Vô Ý Vi Chi

Chương 118: Chương 118




CHƯƠNG 117

Qua một hồi lâu vẫn không thấy mẹ nói gì, Lâm Vô Ý không khỏi thấp thỏm. Rời khỏi ngực mẹ, Lâm Vô Ý ngửa đầu: “Mẹ, thực xin lỗi, con biết chuyện này là do con tùy hứng.”

Giang Y Viện nhìn con trai, chậm rãi lắc đầu, rồi mới xuống giường, nói: “Vô Ý, mẹ rất kinh ngạc, con để mẹ nghĩ lại đã, để mẹ nghĩ lại đã.”

Lâm Vô Ý gật đầu.

“Mấy anh chị con, biết không?”

“Con chưa nói, mấy người Vu Chi có nói không thì con không biết.”

Giang Y Viện xoa vùng thái dương đau nhức, không nhịn được hỏi: “Vô Ý, con xác định, thích của con đối với họ là tình yêu sao? Ba con vừa qua đời, mẹ, lại để một mình con ở đây để về Mỹ, con đối với họ khó tránh khỏi… sẽ ỷ lại. Có lẽ, đây chỉ là một loại tình thân khác, một loại tình thân mà con cũng không biết. Con cũng biết, trước kia con không hề thân thiết với họ.”

Lâm Vô Ý biết chuyện này rất khó để người khác thừa nhận, lúc cậu quyết định không giấu mẹ nữa, cậu đã chuẩn bị thật tốt nếu bị mẹ gạt bỏ. Nói thật, phản ứng của mẹ ngược lại làm cho Lâm Vô Ý có chút ngoài ý muốn, mẹ bình tĩnh hơn rất nhiều so với cậu dự đoán.

Không lập tức phản bác nghi vấn của mẹ, sau khi Lâm Vô Ý suy nghĩ nghiêm túc mới nói: “Mẹ, có lẽ tình cảm của con với họ là một loại tình thân biến hình, mà tự con coi nó là tình yêu, nhưng con hiểu rõ, con, muốn được ở cùng họ, con sẽ không rời khỏi họ. Con biết, đối với con họ rất khác biệt. Cho dù quan hệ của con với mấy người Joseph, Oliver tốt bao nhiêu, con vĩnh viễn cũng không thể nói cho họ biết bí mật của thân thể con, thế nhưng đứng trước Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, con có thể nói cho họ biết rất tự nhiên, không hề có gánh nặng tâm lý.”

“Với lại, con muốn hôn môi cùng họ, muốn… làm tình cùng họ.”

“Con làm tình cùng họ?” Giang Y Viện kêu lên sợ hãi.

Trong tim Lâm Vô Ý đau đớn vì phản ứng của mẹ, cậu lắc đầu: “Không có. Nhưng con, không bài xích. Mẹ, đối với con, họ thực sự khác biệt so với người khác. Trái tim con nói cho con biết điều này.”

Trong lòng Giang Y Viện cực kỳ rối loạn, không có người mẹ nào lại mong muốn nhìn con mình “yêu đương” người thân trong nhà, huống chi còn là bốn người!

“Họ, có thể tiếp nhận sao?”

“Bọn con, ở cùng nhau, rất tự nhiên.”

Bốn người đàn ông kiêu ngạo kia có thể tiếp nhận lẫn nhau? Giang Y Viện ngồi xuống giường, không biết nên phản ứng thế nào. Làm mẹ, bà hiểu rõ con trai mình nhất, huống chi con trai bà lại đặc biệt như vậy. Con trai sẽ để người khác hôn mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng hôn môi người khác, đối với con trai bà hôn môi là một điều thần thánh, có ý nghĩa khác hẳn. Nhưng hiện tại, con trai lại nói với bà, nó muốn hôn môi cùng người khác, thậm chí, là làm tình.

“Mấy đứa… đến bước nào rồi? Hôn môi, hay chỉ, ôm?” Giang Y Viện không biết mình phải hỏi ra miệng thế nào.

Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, qua một lát, cậu trả lời thật: “Hôn môi, vuốt ve lẫn nhau, chỉ còn thiếu, làm tình.”

“…”

Giang Y Viện giơ hai tay che mặt. Bà cũng biết đêm nào con trai mình cũng có người ngủ cùng, không phải bà không lo lắng, nhưng bà luôn tự nói với mình lời tiên đoán đó không thể nào thành sự thật, chỉ vì lần đó suýt chút nữa con trai bà gặp chuyện không may nên họ mới có thói quen ngủ cùng con trai. Ngờ đâu… Lời tiên đoán… đã trở thành sự thật.

