CHƯƠNG 107
Kê thuốc xong, Đường Sơn lại tiêm một mũi thuốc an thần cho Lâm Vô Ý. Lúc con người gặp nguy hiểm, hệ thần kinh và hệ miễn dịch trong cơ thể đều chịu kích thích, nếu điều chỉnh chậm, rất dễ để lại di chứng sau này. Đường Sơn tiêm thuốc an thần cho Lâm Vô Ý chính là để thân thể cậu có thể thả lỏng hoàn toàn, giúp hệ thần kinh và hệ miễn dịch có thời gian khôi phục.
Ôn Mộc Vân cởi bộ quần áo đầy máu trên người, thay một bộ của Đường Sơn, quần áo Lâm Vô Ý đều hỏng cả, bốn người cũng không khách khí với Đường Sơn, trực tiếp dùng chăn nhà Đường Sơn bọc Lâm Vô Ý lại. Đây là phòng khám tư nhân của Đường Sơn, vừa là nơi hắn chữa bệnh vừa là nơi ở, trong tình huống này là thuận tiện nhất.
Cô gái lúc nãy bế Ethan đi là em gái Đường Sơn, cô cho Ethan uống một ly sữa, Ethan bình tĩnh một chút. Nhưng đến khi bé thấy daddy và chú hai bế ông chú nhỏ ra, lại khóc.
Ôn Mộc Vân cùng mấy người về nhà cũ của Lâm gia, Đường Sơn muốn dặn dò cái gì đều nói với Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, không đi cùng. Xe của Ôn Mộc Vân đã được mang trở lại, trong xe đã được rửa sạch sẽ. Ôn Mộc Vân và Thẩm Tiếu Vi đều lái xe riêng, quay về nhà cũ.
Cũng giống như khi đến, Lâm Vô Ý vẫn rúc trong ngực Lâm Vu Hồng, nặng nề ngủ mất. Ethan được daddy ôm, vẫn ở sát cạnh ông chú nhỏ, trong đôi mắt to tròn là nước mắt đau lòng cho ông chú nhỏ. Phải thấy tận mắt ông chú nhỏ nhảy từ trên cao xuống, còn bị thương, nỗi kinh hãi của Ethan theo một mức độ nào đó còn nghiêm trọng hơn cả lời Ôn Mộc Vân nói. Em gái Đường Sơn đã làm chút can thiệp về tâm lý, đó cũng là tại sao lúc trước Ethan đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng em gái Đường Sơn không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, xuất phát từ nỗi lo về an toàn và cẩn thận, Đường Sơn xung phong nhận nhiệm vụ tìm bác sĩ tâm lý cho Ethan, sau khi mấy người Lâm Vu Chi đưa Lâm Vô Ý đi, Đường Sơn lập tức liên lạc với bạn học ở nước ngoài.
Nhà cũ của Lâm gia, vợ chồng Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi bị mẹ gọi về khẩn cấp đều đứng cạnh cửa sổ không ngừng nhìn ra ngoài, trên mặt ai cũng đầy vẻ lo lắng. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ vẫn không ngừng gọi điện thoại cho con cả, nhưng điện thoại ai cũng tắt máy. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đã biết được bí mật nào đó đâu còn quan tâm đến nó nữa, các cô cũng bị dọa gần chết.
“Thông rồi! Điện thoại của Vu Chi thông rồi!”
Đột nhiên Lâm Chiếu Đông kêu một tiếng, tất cả mọi người đều vây quanh ông. Cuối cùng điện thoại cũng được nhận, Lâm Chiếu Đông không đợi đối phương lên tiếng lập tức hỏi: “Vu Chi! Hiện tại Vô Ý sao rồi! Các con rốt cuộc ở đâu!”
“Vết thương của Vô Ý đã được xử lý xong, bây giờ bọn con về nhà. Vô Ý và Ethan đều bị hoảng sợ, để chú Dư chuẩn bị chút nước canh cho bớt sợ!”
“Được được được.”
“Chờ bọn con về rồi nói, Vô Ý đang ngủ.”
“Được được được.”
Cúp điện thoại, Lâm Chiếu Đông nói với mọi người đang chờ đợi: “Mấy đứa Vu Chi đang trên đường về, vết thương của Vô Ý đã xử lý xong, đợi chúng nó về nói rõ.” Tiếp đó, Lâm Chiếu Đông dặn dò Dư Hoa Sinh chuẩn bị nước canh. Dư Hoa Sinh lập tức vào phòng bếp.
