Nháo một hồi, Tô Kỷ bảo rằng dấu hiệu mình vừa cho có thể duy trì được khoảng hai tuần. Sau đó, phải làm thêm một lần như thế nữa để lấy lại dấu hiệu. Tuyên Tử Phương đang tận hưởng vẫy vùng trong bồn tắm, nghe xong giật mình bật dậy, mặc cho cơ thể đang rất mệt mỏi. Cậu nói vọng từ trong phòng tắm ra: “Khoan đã... Nói cách khác... Nửa tháng tôi và chú lại... lại như vậy một lần sao?”
Tô Kỷ đang đứng trước cửa phòng tắm, nghe được giọng điệu hoang mang của cậu liền đáp: “Theo lý thuyết thì đúng là như vậy.”
Tuyên Tử Phương ngạc nhiên nói: “Chú nói với tôi dấu hiệu dài hay ngắn đều có sự tương đối. Chú có lừa tôi không vậy?”
Tô Kỷ thản nhiên nói: “Cậu có thể tự tra trên mạng, anh đã cố hết sức rồi. Không lẽ trước đây cậu không được phổ cập kiến thức giáo dục giới tính ở trường hay sao?”
“Ờm... Xin lỗi chú... Đúng là trước đây tôi không được phổ cập loại kiến thức đó.” Tuyên Tử Phương gãi gãi má đáp.
“Vậy cuối cùng cậu đã được học cái gì vậy?”
“Ờ thì...” Tuyên Tử Phương chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại những “kinh nghiệm” quý báu đã được truyền lại, híp mắt cười: “Cấu tạo và những cơ quan đặc thù của Omega, những việc Omega có thể làm tốt như nấu nướng này nọ, lúc Omega hứng tình trong trường hợp khẩn cấp thì phải làm gì... Đúng rồi, còn cả cách chống lại mấy tên Alpha biến thái t*ng trùng úng não gặp trên đường nữa. Đại khái là thế đó!”
Tô Kỷ cạn lời.
Cậu lại tiếp tục cười bảo: “Cho nên bây giờ chú có thể hiểu vì sao mà tôi tìm mọi cách đến học viện rồi đó. Quan niệm về ABO ở hành tinh K-306 của tôi vẫn còn rất lạc hậu.”
Tuyên Tử Phương thở dài, thầm nghĩ: Mà tôi thì không chịu được mấy chuyện như vậy.
“Thôi được rồi.” Tô Kỷ hít sâu một hơi, điềm tĩnh nói: “Chờ cậu tắm rửa xong chúng ta sẽ tiếp tục với đề tài này.”
Tuyên Tử Phương lại quay trở về với bồn tắm, tắm bằng nước ấm thật thoải mái, gật gật đầu nói: “Nghĩ lại thì tôi thấy mấy cái dấu hiệu này phiền thật. Dài nhất cũng chỉ có hai, ba tuần lễ, mà ba tôi nói...”
“Làm nhiều hư thận.” Tô Kỷ cắt lời Tuyên Tử Phương, đóng cửa phòng tắm lại, đoạn bảo: “Nhưng nghẹn lâu ngày cũng sẽ làm người ta ức chết, thuốc ức chế không phải là đấng cứu thế, cho nên tốt nhất là cậu nên bổ sung kiến thức về tâm sinh lý của Alpha và Beta đi là vừa.”
Lần này thì đến lượt Tuyên Tử Phương câm nín. Hình như tâm trạng chú già không được tốt lắm. Cuối cùng thì mình đã làm gì mà chọc phải “ổ kiến lửa” Tô Kỷ vậy?
Không thể hiểu nổi. Không lẽ già rồi nên khó tính khó nết, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt?
Thôi kệ đi. Tuyên Tử Phương gãi gãi đầu, nghĩ mãi không ra, quyết định bỏ cuộc.
* * *
Sau một thời gian dài, cuối cùng Thượng Tự Yên cũng có thể lại trò chuyện với Tuyên Tử Phương. Y bất chấp ánh mắt ai oán xung quanh, kéo tay thằng bạn chí thân nhỏ giọng nói: “Ê... cái người đó đó... cái người mà ở chung với ông ấy, hắn cho ông dấu hiệu?”
“Gia đình của tôi và ổng quen biết nhau.” Tuyên Tử Phương bổ sung: “Mà người ta cũng có tên có tuổi đàng hoàng, ông không nên gọi người ta là “cái người đó đó“.”
Thượng Tư Yên giật mình, khẽ nói: “Ông cũng biết là đến cả các giáo sư và trợ giảng còn không dám gọi ổng trực tiếp là Tô Kỷ, sinh viên lại càng không. Tôi chỉ bắt chước người khác gọi lòng vòng vậy thôi.”
Tuyên Tử Phương nhíu nhíu mày: “Thực ra thì tôi cảm thấy ổng cũng không đáng sợ như mọi người nói.”
