Vô Ý Câu Dẫn

Chương 42: Chương 42




Sau khi nói chuyện với Bentley, Tuyên Tử Phương đi tìm văn phòng của trưởng bộ phận hỏi công tác thật sự của mình. Lúc cậu trình bày, trưởng bộ phận vừa hơi khó xử vừa sợ hãi, anh bảo Tuyên Tử Phương chờ một lát, cầm điện thoại bấm một dãy số, nói chuyện với Tô Kỷ tầm năm phút, mới nhận ra mình đã hiểu sai ý Tô Kỷ.

Sau cú điện thoại ấy, trưởng bộ phận thay đổi thái độ, anh bắt đầu không khách khí mà phân công nhiệm vụ cho Tuyên Tử Phương, cuối cùng cậu cũng có cơ hội tiếp xúc với thực tiễn, điều mà cậu chưa bao giờ được gặp khi học lý thuyết về trù tính vật tư. Tuy nhiên, cái giá phải trả là cậu phải thường xuyên tăng ca, điều này khiến Tô Kỷ không vui.

“Anh không nói với cậu ta là giao việc cho em như thế nào.” Tô Kỷ hối hận nói: “Thế này vừa tra tấn em, cũng vừa tra tấn bản thân anh.”

Tuyên Tử Phương cười nói: “Thực ra không khủng bố như anh nghĩ đâu thầy. Cùng lắm là bỏ bữa cơm chiều chung, nhưng mà có mất ắt sẽ được lại điều gì đó, em đã biết thêm nhiều điều mà trước đây em chưa từng biết đến, còn anh... Nhìn xem, bây giờ anh và con trở nên thân thiết với nhau nhiều hơn rồi.”

Tiểu Tô Tuyên đang dựa vào người Tô Kỷ ngủ say, dường như nghe thấy tiếng nói chuyện của Tuyên Tử Phương, chóp chép miệng nhỏ, hơi vặn vẹo thân thể mập mạp, tìm tư thế thoải mái hơn, rồi lại vùi đầu ngủ tiếp.

Tô Kỷ bất đắc dĩ đặt tay sau lưng Nháo Nháo, đề phòng bé ngã, nói: “Nhưng anh cam đoan rằng người đầu tiên con tìm sau khi tỉnh dậy là em.”

Tuyên Tử Phương: “Dù sao con cũng do em sinh, nếu bị thầy mua chuộc đơn giản như thế thì không phải em thất bại rồi sao?”

Tô Kỷ: “...”

“Đùa thôi mà.” Tuyên Tử Phương ngại ngùng nở nụ cười: “Thầy, lại sắp hết học kỳ rồi, em định sau khi thi xong sẽ điền tên vào danh sách tự nguyện nhập ngũ...”

Cuộc sống đại học của Tuyên Tử Phương phải nói là rất bận rộn, lúc học năm nhất thì bận Giải Tam học viện, năm hai thì sinh con, đến năm ba thì nhập ngũ luôn.

“Không được, anh không đồng ý.” Tô Kỷ thẳng thừng nói: “Bây giờ đang có chiến tranh, vẫn chưa vượt qua thất bại của giai đoạn trước, quân đội còn chưa tìm ra phương pháp tiêu diệt sinh vật dị không gian kia. Em có thể sẽ bị điều ra tiền tuyến, lúc nào cũng có thể trở thành vật hy sinh.”

“Vậy thầy an bài tất cả cho em là tốt sao?” Tuyên Tử Phương không ủng hộ nói: “Không phải ai cũng trở thành vật hy sinh, hơn nữa khi đế quốc gặp nguy hiểm, để bảo vệ gia đình mình, em cũng phải lên chiến trường thôi.”

Tô Kỷ bình tĩnh nói: “Nghĩ cũng lạ, chiến tranh cứ giằng co như thế, rất có thể là vì cuộc chạy đua quyền lực ở thượng tầng vẫn chưa đến hồi kết.”

Tuyên Tử Phương nói: “Cho nên lúc này càng dễ lợi dụng sơ hở của việc điều động nhân sự mà.”

