Vô Ý Vi Chi

Chương 102: Chương 102




CHƯƠNG 101

Lâm Vô Ý đang nói chuyện cùng Tiếu Vi và Vu Chu, liền thấy Lâm Vu Hồng lạnh mặt đi tới. Trong ánh mắt người ngoài, Lâm Vu Hồng vẫn là người lạnh băng như vậy, nhưng Lâm Vô Ý vốn hiểu rõ anh đã nhìn ra Vu Hồng mất hứng. Lấy một ly champagne, Lâm Vu Hồng liếc đôi mắt lạnh sang, mấy người đàn ông định đến gần bị anh dẹp sang một bên.

“Vu Hồng, đói bụng à?”

Khi Lâm Vô Ý nhìn thấy một người đàn ông khác đi phía sau Lâm Vu Chi cũng đang đến đây, nụ cười trên mặt cậu cứng lại. Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều nhìn qua, sắc mặt ba người đồng thời trầm xuống.

Người kia là… Lâm Vô Ý đặt cái đĩa trên tay xuống, bế cháu trai nhỏ đặt lên đùi mình. Lâm Vu Chi đi tới nói thẳng: “Vô Ý, tôi đưa cậu về.”

“Lâm tiên sinh.”

Giọng nói của một người vang lên sau lưng Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi xoay người, đôi mắt ẩn hiện sự tức giận.

Redmond nhìn Lâm Vu Chi một cái, đi vòng qua anh đến gần Lâm Vô Ý, bị Lâm Vu Chi ngăn lại. Mà đúng vào thời điểm thế này, còn có một người khác đến góp vui. Người nọ đi đến đứng cạnh Redmond, nhìn Lâm Vu Chi, nói: “Vu Chi, em muốn nói chuyện với anh, có thể chứ?” Khuôn mặt được trang điểm có thể nói là hoàn mỹ. Vì cuộc gặp mặt đêm nay, Quách Bội Bội không chỉ bỏ công sức lớn để trang điểm, ngay cả bộ lễ phục dạ hội khêu gợi trên người cũng là do cô nghìn chọn vạn tuyển mới vừa lòng. Đáng tiếc, nét gợi cảm của cô không đáng một đồng trong mắt Lâm Vu Chi.

Ethan ôm chặt ông chú nhỏ, vùi đầu vào ngực ông chú nhỏ. Thấy con trai không chịu nhìn mình, Quách Bội Bội chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Lâm Vô Ý mỉm cười với Quách Bội Bội, bế Ethan đứng lên, chủ động đi đến cạnh Vu Chi. Coi như không thấy ánh nhìn chằm chằm như của loài sói từ Redmond, cậu vỗ nhẹ đứa trẻ trong lòng.

“Ethan, là mummy, con sẽ không ngay cả mummy cũng không nhớ chứ?”

Ethan cắn môi, ngẩng đầu từ trong ngực ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý đổi tư thế bế Ethan, để Ethan có thể nhìn thấy mummy. Ethan cúi đầu, gọi nhỏ: “Mummy.”

Quách Bội Bội sắp rơi nước mắt. Cô há miệng, vừa định nói chuyện, một người ngắt lời cô: “Muốn nói chuyện chắc luật sư của tôi đã nói rõ với cô. Bội Bội, tôi hy vọng chúng ta có thể hảo tụ hảo tán.”

Bốn phía có nhiều tai mắt như vậy, có thể có cả phóng viên, Lâm Vu Chi vẫn giữ cho Quách Bội Bội chút thể diện. Quách Bội Bội cắn môi, giả bộ không nghe thấy, vươn tay nói: “Chú nhỏ, có thể cho tôi, bế Ethan một lát không?”

Lâm Vu Chi trầm mặt xuống, Ethan lại giấu mặt đi, bé không muốn! Lâm Vô Ý xoa đầu đứa trẻ, vẫn giữ nụ cười mỉm: “Bội Bội, cô mặc váy, không tiện bế Ethan. Ethan đã đói rồi, cô muốn ăn cùng Ethan một chút không?” Bộ ngực sữa của Quách Bội Bội lộ ra hơn nửa, nếu bế con rất có thể sẽ quang lõa luôn. Lâm Vô Ý thực sự là xuất phát từ lo lắng về an toàn.