“Chậc, thì hai nhà mấy người có mối thâm tình, đương nhiên là ổng sẽ đối xử với ông đàng hoàng dịu dàng rồi. Tôi nghe đồn nhiều lần thầy hiệu trưởng bị ổng chỉnh đến mức không ngẩng đầu lên được... Ghê vãi...”
Nghe thằng bạn nói vậy, Tuyên Tử Phương giật mình nhớ lại cách đây mấy ngày cùng Tô Kỷ trong phòng Hiệu trưởng, cười cười. Có vẻ như lời đồn đó không phải là không có căn cứ.
“Ầy, thôi quên đi... Mà khoan, nói đến đâu rồi? À, Tô Kỷ cho ông dấu hiệu bằng cách nào hay vậy?” Thượng Tư Yên tò mò nhìn Tuyên Tử Phương.
Tuyên Tử Phương cười hỏi: “Vậy thì... Chơi “đấu kiếm” thì có tính không bồ?”
Thượng Tư Yên trợn mắt, nhăn mặt: “Chắc... cũng được. Mà tại sao hai người không làm đến cùng?”
Tuyên Tử Phương nói: “Ổng nói rằng ổng và tôi hợp tác, có giao kèo đàng hoàng. Ông sợ tôi sẽ hối hận nên không muốn làm tới bến, cho tôi cái dấu hiệu vĩnh cửu.”
Thượng Tư Yên xoa cằm: “Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là ổng đang dụ dỗ ông...”
Câu này của Thượng Tư Yên chưa kịp nói hết, cả lớp vì thông báo của giáo sư mà ồn ào náo loạn như vỡ chợ, đến tiếng của mình còn gần như không nghe được. Vị giáo sư gõ gõ bảng, cố gắng nói to:
“Trật tự! Các em nghe tôi nói xong hẵng. Cuối tuần này là hạn chót để đăng ký dự thi Giải Liên trường, cho nên em nào có hứng thú thì phải nhanh chóng ghi danh. Học viện sẽ tổ chức thi tuyển vào kỳ nghỉ đông, chỉ có ba sinh viên được chọn lựa để tham gia Giải Liên trường vào kỳ nghỉ hè. Thông tin về giải này khá nhiều, các em có thể tìm hiểu thêm.”
Giáo sư vừa dứt lời, phòng học lại ồn ào như cũ. Ngay cả khi vào tiết hai, mọi người vẫn bàn tán sôi nổi không ngừng.
Tuyên Tử Phương đã quen “không biết thì dựa cột mà nghe”, ở ký túc xá thì hỏi Tô Kỷ, lên lớp thì hỏi Thượng Tư Yên. Dù sao cậu xuất thân từ một hành tinh nhỏ bé xa xôi, còn rất nhiều thứ chưa biết, may mà cả hai người này đều không phiền giảng giải cho cậu, nếu biết chắc chắn sẽ giải đáp tận tình. Thành ra nghe giáo sư nói một hồi, cậu vẫn không nhịn được mà quay sang hỏi Thượng Tư Yên: “Giải Liên trường là gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên giải này.”
“Giải Liên trường, hay còn gọi là Giải Tam Học viện, bao gồm Học viện Quốc phòng Thủ đô, Đại học Quân sự Quốc gia và Học viện Arma. À, về Học viện Arma, đừng vì có mà trông mặt mà bắt hình dong, nghi ngờ thực lực của bọn họ...”
“Tôi biết học viện này.” Tuyên Tử Phương nói: “Học viện Arma là học viện ở phía bắc hành tinh Arma. Khu vực đó là vùng biên giới, là một yếu điểm quân sự, sinh viên ở đó đóng quân cùng quân sĩ, điều kiện huấn luyện nghiêm khắc hằng ngày tạo cho họ một nền tảng thể lực cùng kỹ thuật chiến đấu phi thường.”
“Chính xác.” Thượng Tư Yên tiếp tục: “Ba thế lực mạnh nhất của đế quốc bao gồm: Bộ tư lệnh Hoàng gia, lực lượng quân đội chính quy và bộ đội biên phòng*. Bộ tư lệnh Hoàng gia rất quen thuộc với chúng ta, gắn liền với lợi ích và sự an toàn của quốc vương, có lực lượng quân đội riêng, trực tiếp nhận lệnh từ quốc vương, lúc cần thiết sẽ được phái ra chiến trường. Bình thường bên quân đội chính quy sẽ liên quan đến những vụ tranh chấp dẫn đến chiến tranh, bên bộ đội biên phòng cũng không mấy thân thiết với quân đội chính quy. Nhưng mà hai trăm năm trở lại đây, bộ đội biên phòng ngày một phát triển lớn mạnh, thành ra quân đội chính quy cùng bộ đội biên phòng lại hợp tác thân thiết...”