Tô Kỷ híp mắt, đầy nguy hiểm nói: “Tử Phương, em không thể thuyết phục anh bằng cách này. Anh ở ngoài sáng, lại còn biết chuyện có thể sẽ có người ngầm hại em trong hiểm cảnh.”

Tuyên Tử Phương rất quen với vẻ mặt này của Tô Kỷ. Trong vụ biểu tình trước đây, khi thầy đang nhắc nhở những sinh viên nhiệt huyết quá mức đó, vẻ mặt của thầy cũng như vậy. Điều này có nghĩa là lúc này Tô Kỷ đang rất khó chịu.

Cậu hơi dè dặt, rồi lại can đảm nói tiếp: “Em muốn tốt nghiệp sớm...”

“Ở yên học tập trong trường không tốt sao?” Tô Kỷ xoa ấn đường, dường như đang tự hỏi sẽ thuyết phục Tuyên Tử Phương như thế nào, nói: “Tuy hai năm vừa qua của em quả thật rất bận rộn, nhưng cuối cùng vẫn chưa được trải nghiệm đời sinh viên chân chính. Đời sinh viên tươi đẹp chỉ có một lần, nếu bây giờ không chịu nắm bắt thì sau này đừng có mà khóc với thầy, nói là em hối hận. Còn nữa, em không tưởng tượng được chiến tranh tàn khốc đến mức nào đâu, thầy hy vọng em có thể suy xét kỹ càng hơn.”

Tuyên Tử Phương khó xử nói: “Nhưng mà, em cũng muốn thực hiện lý tưởng của mình...”

“Anh đã nghe qua, em muốn trở thành phóng viên chiến trường?” Tô Kỷ nói: “Việc này không phải là cứ có tài năng thì cũng được làm khi có chiến tranh đâu.”

“Không... Thực ra không phải.” Tuyên Tử Phương đỏ mặt, mím môi, cuối cùng vẫn nói ra: “Em nghĩ khi làm việc đó, nếu có thẻ phóng viên thì sẽ dễ hơn nhiều, mà chuyện đó và các chiến sĩ ngoài chiến trường lại cùng một nhịp thở, cho nên...”

“Chờ một chút.” Tô Kỷ nhận ra lời Tuyên Tử Phương nói có điểm bất thường, cau mày hỏi: “Vậy cuối cùng lý tưởng của em là gì?”

Tuyên Tử Phương hơi nhăn nhó, ghé vào tai Tô Kỷ nhẹ giọng nói mấy câu.

Tô Kỷ: “...”

“Anh thật sự không nghĩ rằng em lại muốn làm chuyện này...” Vẻ mặt Tô Kỷ trở nên vừa mờ mịt vừa cảm thấy rất khó hiểu, lại cũng như đang bị táo bón, một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được thanh âm của mình, nói: “Tử Phương... Em có thể suy xét mà đổi thành một cái khác được không?”

“Tại sao chứ?” Tuyên Tử Phương bất mãn nói: “Đây là lý tưởng duy nhất từ nhỏ đến lớn của em!”

Tô Kỷ không chút do dự nói: “Anh thật sự không thể tưởng tượng được một người vô cùng trì độn trước tình cảm của người khác dành cho mình như em lại muốn làm chuyện...”

“Em chỉ biết theo như lời anh nói thì về sau anh nhất định sẽ chê cười em!” Tuyên Tử Phương gãi đầu nói: “Biết thế em không thèm nói cho anh nghe!”

Tô Kỷ nhìn Tuyên Tử Phương bằng ánh mắt khác, nén cười nói: “Em đã nói ra lý tưởng này với cha và ba rồi sao?”

“Không.” Tuyên Tử Phương cúi đầu: “Lần nào em cũng nói là muốn làm phóng viên chiến trường.”

“Nghĩ kỹ lại thì có vẻ việc làm phóng viên chiến trường có thể biến việc này thành hiện thực.” Tô Kỷ nói: “Nhưng mà anh rất vui khi em có thể nói cho anh biết... Hửm, như vậy có tính là đang tuyên chiến với hệ thống phân chia nghề nghiệp không nhỉ.”