Lâm gia xảy ra chuyện lớn như thế, mấy vị đương gia đang hoảng loạn nhưng vẫn không quên áp chế tin tức. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn đều nghiêm cấm bất kỳ người nào trong nhà lộ ra nửa chút tin tức ra bên ngoài. Cho dù đã có nhà truyền thông nào đó chú ý thấy Lâm gia rối loạn, nhưng vì Lâm gia luôn kín tiếng trước truyền thông, trong nhà cũng chẳng có minh tinh nào hấp dẫn được truyền thông, hiện tại xung quanh nhà cũ cũng coi như an toàn, tạm thời chưa phát hiện có đám săn ảnh thường xuyên qua lại. Vì để an toàn, xung quanh nhà cũ đều do bảo tiêu trông giữ nghiêm ngặt, tránh để phóng viên lẻn vào.
Chờ mãi chờ mãi, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đã nhiều lần cầm điện thoại lên muốn hỏi con trai xem đã đi đến đâu, cuối cùng lại nhẫn nhịn mà bỏ điện thoại xuống. Ngay vào lúc Lâm Chiếu Vũ vừa nhấc điện thoại một lần nữa, Dư Hoa Sinh chạy từ bên ngoài vào: “Đã về rồi! Đã về rồi! Mấy thiếu gia về rồi!”
“Về rồi?”
Tất cả mọi người đều đứng dậy ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe đi vào sân nhà cũ, đợi khi xe dừng hẳn lại, mọi người lập tức vây quanh. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu xuống xe trước, Ôn Mộc Vân cũng xuống xe, ba người đến mở cửa xe phía sau của xe Ôn Mộc Vân.
Nhìn thấy ông nội bà nội, nước mắt Ethan lại chảy ra. Mấy lão nhân gia thay đổi sắc mặt, trên quần áo Ethan có rất nhiều vệt máu. “Ethan không bị thương, máu trên người nó đều là của Vô Ý.”
Lâm Vu Chi xuống xe cố kiềm chế mà giải thích một câu.
“Đây là sao vậy! Rốt cuộc là sao vậy! Ai làm Vô Ý bị thương!” Lâm Chiếu Trinh run rẩy hỏi, trên mặt em trai có băng gạc, bà cũng sắp ngất đi.
“Vào nhà rồi nói.” Lâm Vu Chi đóng cửa xe đến một bên khác, Lâm Vu Hồng chuẩn bị xuống xe. Lâm Vu Huệ vươn tay bế cháu lên. Vòng một tay ôm cổ cô, Ethan khóc: “Ông chú nhỏ chảy nhiều máu lắm…”
Tất cả mọi người đều đến gần bên kia xe, Lâm Vu Huệ nôn nóng nhìn người đang nhắm chặt mắt, trên mặt không có chút huyết sắc. Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý dần dần dịch đến cửa xe. Thấy trên người Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chi cũng có máu, Lâm Bàng Lệ Vân, Lâm Hàn Thiến và Lâm Chiếu Trinh đều sợ hãi bụm miệng.
Dưới sự trợ giúp của Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Hồng bế được Lâm Vô Ý xuống xe. Bốn người không ai nói gì, vẫn đeo kính râm trầm mặc vào nhà, những người khác cũng không lên tiếng, vội vàng đi theo. Mọi người vừa vào nhà, Dư Hoa Sinh đã đóng kín cửa biệt thự lại, ngăn cách người hầu và bảo tiêu ở bên ngoài.
Lâm Vu Hồng không dừng chân, đi thẳng lên lầu. Lâm Vu Chu đi nhanh hơn vài bước mở cửa một gian phòng ngủ. Lâm Vu Hồng bước nhanh vào, sau khi Lâm Vu Chu xốc chăn lên, anh nhẹ nhàng đặt Lâm Vô Ý lên giường. Gian phòng này là phòng ngủ của Thẩm Tiếu Vi ở nhà cũ, nhưng giờ phút này ai cũng không có tâm tình quan tâm đến chi tiết nhỏ này.
Chỉnh lại tư thế ngủ cho Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Hồng cắn chặt răng, nhẹ nhàng kéo chăn trên người Lâm Vô Ý xuống.