(*Nguyên tác: ngự thống bản bộ (御统作战本部), quan quân bản bộ (军事本部), bộ đội biên phòng (边防军).)
“Nghĩ lại thì mấy năm nay Bộ tư lệnh Hoàng gia cũng không ngừng tham dự chiến tranh...” Tuyên Tử Phương nghĩ một lát rồi nói: “Bộ tư lệnh Hoàng gia và quân đội chính quy tồn tại như nước với lửa, nhưng vì lợi ích cả hai đều phải bắt tay với bộ đội biên phòng.”
Thượng Tư gật gù: “Nói chung là cũng muốn có nhân tài phụng sự đế quốc, vì nước quên thân, dũng cảm giết địch.”
Tuyên Tử Phương cười cười: “Chắc vậy!”
“Nhưng mà bộ đội biên phòng nếu không phải được điều động thì cũng không thể rời nơi đóng quân. Việc điều động nhân sự trước đây đều do quân đội chính quy an bài, gần đây Bộ tư lệnh Hoàng gia cũng nhúng tay vào.”
“Hợp tác đôi bên cùng có lợi.” Tuyên Tử Phương bình luận.
“Nhưng hai bên đối chọi rất kịch liệt, căn bản không ai phục ai.”
“Khoan đã... Vậy có nghĩa là ba học viện đều liên quan đến ba lực lượng mạnh nhất này?”
“Đúng vậy á.” Thượng Tư Yên nhướng mày: “Ông nhìn các thanh niên to lớn khỏe trẻ của chúng ta bàn luận sôi nổi đi. Bọn họ đều có khao khát được gia nhập Bộ tư lệnh Hoàng gia.”
Tuyên Tử Phương đưa mắt nhìn xung quanh, có người tranh nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, đến cả giáo sư cũng chịu thua, nhàn nhã cầm quyển sách nhìn đám sinh viên Alpha Beta đang náo loạn, chờ tụi nhỏ bình tĩnh trở lại.
Tuyên Tử Phương lại tiếp tục hỏi: “Cách thức thi đấu như thế nào?”
“Cũng giống như các hạng mục huấn luyện của chúng ta thôi.” Thượng Tư Yên đáp: “Bắn súng, đấu đối kháng, đánh trận giả, chiến thuật, lắp ráp máy móc...”
“Phải đạt hết?”
“Đúng vậy, giải này được tổ chức là để tìm kiếm nhân tài toàn diện, hơn nữa chỉ có năm nhất mới có thể ghi danh.” Thượng Tư Yên gật gật đầu.
Tuyên Tử Phương chớp mắt: “Ông đăng ký không?”
“Cái đó đáng sợ quá, tôi kham không nổi!” Thượng Tự Yên đau khổ nói: “Tôi chỉ là một Beta, năng lực không sánh bằng mấy cha Alpha trời sinh tinh lực dư thừa cần nơi phát tiết... Ê... từ từ, đừng nói là ông tính đăng ký dự thi!?”
Tuyên Tử Phương gật gật đầu, hỏi: “Không được sao?”
Thượng Tư Yên nhìn thấy tinh thần nhiệt tình cùng hứng thú ánh lên trong mắt Tuyên Tư Phương, há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. Tự nhiên lại cùng một Omega can đảm* như cậu ta bàn luận những chuyện bất bình thường, Thượng Tư Yên cảm thấy đầy áp lực. Cái thế giới này điên hết rồi.
*Cường hãn (强悍): can đảm, dũng cảm.
“Trong những giải trước, Học viện Quốc phòng Thủ đô có từng lấy được ngôi vị quán quân không?”
Thượng Tư Yên còn đang đắm chìm trong luồng cảm xúc trái chiều, nghe cậu hỏi vậy, y sửng sốt một chút nhưng vẫn nói tiếp: “Thực ra thì học viện của chúng ta có thực lực yếu nhất, nhưng mà cũng đã có một lần chiếm được ngôi vị quán quân... Tôi nhớ năm gần đây nhất chính là... Đúng rồi, là ông chú nhà ông.”
“Hả!?”
“Ông không biết sao, Tô Kỷ năm xưa cũng là một sinh viên xuất sắc, bảng thành tích ổng tạo nên khi còn đương nhiệm Chủ tịch Hội Sinh viên còn dài hơn cả Chủ tịch Quân Duy Kỳ hiện tại nữa.”
“Tôi... thật sự không biết.” Tuyên Tử Phương cảm thấy mình nên dành nhiều thời gian để tìm hiểu về Tô Kỷ. Cậu giải thích: “Ba tôi chỉ nói rằng ông chú ấy thuộc dạng đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi thôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không”
“Ông chắc chắn là nhà ông thân với nhà ổng?”
“Chắc vậy... Tôi cũng không chắc lắm.“. Tuyên Tử Phương mờ mịt đáp.