Quách Bội Bội nhìn Lâm Vu Chi, do dự, cô càng muốn nói chuyện cùng người đàn ông này hơn. Ethan duỗi chân: “Ông chú nhỏ, chúng ta đi đi, con muốn uống nước trái cây.”

“Vô Ý, đưa Ethan đi uống nước trái cây.” Lâm Vu Chi lạnh giọng.

Trong lòng tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với hành động của Quách Bội Bội, Lâm Vô Ý bế Ethan định đi, một bàn tay ngăn cản cậu. Lâm Vô Ý thu hồi nụ cười trên mặt, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Redmond tiên sinh, anh có chuyện gì sao?”

“Tiếu Vi, cậu bế Ethan đi ăn cái gì đi.” Giao cháu trai nhỏ cho cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý muốn nhân cơ hội này để nắm chặt tay Tiếu Vi, Tiếu Vi sắp nổi bão rồi. Có hai anh họ ở đây, Thẩm Tiếu Vi áp chế giận dữ, bế Ethan.

Redmond không hề che giấu sự tán thưởng của hắn đối với Lâm Vô Ý, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nói: “Tôi muốn mời Lâm tiên sinh làm bạn nhảy của tôi đêm nay.” Trực tiếp, bá đạo.

Nhất thời bốn phía im lặng, ngay sau đó là những tiếng xì xào to nhỏ vang lên. Chuyện Redmond là song tính luyến cũng chả phải tin tức mới mẻ, rõ ràng hắn đã coi trọng vị thiếu gia kín tiếng này của Lâm gia!

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng chú ý tới động tĩnh bên này, lao ra khỏi “vòng vây” chạy đến.

“Dường như Redmond tiên sinh rất không coi ai ra gì!” Lâm Vu Chi kéo Lâm Vô Ý ra đằng sau, đứng trước mặt Redmond, không khách khí nói: “Dường như Lâm gia chúng tôi cũng không có giao tình quá sâu đậm cùng Khổng gia.” Lâm Vu Hồng cũng bước chéo sang, ngăn cách Lâm Vô Ý.

Lúc này chủ nhân của vũ hội Sasa phu nhân đi tới, có chút mất hứng nói với Redmond: “Redmond tiên sinh, vũ hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, cho tôi chút thể diện, đừng ồn ào khiến cho ai cũng không thoải mái.”

Trong mắt Redmond hiện lên một thứ ánh sáng điên cuồng, Quách Bội Bội đứng cạnh hắn không nhịn được phải rùng mình. Lâm Vô Ý vỗ nhẹ hai cái sau lưng Vu Chi và Vu Hồng, cậu đi ra đứng bên cạnh Vu Hồng, ngửa đầu nhin Redmond cao hơn cậu rất nhiều, không hề cười mà nói: “Redmond tiên sinh, tôi không thể đáp ứng anh, cũng không muốn đáp ứng anh.”

Redmond híp mắt lại, lộ ra lửa giận, chưa từng có người nào không cho hắn mặt mũi mà từ chối lời mời của hắn thẳng thừng như vậy. Chung quanh rất im lặng, lời Lâm Vô Ý nói toàn trường đều nghe thấy. Tất cả mọi người giật mình nhìn cậu, đến cả Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng kinh ngạc trong lòng.

Không bị dọa từ sự tức giận của Redmond, Lâm Vô Ý lãnh đạm nói: “Anh muốn mua biệt thự ba tôi để lại cho tôi, chuyện này khiến tôi rất bi thương. Đó là món quà ba để lại cho tôi, ai cũng không được đụng vào. Mặt khác, ngoại trừ bạn bè và người nhà, tôi sẽ không khiêu vũ cùng bất kỳ người đồng giới hay khác giới khác, đây là điều tôi đã đáp ưng ba tôi.” Lâm Vô Ý cũng có lúc rất tùy hứng, chỉ là cậu ít có cơ hội để thể hiện ra thôi.

Nói tới đây, Lâm Vô Ý nhìn sang Sasa phu nhân, lộ ra nụ cười lịch sự: “Phu nhân, vũ hội có thể bắt đầu chưa? Tôi đã đáp ứng làm bạn nhảy cùng hai cô cháu gái của tôi.”

Người đẹp hết thời Sasa phu nhân nở nụ cười, nói: “Đương nhiên có thể bắt đầu.”