“Là ai làm Vô Ý bị thương?” Mấy lão nhân gia rốt cuộc cũng không khắc chế được. Một người đang yên đang lành mới buổi sáng ra ngoài vẫn còn hoạt bát tươi cười, buổi chiều trở về lại bị thương toàn thân, làm sao họ có thể chịu được.
“Chú nhỏ/ Cậu nhỏ!” Lúc này Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng bật khóc. Ethan giãy giụa trong lòng cô, chạy đến giường trèo lên, khóc lóc ôm ông chú nhỏ. Hu hu, về nhà, ông chủ nhỏ an toàn rồi.
“Vu Chi! Vu Hồng! Chuyện là sao! Ai làm Vô Ý bị thương?” Sắc mặt Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ có thể so được với mấy con trai.
“Tôi xuống lầu, mọi người thay quần áo cho Vô Ý trước đi.” Ôn Mộc Vân nói một câu, đi ra ngoài trước.
“Chị họ, Như Vi, hai người ra ngoài trước, bọn em thay quần áo cho cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi đẩy hai người ra ngoài. Thẩm Như Vi khóc hỏi: “Anh! Rốt cuộc là sao vậy? Buổi trưa không phải cậu nhỏ ra ngoài ăn cơm sao? Tại sao lúc về lại bị thương?”
“Lát rồi nói. Anh thay quần áo cho cậu nhỏ.”
Thẩm Tiếu Vi đẩy hai người ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.
Thẩm Tiếu Vi đi lấy quần áo, Lâm Vu Chi bế con trai vẫn không chịu rời khỏi ông chú nhỏ: “Daddy thay quần áo cho con.”
“Con không muốn rời khỏi ông chú nhỏ…”
“Daddy thay quần áo cho con xong, con lại đến với ông chú nhỏ…”
Lâm Vu Chi bế Ethan đi. Cửa đóng sau năm giây, Lâm Vu Hồng như có hàn băng quanh thân, cắn răng nói: “Quách Bội Bội gọi điện thoại cho Vô Ý, nói mua quần áo và đồ chơi cho Ethan, để Vô Ý đi lấy. Nào biết sau khi Vô Ý đến, Quách Bội Bội căn bản không ở đó, mà là Redmond. Không biết Redmond làm gì Vô Ý, để Vô Ý dùng ghế đập cửa sổ nhảy xuống từ lầu hai. Vết thương trên người Vô Ý chính là lúc chạy trốn bị thủy tinh đâm vào.”
“Quách Bội Bội?” Ba người phụ nữ ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Vu Chi cởi bộ quần áo đã rách tả tơi trên người Lâm Vô Ý quẳng ra đất, đắp chăn cho Lâm Vô Ý xong, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải Ôn Mộc Vân lo lắng đi theo, hậu quả khó có thể tưởng tượng. Quách Bội Bội ngu xuẩn kia, tôi tuyệt đối không tha cho cô ta!” Ngoài cửa, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi không dám tin quay sang nhìn nhau, người hại chú nhỏ/ cậu nhỏ là chị dâu! Không! Người đàn bà kia không xứng làm chị dâu của các cô!
Lâm Chiếu Trinh ngồi bên giường sờ bên má không bị thương của em trai mà rơi lệ, tức giận: “Quách gia và Khổng gia thực sự coi Lâm gia chúng ta như quả hồng mà nắm trên tay có phải không? Ba vừa qua đời không bao lâu, chúng đã hại Vô Ý nhà chúng ta, chúng thực sự không coi Lâm gia ra gì!”
“Vết thương của Vô Ý sao rồi?” Lâm Chiếu Đông áp chế tức giận hỏi.
Lâm Vu Hồng nói: “Trên đùi khâu 15 mũi, tay khâu 8 mũi, chân trái không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy. Vết thương sẽ để lại sẹo, chờ vết thương khép lại bọn con đưa Vô Ý sang Anh trị liệu.”
“Để lại sẹo?” Mấy lão nhân gia ở đây đều không thể bình tĩnh. Khuôn mặt dễ nhìn của em trai cũng để lại sẹo?
“Cho nên mới phải đưa Vô Ý sang Anh làm giải phẫu chuyên môn. Ở Hongkong không có đủ phương tiện. Chuyện này bọn con không định báo án.” Lâm Vu Hồng nhìn về phía mấy lão nhân gia. “Quách Bội Bội, Redmond, và cả gia tộc đằng sau bọn họ, một người cũng đừng mong chạy thoát.”
Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ mang thần sắc âm trầm mà gật đầu, trên mặt Thẩm Văn cũng là ý tứ giống vậy. Lâm Chiếu Trinh, Lâm Hàn Thiến và Lâm Bàng Lệ Vân đều không lên tiếng khuyên nhủ, nhìn người nằm trên giường mất đi sức sống và tinh thần, ai cũng đau lòng phẫn nộ.
Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, Lâm Vu Chi bế Ethan đã thay quần áo xong cũng quay lại. Thay quần áo ngủ cho Lâm Vô Ý, để lại Vu Huệ và Như Vi ở lại chăm sóc Vô Ý, mấy người đàn ông đều xuống dưới lầu. Ethan nằm cạnh ông chú nhỏ, ôm cánh tay ông chú nhỏ, không dám nhắm mắt lại. Nghĩ đến chú nhỏ/ cậu nhỏ bị người cũng có thể coi như người nhà làm hại, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cực kỳ khổ sở. Thẩm Như Vi nhẹ nhàng lau phần trán không ngừng chảy mồ hôi của cậu nhỏ, nức nở, người đàn bà kia sao có thể quá đáng như vậy.
Có Ethan ở đây, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi khó có thể nói Quách Bội Bội không đúng, nhưng dù người trong nhà có làm gì Quách gia, các cô cũng sẽ không thông cảm cho Quách gia.
…
Khí áp dưới lầu so với lúc trước trong phòng bệnh còn thấp hơn nhiều. Lâm Chiếu Trinh đau lòng cho em trai, cũng hận Quách Bội Bội hại em trai, vừa khóc vừa mắng: “Quách Minh Ngải quả thực chính là quá khinh người! Đến vườn trẻ hại Ethan không được, còn hại cả Vô Ý! Không phải hôm nay ba nhắc nhở chúng ta, mà là ba đang nổi giận! Tức giận chúng ta không chăm sóc tốt cho Vô Ý!”
Bốn anh em đã biết hôm nay trong nhà xảy ra chuyện thần quái, đều âm trầm mặt mày. Đại công thần lần này là Ôn Mộc Vân đang hợp tác cùng người của Lâm gia, cũng tham gia cuộc họp gia đình của Lâm gia.
“Hiện tại Quách Bội Bội đang ở đâu?” Lâm Chiếu Đông hỏi.
“Tôi đi hỏi một chút.” Ôn Mộc Vân gọi điện thoại cho Dung luật sư. Sau khi gọi xong, Ôn Mộc Vân nói: “Quách Bội Bội hiện đang ở nhà, có thể cô ta vẫn chưa biết Redmond thất bại. Chú Dung đã phái người theo dõi Quách gia.”
Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Mấy đứa cứ làm mạnh tay vào. Giao tình giữa Lâm gia và Quách gia chấm dứt ở đây. Bên phía truyền thông để ta ứng phó. Xử lý Quách gia trước, sau Quách gia chính là Khổng gia. Phải cho chúng biết từ nay về sau không thể lật mình được, cả đời khốn cùng!”
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều mang thần sắc kiên quyết. Lâm Chiếu Trinh ngồi một bên đỏ mắt nói: “Còn Redmond thì sao. Phía sau hắn cũng không chỉ có một Khổng gia, hơn nữa hắn là người Mỹ, một khi hắn về Mỹ chúng ta sẽ không làm gì được hắn.”
“Cứ giao Redmond cho bọn con đi.” Lâm Vu Chi lên tiếng.
Lâm Vu Hồng nói tiếp: “Bọn con không chỉ muốn hủy Khổng gia, càng muốn hủy gia tộc của Redmond!”
Nhìn vẻ kiên định của bốn người con, Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn đều gật đầu, yên tâm để họ giải quyết.
Lâm Chiếu Trinh nhìn sang Ôn Mộc Vân, không rõ hỏi: “Redmond có… làm gì Vô Ý không?”
Ôn Mộc Vân ngẫm nghĩ nói: “Chắc là không có. Vô Ý vào xong rất nhanh đã nhảy cửa sổ trốn thoát. Tôi đoán có lẽ Redmond cũng không được lợi gì. Bạn tôi nói lúc họ chặn đường Redmond, trông hắn rất nhếch nhác, trên người có dấu chân, hình như còn có gì đó khó nói.”