Thượng Tư Yên bó tay, thở dài đỡ trán.
***
Tin tức của Giải Liên trường được lan truyền rộng rãi, điểm ghi danh đông nghịt, Tuyên Tử Phương xếp hàng ba giờ mà vẫn chưa thấy có gì tiến triển, mệt sắp chết đến nơi. Sinh viên năm nhất đăng ký tham dự giải phải đăng ký qua mạng, thành ra quán net đông không chen nổi, Tuyên Tử Phương quyết định bỏ ra ngoài hít thở không khí, chờ bớt đông rồi lại vào xem. Tô Kỷ chưa quay trở lại, Tuyên Tử Phương đành tự đi ăn cơm ở căn tin trường. Trong lúc đang đi lại cho tiêu cơm, cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang lại gần.
“Anh Lục, chào buổi tối.” Tuyên Tử Phương lễ phép mà nói.
“Ồ, hóa ra là cậu...” Sắc trời đã tối, vậy mà Lục Cảnh Đàn vẫn nhận ra Tuyên Tử Phương. Anh nói: “Cậu là người lần trước đi cùng Tô Kỷ xem phim diễn viên Omega nổi tiếng kia đóng phải không? Khoan, cậu bị đánh dấu. Là do Tô Kỷ làm?”
“Vâng...”
Tuyên Tử Phương đột nhiên không biết nên nói sao cho đúng nữa. Giải thích thì cũng dài dòng, mà không nói thì...
“Anh đang muốn tìm Tô Kỷ, cậu có biết phòng làm việc của cậu ta ở đâu không?”
Tuyên Tử Phương gật gật đầu: “Để em chỉ đường.” Nói xong, cậu nhìn Lục Cảnh Đàn một thân quân phục phẳng phiu tươm tất, ánh mắt biểu lộ có lời muốn nói. Lục Cảnh Đàn dường như đọc được tâm tư của Tuyên Tử Phương, cười cười: “Lần trước anh đã nói với cậu là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Hiện tại anh là huấn luyện viên ở Đại học Quân sự Quốc gia, lần này đến Học viện Quốc phòng là để bàn về chuyện giải đấu sắp tới.”
“A...”
“Sao, còn cái gì muốn hỏi nữa không?” Lục Cảnh Đàn chợt hỏi: “Cậu cũng định báo danh dự thi?”
“Em muốn tham gia thử để kiểm tra trình độ bản thân, mặc dù với thực lực hiện tại thì chắc cũng sẽ bị loại sớm... Em cần chú ý những điểm nào để có thể tham gia giải đấu này?”
“Rèn luyện thể lực, học những chiêu thức dùng trong trận đấu... Cậu nên tìm một người hướng dẫn, một người có thể dạy được cho cậu mọi thứ. Thực ra thì Tô Kỷ được đó, năm đó cậu ta cũng là quán quân Giải Liên trường.”
“Chuyện đó... Hôm nay em cũng mới được biết... Không ngờ anh ấy tuyệt vời như vậy...”
“Năm xưa anh cũng tham gia giải đấu này, lúc đó đã bái cha cậu ta làm thầy. Chậc, gia đình bọn họ rất dũng mãnh, rất giỏi, nhờ thế mà anh học được rất nhiều từ họ. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn gọi cha của Tô Kỷ là thầy.” Lục Cảnh Đàn cảm khái nói.
Tuyên Tử Phương gật gật đầu, không ngờ thầy của Lục học trưởng lại cha của chú già. Vậy người hôm trước mà học trưởng nhắc đến hóa ra lại là cha của ông chú già sao? Ở nhà ổng rất ít khi nói đến gia đình của mình, không lẽ vì chuyện hôn sự mà cha con hai người bất đồng quan điểm, làm mặt lạnh với nhau?
Tuyên Tử Phương trong lúc còn đang miên man suy nghĩ, Lục Cảnh Đàn lại nói: “Lần trước anh có bảo là thầy rất tiếc khi tên nhóc kia không chịu đi Đại học Quân sự Quốc gia là vì cậu ta đã có đối tượng...”
“Vâng.”
“Sau đó anh lại nghe bảo, người kia cũng được lắm, tuổi tác vừa vặn, lại còn môn đăng hộ đối.”
Tuyên Tử Phương không hiểu vì sao cảm thấy có chút mất mát nói: “Anh ấy còn bảo là người kia rất đáng yêu nữa...”
Lục Cảnh Đàn không để ý, nói tiếp: “Anh còn nghe được tin tức của đối phương, vừa hay cùng trường với cậu, hình như tên là... Tuyên Tử Phương...”
Nghe Lục Cảnh Đàn nói vậy, Tuyên Tử Phương từ trạng thái sa sút tinh thần bay lên, đại não trống rỗng, đơ mặt.
“... Hả?”