luyện đi.” Ba Tuyên Tử Phương nói: “Sao thể lực của con yếu như một đứa trẻ thế?”

“A a...” Tiểu Tô Tuyêntuy không hiểu cuộc đối thoại của người lớn nhưng vẫn la lên ồn ào theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.