Ba người phụ nữ ở đây nghe xong liền vỗ ngực.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ Vô Ý chịu thiệt.” Lâm Chiếu Trinh cũng thả lỏng một ít.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều nhìn Ôn Mộc Vân, trong mắt là vẻ không tin. Ôn Mộc Vân gật đầu với họ, tuy rằng anh có giấu một chút, nhưng anh đều nói sự thực. Vừa nãy mới xuống lầu anh đã gọi điên cho A Liễm kể lại tình huống của Redmond. Ở đây có ba vị phu nhân, anh cũng ngại nói. Theo như báo cáo từ thủ hạ của A Liễm, hình như Redmond bị thương ở chỗ khó nói, lại còn bị thương không nhẹ.
Bàn bạc với người của Lâm gia hơn hai giờ, Ôn Mộc Vân cũng không ở lại ăn cơm liền vội vàng rời đi luôn, anh muốn gặp mặt chú Dung và A Liễm. Lúc này Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi mới có thời gian thay quần áo. Sau khi bốn người thay xong trở lại phòng khách, ở đó chỉ có ba trưởng bối Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn, ba người phụ nữ còn lại đều tự xuống bếp làm cơm cho Lâm Vô Ý.
Không có phụ nữ ở đây, Lâm Chiếu Đông nghiêm túc hỏi: “Vu Chi, Vô Ý thực sự không sao chứ?”
Lâm Vu Chi căng cứng hàm dưới, vừa thấy con trai như vậy, Lâm Chiếu Đông nóng nảy: “Redmond đã làm gì Vô Ý?
Thẩm Tiếu Vi thở ra một hơi buồn bực, nói: “Bọn con cũng không biết. Lúc đón được cậu nhỏ, cậu nhỏ đã hôn mê vì mất máu quá nhiều. Ôn Mộc Vân cũng không hỏi.”
Lâm Vu Chu rũ mắt: “Chờ Vô Ý dậy bọn con sẽ hỏi.”
Thấy bốn “đứa trẻ” mất hứng như vậy, Lâm Chiếu Đông không hỏi nữa.
“Con đi gọi điện thoại.” Lâm Vu Chi đứng lên, mặt không chút thay đổi đi mất. Sau khi anh đi, Thẩm Tiếu Vi buồn bã nói: “Anh họ cả rất tự trách.”
Lâm Chiếu Đông cũng tự trách mình: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách ta, lúc trước ta không nên đồng ý hôn sự của nó và Bội Bội. Nếu không cũng đã không chọc vào loại phụ nữ ích kỷ như thế.”
“Anh cả, hiện tại nói mấy lời đó cũng không được gì. Chúng ta ai cũng không nghĩ Quách Bội Bội lại ác độc như thế. Từ trước đến nay nhà chúng ta luôn kín tiếng, khó tránh khỏi sẽ có người cho rằng Lâm gia chúng ta dễ bắt nạt. Lần này để chúng nhìn rõ xem, xem sau này còn ai dám coi khinh Lâm gia chúng ta.”
“Con đi xem Vô Ý.” Lâm Vu Chu cũng đứng lên. Lâm Chiếu Vũ phất tay, để cho anh đi. Thẩm Tiếu Vi thấy vậy cũng đứng dậy, hai người cùng đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Vu Hồng, Lâm Chiếu Đông nói: “Con cũng đi xem Vô Ý đi, bác, ba con và chú con nói chút chuyện.”
Lâm Vu Hồng gật nhẹ đầu, đứng dậy rời đi.
Bọn trẻ đều đi cả, Lâm Chiếu Đông che ngực mình, hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra. Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn thấy thế lập tức hỏi: “Anh cả, anh không sao chứ? Gọi bác sĩ đến xem đi.”
Lâm Chiếu Đông lắc đầu, buông tay nói: “Chuyện này không xử lý tốt, anh sợ ba ở trên trời không an lòng.”
Nhớ lại chuyện thần quái kia, Lâm Chiếu Đông và Thẩm Văn không khỏi nuốt nước miếng. Thẩm Văn ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có gió lạnh thổi qua.