Tuyên Tử Phương phát điên nói: “Không được cười em!”

Tô Kỷ lưu loát đặt con sang một bên, ôm lấy Tuyên Tử Phương đang xù lông, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, nói: “Bảo bối, em luôn đem đến cho anh những bất ngờ vui vẻ. Chuyện này không những không phải là chuyện làm người ta mất sĩ diện, mà anh còn rất vinh hạnh khi có thể trở thành người đầu tiên chia sẻ bí mật với em. Điều đó có nghĩa là địa vị của anh trong lòng em đang ở cấp độ không ai có thể chạm đến, anh rất vui.”

Tuyên Tử Phương bị anh ôm thật chặt, chỉ có thể buồn bực gật đầu, ậm ừ hai tiếng tỏ vẻ đã nghe được.

Tô Kỷ lại nói: “Nhưng nguyện vọng của em... Anh vẫn duy trì quan điểm rằng chuyện này có thể để về sau hẵng làm, không phải là lỡ tàu vũ trụ thì không thể dùng vé tàu chuyến đó được nữa. Hơn nữa, em quên là cấp dưới của thầy còn có một đội đặc công Omega sao.”

“Hiện tại nó còn là của anh nữa đâu.” Tuyên Tử Phương buồn bực nói.

“Làm sao em biết nó không còn là của anh?” Tô Kỷ cười nói: “Không thể nhìn mọi việc bằng biểu hiện bên ngoài, em yêu.”

Tuyên Tử Phương: “Nhưng em không cho là trưởng quan mới sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, dù sao cũng không phải ai có thể thể xác định nhóm bộ đội kia có giá trị như thế nào, mượn sức được chừng nào hay chừng đó.”

Tô Kỷ cau mày nói: “Em không tin tưởng thầy đến như vậy sao?”

Tuyên Tử Phương cúi đầu, không biết đang than thở chuyện gì.

Tô Kỷ nghe được, mỉm cười.

Bọn họ ngồi trên ghế sofa, Tô Kỷ dạng chân, Tuyên Tử Phương lại ngồi trong lòng anh, bị hai chân anh kẹp ở giữa, không hề nghi ngờ gì về cái ôm từ phía sau của Tô Kỷ.

Bàn tay Tô Kỷ lần mò vào bên trong quần áo Tuyên Tử Phương, nhéo nhéo hạt đậu nhỏ trước ngực cậu.

“A!” Tuyên Tử Phương ngoái đầu lại phản đối, bọn họ đang thảo luận đề tài nghiêm túc đứng đắn mà, sao lại đột nhiên thành thế này. Nhưng cậu vừa quay đầu lại, Tô Kỷ không để cậu nói tiếng nào mà trực tiếp chặn miệng cậu, khiêu khích đầu lưỡi mềm mại của Tuyên Tử Phương.

“Chờ... Chờ một chút...” Tuyên Tử Phương dường như chỉ có thể thì thào, Tô Kỷ hôn triền miên còn mãnh liệt, bùng lửa dục vọng trong Tuyên Tử Phương, càng đốt càng nóng.

“Chờ cái gì, trong khoảng thời gia này em toàn tăng ca.” Tô Kỷ lên án.

Anh buông tha cho đôi môi Tuyên Tử Phương, lạm gặm cắn chiếc cổ bóng loáng trắng nõn của cậu, khiến Tuyên Tử Phương không ngừng run lên: “Đừng... Con còn ở đây...”

Đáy mắt Tô Kỷ hiện lên một tia giảo hoạt, anh ghé sát tai Tuyên Tử Phương nhẹ giọng nói: “Cho nên em phải cố gắng kiên nhẫn, đừng đánh thức con.”

“Ưm ưm ưm!” Tuyên Tử Phương oán hận trừng mắt nhìn Tô Kỷ, nhưng mà phía trước của cậu đang nằm trong tay Tô Kỷ, phía sau còn bị một ngón tay bất ngờ tiến vào.