Ngay sau câu nói của phu nhân, âm nhạc vang lên. Lâm Vô Ý đi lướt qua Redmond đến trước mặt Như Vi, mời thật phong độ như lúc ở nhà: “Công chúa xinh đẹp, có thể nhảy cùng tôi một bản chứ?”

“Tôi vô cùng nguyện ý.”

Trừng mắt với chị dâu cả và Redmond một cái, Thẩm Như Vi giao bàn tay mình cho cậu nhỏ cùng với khuôn mặt tươi cười như hoa. Không ai bước vào sân nhảy, cứ giật mình như vậy mà nhìn dáng nhảy tuyệt đẹp của một nam một nữ, giống như vương tử và công chúa. Chuyện chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi cũng đủ để truyền thông Hongkong phải nổ tung. Lâm Vô Ý không cho Redmond chút mặt mũi, lý do là Redmond muốn mua căn biệt thự mà Lâm lão gia tử để lại cho con trai! Lâm Vô Ý, một người đàn ông nhìn qua trông ôn nhu tao nhã như thế mà cũng có một mặt tùy hứng và thẳng thắn như vậy. Nhưng người đang khiêu vũ trong sân nhảy kia lại không thể làm họ nhìn ra được vẻ tùy hứng dù chỉ một chút. Vô số ánh mắt nhìn Lâm Vô Ý chăm chú, chỉ cảm thấy không thể nhìn rõ.

Thẩm Như Vi ngây ngốc, cậu nhỏ đã làm được chuyện từng hứa với cô, khiến cô trở thành nàng công chúa xinh đẹp nhất. Chẳng sợ sau 12 giờ đêm công chúa sẽ biến thành cô bé lọ lem, cô cũng thấy đáng giá. Thở hổn hển trong ngực cậu nhỏ, Thẩm Như Vi không kìm lòng được mà hôn lên má cậu nhỏ một cái, cảm kích: “Cám ơn cậu, cậu nhỏ.”

“Đêm nay cao hứng không?”

“Có. Rất cao hứng.”

Âm nhạc ngừng, tiếng vỗ tay vang như sấm. Buông cháu gái ngoại ra, Lâm Vô Ý ôn nhu nhìn về phía một cô công chúa khác đang chờ. Giống như cố ý muốn phối hợp với cậu, điệu waltz nhẹ nhàng lại vang lên, Lâm Vô Ý vươn tay phải với cháu gái: “Công chúa xinh đẹp, đồng ý nhảy cùng tôi một bản chứ?”

“Tôi đã chờ đến sốt ruột rồi.”

Lâm Vu Huệ cầm chặt tay chú nhỏ. Thất tình có là gì? Bị đàn ông làm tổn thương có là gì? Đêm nay, cô là công chúa thực sự, là công chúa luôn chờ bạch mã vương tử đến.

Ethan vẫn luôn nhìn ông chú nhỏ. Bé rất hâm mộ các cô có thể khiêu vũ cùng ông chú nhỏ. Nhảy xuống từ người cậu họ, Ethan chạy về phía hai người trong sân nhảy. Lâm Vô Ý nhìn thấy cháu trai nhỏ, cậu cười với Vu Chi, rồi đẩy Vu Huệ trong ngực mình về phía Vu Chi. Âm nhạc vẫn không dừng lại. Lâm Vu Chi ôm em gái tiến vào sân nhảy, Lâm Vu Chu đứng gần đó cũng ôm eo Như Vi vào sân. Lâm Vu Hồng nhìn thoáng qua chỗ Lâm Vô Ý, nói nhỏ một câu với Quách Bội Bội đang mang sắc mặt bi thương: “Ethan có được như thế nào chắc cô hiểu rõ nhất.”

Không nhìn khuôn mặt nháy mắt đã trắng bệch của Quách Bội Bội, Lâm Vu Hồng nói với Sasa phu nhân: “Chúng tôi về trước, cám ơn lời mời của phu nhân.” Rồi mới đi ra cửa. Âm nhạc ngừng, Lâm Vô Ý bế Ethan lên. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu cũng dắt tay em gái rời đi cùng. Lúc đi ngang qua Redmond và Quách Bội Bội, Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh một tiếng, cũng đeo kính râm đi luôn.