“Chiếu Vũ, chúng ta đến mộ ba một chuyến đi.” Lâm Chiếu Đông đứng lên, Lâm Chiếu Vũ gật đầu. Thẩm Văn nghe vậy, cũng không nói gì với vợ, đi theo hai người anh vợ. Vừa rồi ông cũng đã nghĩ đến chuyện có cần đến mộ ba vợ một lần không. Ông rất sợ tối nay ba vợ đến tìm mình.
Lâm Vu Chi đang ngồi trong thư phòng hút thuốc. Anh rất tự trách, rất hối hận, hối hận vì đã không xử lý tốt chuyện của Qu ách Bội Bội, làm tổn thương đến người anh yêu nhất. Có người gõ cửa thư phòng, cũng không đợi anh lên tiếng đã mở cửa vào. Nhìn thấy người tới, Lâm Vu Chi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục hút thuốc.
“Em nghĩ anh đang gọi điện cho mấy người Oliver.”
“Anh cần yên tĩnh một chút.”
Lâm Vu Chi đưa hộp thuốc lá cho Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Hồng nhận lấy, rút một điếu.
“Hút xong chúng ta đi xem Vô Ý một lát, sau đó ra ngoài một chuyến.”
Lâm Vu Chi dùng ánh mắt hỏi.
Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh lùng.
“Redmond ở trong tay mấy người Ôn Mộc Vân.”
Lâm Vu Chi híp mắt, tắt điếu thuốc: “Anh đi gọi điện.”
Hơn 1 giờ sáng, Crowe vừa mới ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Số điện thoại này chỉ có mấy người bạn thân thiết mới biết được. Crowe nhẫn nhịn khó chịu, ngồi dậy nghe. Assal nằm trong ***g ngực anh cũng xoa mắt ngồi dậy.
“Hello, là ai làm ồn đến tôi?”
“Crowe, đừng ngủ, Dean xảy ra chuyện rồi.”
Crowe tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Oliver, nói rõ!”
Sau mười phút khi Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho Oliver nói rằng Lâm Vô Ý gặp chuyện không may, các thành viên của “Học viện Tử La Lan” ở rải rác khắp châu Âu và nước Mỹ, hoặc là tạm gác mọi công việc lại, hoặc là bật dậy từ trên giường. Đây là sự việc nghiêm trọng nhất xảy ra từ khi “Học viện Tử La Lan” được thành lập đến nay.
Đặt điện thoại xuống, Burini ra sức xoa mặt, không quan tâm sẽ kéo căng đống khuyên bạc trên mặt. Lo lắng đứng lên, cô vẫn chưa đi ngủ, đi ra khỏi phòng làm việc, vào phòng ngủ của cô cùng người bạn gái. Đẩy cửa vào, thấy bạn gái đang ngồi dựa trên giường lên mạng, Burini đi tới.
Biggs ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới để máy tính xách tay ở trên đùi sang một bên, quỳ gối trên giường.
“Cưng à, chuyện gì vậy? Trông cậu thật đáng sợ.”
“Tớ muốn giết người.”
Burini kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy một khẩu súng.
“Cưng à!” Biggs vội vàng giữ tay Burini, hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu muốn giết ai?”
“Một thằng ác ôn ngạo mạn ngu xuẩn và một con *** dốt nát não tàn!”
“Cưng à?”
“Dean xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?”
Biggs đoạt lại súng, nháy mắt đã biến thành sát thần: “Dean xảy ra chuyện gì?”
Lâm Vô Ý vẫn chưa tỉnh lại căn bản không thể tưởng tượng được chuyện này “nghiêm trọng” như thế nào, không phải là “nghiêm trọng” bình thường, mà là rất “nghiêm trọng”, rất “nghiêm trọng”.
____ Tiểu tinh nghịch! Còn dám không mang bảo tiêu chạy lung tung không?
____ Không dám nữa. Ba, con sai rồi.
____ Con bảo ba làm sao yên tâm được? Làm sao yên tâm được?
____ Ba, con không muốn ba yên tâm. Ba yên tâm sẽ phải đến thiên đường, con muốn ba ở cạnh con.
____ Con, thằng nghịch ngợm này! Ba chỉ biết ba có chết cũng không thể yên tâm mà!
Trước phần mộ của Lâm lão gia tử, một luồng gió lạnh thổi vào người Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn. Ba người không ngừng chớp mắt, không biết có phải do ảo giác của họ không, tại sao họ lại cảm thấy tấm ảnh trên bia mộ lão gia tử trông có chút hung dữ vậy?
__Hết chương 107__