Tiểu huyệt ban đầu còn hơi khô, nhưng rất nhanh vui vẻ siết chặt dị vật, đồng thời xuất dịch để dị vật tiến vào dễ dàng hơn.

Tô Kỷ lại nhét thêm một ngón tay, chạm tới chỗ sâu nhất, xoa xoa vuốt ve vách thịt mềm mại mẫn cảm của Tuyên Tử Phương.

“Không... Đừng làm vậy...” Tuyên Tử Phương khó khăn nói, hơi ngẩng đầu, thở dốc bắn.

Tô Kỷ đặt ngón tay dính đầy chất lỏng của Tuyên Tử Phương bên môi, liếm nhẹ, động tác thoạt nhìn muôn phần sắc tình.

Tuyên Tử Phương đỏ mặt, đầu óc trống rỗng, nhìn động tác gợi cảm lại phóng đãng ấy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rướn người hôn lên đôi môi Tô Kỷ.

Cùng lúc đó, Tô Kỷ nâng eo Tuyên Tử Phương lên, chôn vật nóng vào trong dũng đạo ấm áp.

“A...” Cảm giác bị tiến vào thật sự quá tuyệt vời, cơ thể Tuyên Tử Phương không tự chủ được mà gắt gao ôm lấy vật cứng, cái miệng nhỏ nhắn tham lam nuốt vật cao to kia thật sâu.

Hạ thân hai người chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, được chiếm hữu hoàn toàn người trong lòng là sự kiện hạnh phúc nhất thế gian.

Tô Kỷ sau khi tiến vào cũng không động đậy, ôm lấy Tuyên Tử Phương, cảm nhận dũng đạo đang nịnh nọt kích thích côn th*t, cười hỏi: “Thoải mái không?”

“Ừm, rất thoải mái...” Tuyên Tử Phương ôm cổ Tô Kỷ, nhiệt tình hôn lên.

Tô Kỷ khẽ nhướng mày, ôm eo Tuyên Tử Phương, nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại ấn xuống thật mạnh.

“A a a không cần nhanh như vậy... Cái tư thế này rất...” Tuyên Tử Phương khó khăn nói, phía trước dần đứng lên, tư thế này khiến cậu như đang bị đóng chặt lên cái đó của Tô Kỷ, vật cứng to lớn trong cơ thể cậu không ngừng trướng lên, ma sát nhanh gấp khiến Tuyên Tử Phương nảy sinh khoái cảm điên cuồng, cậu luôn có cảm giác sẽ không chống đỡ nổi.

Thầy càng lúc càng phóng túng, Tuyên Tử Phương gian nan thở dốc nghĩ thầm, nhưng suy nghĩ này đã bị đợt sóng tình tiếp theo đánh bay, cậu chỉ có thể hùa theo động tác của Tô Kỷ, không màng đến tư thế nào nữa.

“Không, không được... A ——!” Tuyên Tử Phương hét lên một tiếng, lại bắn.

Cậu nằm nghiêng trên sofa, Tô Kỷ đang cắm xuống, thấy sắc mặt Tuyên Tử Phương hơi mỏi mệt, anh mới chậm rãi lùi ra, xoa mặt Tuyên Tử Phương, cười nói: “Mới có mấy lần mà đã chịu không nổi rồi?”

Tuyên Tử Phương trừng mắt: “Ngày mai em còn phải đi làm!”

Tô Kỷ cười nói: “Điều này cũng không thể che dấu được sự thật em càng ngày càng mẫn cảm.”

Tuyên Tử Phương: “...”

Tuyên Tử Phương lười tranh luận với người đàn ông phúc hắc này, cả người dinh dính khiến cậu hơi cau mày, nhưng khi cậu định đứng dậy đi tắm, liền nhìn thấy Nháo Nháo không biết đã tỉnh từ lúc nào, ngồi trên sàn nhà, đôi mắt thuần khiết vô tội mở to, tò mò nhìn cha ba của mình.

“A a...” Nháo Nháo nhả ra ngón tay dính đầy nước miếng, bất mãn nhìn phụ huynh đang đơ người, kêu lên.

Tô Kỷ: “...”

Tuyên Tử Phương: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.