Redmond nhấc chân định đuổi theo, bị người khác chặn lại. Sasa phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Redmond tiên sinh, nơi này là Hongkong, không phải nước Mỹ, mong cậu đừng gây chuyện.”

Những người có mặt đêm nay không thiếu những công tử, thiên kim của nhà giàu ở Hongkong, cũng có những người đứng đầu của cả một gia tộc. Khổng gia cần dựa vào năng lực của Redmond, nhưng những gia tộc lớn đó thì không cần nhìn sắc mặt Redmond. Sasa phu nhân là người có tiếng trong giới xã giao của Hongkong, Redmond vô lễ với bà đã chọc giận đến bà ta.

Không ai đến lôi kéo làm quen cùng Redmond, khi tiếng nhạc lại vang lên, mọi người đều vào sân nhảy. Redmond không đi tìm bạn nhảy của mình, sau khi Sasa phu nhân rời đi, hắn vội vàng rời hội trường. Còn ngoài cửa, đâu còn bóng dáng của Lâm Vô Ý.

Trên xe, Lâm Vô Ý cúi đầu, cụp tai, nghiêm túc tự kiểm điểm. Nếu biết sẽ gặp phải Redmond, có đánh chết cậu, cậu cũng không đến. Hu hu, cậu sai rồi, nhất định sau này cậu sẽ ngoan ngoãn ở nhà đâu cũng không đi. Thấy cậu tự kiểm điểm thành khẩn như thế, bốn người tức đầy một bụng cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Lén nhìn sắc mặt bốn người, không khó coi như trước, Lâm Vô Ý lập tức ngẩng đầu, hai mắt cong lên hỏi: “Tôi không cho Redmond mặt mũi như vậy, không có ảnh hưởng đến trong nhà chứ?” Khẳng định là không.

“Cháu nên cho hắn một quả đấm mới đúng.” Thẩm Tiếu Vi nắm tay thành quả đấm kêu răng rắc.

Cầm nắm tay của Tiếu Vi, Lâm Vô Ý nói: “Không cần. Đánh đau tay cậu tôi sẽ đau lòng lắm.”

Thẩm Tiếu Vi lập tức cười ra, một nụ cười ngọt ngào.

“Daddy, con không muốn gặp mummy.” Ethan dẩu môi nói.

Lâm Vu Chi xoa đầu con trai: “’Daddy sẽ không để mummy đến làm phiền con.”

Lâm Vô Ý muốn khuyên, nhưng nghĩ đến mục đích của Bội Bội, cậu nuốt lời định nói xuống. Vỗ nhẹ cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý lẩm bẩm: “Đây là hậu quả của việc coi hôn nhân như trò đùa.”

Nếu không phải có tài xế, nhất định Lâm Vu Chi sẽ hôn môi Lâm Vô Ý một cái thật mạnh.

Đêm nay Vu Huệ và Như Vi đều không ở nhà. Tuy rằng chỉ nhảy một bản, nhưng các cô đã rất thỏa mãn. Toàn bộ Hongkong cũng không có ai được hạnh phúc giống các cô. Còn Lâm Vô Ý, vừa về nhà cũa dỗ cho cháu trai nhỏ ngủ xong, liền bị bốn người đàn ông “giận dữ” kéo vào phòng. Không quan tâm Vu Huệ và Như Vi cũng ở đây, lần đầu tiên bốn người Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cùng đặt Lâm Vô Ý lên giường.

Tối đa Lâm Vô Ý chỉ có thể cùng hai người. Còn bây giờ, trước mặt cậu là bốn người đàn ông trần trụi, hơn nữa bộ vị của mỗi người đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, Lâm Vô Ý nắm chặt chiếc chăn để che mắt, miệng cứ kêu to: “Không được không được, nhiều quá nhiều quá, tôi sẽ bị cấm túc mất, không được không được!”

“Tôi rất ghen.” Lâm Vu Hồng kéo mạnh chăn ra, hôn miệng người nào đó, châm lửa trên người cậu.

“Ưm ưm…” Tôi sẽ bị cấm túc mất!

Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi tẩy trang xong, tắm rửa xong đều không thấy buồn ngủ. Hai chị em ở chung một phòng, Thẩm Như Vi nhìn chị họ, do dự nói: “Chị họ, em luôn cảm thấy tên Redmond kia rất nguy hiểm, hơn nữa, chị dâu cả cũng rất kỳ quái. Đã ly hôn với anh họ cả rồi còn dây dưa mãi. Ethan cũng đâu cần mummy như chị ta.”

Lâm Vu Huệ ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, khinh thường nói: “Tên Redmond kia chị có nghe mấy người bạn nhắc đến, là một kẻ rất kiêu căng vô lễ, hôm nay thấy, quả đúng là kiêu căng khiến người ta cực ghét. Quách Bội Bội mới không xứng làm chị dâu chúng ta. Ly hôn với anh trai xong, cô ta không có tiền nên mới không biết liêm sỉ mà quấn lấy. Đáng thương nhất chính là Ethan, người của Quách gia luôn đến nhà trẻ tìm nó, làm nó sợ hãi, không thì chú nhỏ cũng không cần đi đón mỗi ngày.”

“Vậy phải làm sao? Chị dâu, à, Quách Bội Bội cứ bám anh họ cả như thế, anh họ cả cũng đâu thể có cách nào, dù sao chị ta cũng là người của Quách gia mà.”

Lâm Vu Huệ buông lược, xoay người: “Chị hỏi mẹ chị rồi, mẹ chị nói mấy anh trai sẽ có dự tính riêng. Hiện giờ chị lo nhất chính là chú nhỏ. Trông ánh mắt của Redmond rất đáng sợ. Chị nghe mọi người nói hình như Redmond có sở thích ngược nữa cơ. Chị chỉ sợ hắn lén làm gì chú nhỏ. Hiện giờ hắn đã tỏ rõ rất coi trọng chú nhỏ.”

“Vậy chúng ta mau đi nói cho cậu nhỏ biết đi! Tốt nhất là nhanh chóng đuổi Redmond khỏi Hongkong ấy. Không phải hắn là người Mỹ sao? Làm hắn về Mỹ luôn đi.” Vừa nghĩ cậu nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, Như Vi rất sợ hãi.

Lâm Vu Huệ nhìn đồng hồ, nói: “Chắc chú nhỏ vẫn chưa ngủ đâu. Hôm nay chú ấy cự tuyệt Redmond, chị cũng lo Redmond âm thầm làm mấy chuyện xấu.”

“Chúng ta cùng đi!”

Hai người mặc áo ngủ ra ngoài. Phòng ngủ của các cô ở lầu ba, hai người nhanh chóng chạy xuống lầu hai. Biết Lâm Vô Ý sẽ không ngủ một mình, hai người đến từng gian phòng một để tìm người. Trong phòng của Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Lâm Vu Chi đều không có ai, vậy chỉ còn mỗi phòng của Lâm Vu Hồng. Nghĩ có lẽ mấy người họ đang bàn chuyện, hai người chạy đến trước cửa phòng của anh họ Vu Hồng, thử nghe động tĩnh trong phòng trước, miễn quấy rầy họ bàn chuyện.

“Không dám không dám… Sau này không dám làm hộ hoa sứ giả nữa đâu… Ưm uhm… Chỗ này, chỗ này…”

“Tôi không thích người khác thấy cậu! Vô cùng không thích!”

“A! Tôi nghe lời, ưm… tôi nghe lời…”

“Cậu nhỏ, nói cậu yêu cháu.”

“Tôi, a, yêu cậu, yêu cậu, Tiếu Vi… Các cậu, ưm, cũng, phải, nói…”

“Tôi yêu cậu.” Bốn giọng nói.

Ngoài cửa, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi không thể tin mình vừa nghe thấy gì. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, các cô cũng không thể nghe được rõ ràng, nhưng chỉ một chút động tĩnh như vậy thôi cũng đủ để các cô biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì.

Lâm Vu Huệ cắn chặt môi, vừa thấy Thẩm Như Vi choáng váng, cô giơ một tay cầm chặt cổ tay Như Vi, một tay che miệng Như Vi kéo đi. Sau khi động tĩnh trong phòng biến mất, Lâm Vu Huệ cũng không biết mình vừa đưa Như Vi về phòng như thế nào. Ngồi trên giường, hai cô gái vừa phát hiện một bí mật lớn của gia tộc thở hổn hển từng hơi, đầu óc trống rỗng.

__Hết chương 101__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.