“Mẹ, con xin lỗi…”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi đối mặt với vẻ thất vọng và khổ sở của mẹ, Lâm Vô Ý vẫn vô cùng thống khổ. Nhưng cậu không hối hận vì đã nói thật cho mẹ, cậu hy vọng hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình có thể chúc phúc cho cậu, có thể, ủng hộ cậu.

“Ở trong mộng… con đã nói cho ba, ba… cấm túc con, nhưng, không trách con…”

Thân mình Giang Y Viện chấn động. Bà chậm rãi buông hai tay, nhìn về phía con trai, bà thấy được vẻ khổ sở trong mắt con trai, vẻ khổ sở vì bà không hiểu.

“Vô Ý…” Giang Y Viện đau xót trong lòng, ngồi dịch về phía trước, nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng. Con trai là niềm kiêu hãnh lớn nhất cả đời bà, dù rằng bà không yêu chiều con trai đến tận trong tâm linh giống người đàn ông kia, nhưng cho tới giờ cũng không nỡ để con trai chịu một chút ủy khuất nho nhỏ.

“Mẹ xin lỗi… Không phải mẹ trách con, chỉ là, mẹ rất kinh ngạc, xin lỗi…”

Lâm Vô Ý cay mũ, ôm lấy mẹ: “Mẹ, phải nói xin lỗi là con, con rất tùy hứng, con biết như vậy là không đúng. Mẹ, con xin lỗi, mẹ tha thứ cho con.”

Giang Y Viện hôn con trai, nghẹn ngào nói: “Đến cả ba con cũng không trách con, sao mẹ, lại trách con chứ. Chuyện của con, cho tới giờ vẫn luôn do ba con quyết định, chỉ cần ông ấy đồng ý, mẹ đều nghe theo ông ấy. Mẹ tin, dù ông ấy ở trên trời, cũng sẽ không thực sự trách con, nhiều lắm cũng chỉ nói con vài câu, cấm túc con mấy giờ, sau cùng, vẫn là đồng ý. Tình yêu thương của ba con dành cho con, vượt lên trên tất cả.”

“Mẹ… Mẹ làm con khóc rồi. Con nhớ… ba, nhớ ba lắm.”

Giang Y Viện cũng khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới người đàn ông kia, bà liền không nhịn được mà rơi nước mắt. Áp chế đau đớn trong lòng, Giang Y Viện buông con trai ra, hôn lên khóe mắt con trai hai cái, bà gắng gượng cười lên: “Mẹ rất vui vì con không giấu mẹ. Buổi chiều thấy hành động giữa con và bốn người đó, mẹ đã nhìn ra chỗ khác thường. Không có chú cháu nào thân mật như vậy cả. Quan hệ của con và mấy đứa Joseph tốt như thế, nhưng mẹ cũng chưa từng thấy chúng nó dùng dĩa của con để ăn bánh ngọt.”

Lâm Vô Ý không khỏi nở nụ cười ngọt ngào: “Con là người gặp người thích mà. Họ muốn không yêu con cũng khó lắm.”

“Con đó.” Bóp nhẹ mũi con trai, bề ngoài Giang Y Viện tỏ vẻ trầm trọng nói: “Chuyện này đừng nói cho anh chị con vội. Nếu sau này họ phát hiện, lúc đó hẵng giải thích với họ.”

Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý biến mất, gật đầu. Anh chị không phải ba mẹ, cậu sẽ không chủ động nói ra.

Sờ khuôn mặt bị thương của con trai, Giang Y Viện từ ái hỏi: “Con ở cùng họ có thấy hạnh phúc không?”

“Uhm. Rất hạnh phúc.” Lâm Vô Ý không khỏi cười ra.

Nhìn nụ cười mang ánh hào quang của con trai, Giang Y Viện là người từng trải, bà biết, đó là niềm vui sướng khi đắm chìm trong tình yêu.

“Mẹ, lúc yêu ba, mẹ có cảm giác gì?”

Ánh mắt Giang Y Viện lập tức ôn nhu hẳn đi, cũng có thương cảm. Bà ôm ngực, hồi tưởng lại, nói: “Khi đó, chỉ cần vừa nghĩ đến ông ấy, nơi này vô cùng ngọt ngào, muốn lập tức được gặp ông ấy. Ông ấy đi công tác, không ở Hongkong, mẹ vô cùng nhớ ông ấy, ăn cơm cũng không có khẩu vị. Nhận được điện thoại của ông ấy mới có thể an tâm ngủ. Nhìn thấy bên cạnh ông ấy có người phụ nữ khác liền cực kỳ nóng giận, rồi cãi nhau với ông ấy. Mỗi lần ông ấy gọi mẹ là tiểu công chúa, mẹ đã cảm thấy mình là công chúa thực sự, ông ấy chính là vương tử của mẹ.”

Đôi mắt Giang Y Viện đỏ lên, cười với con trai: “Thực ra, mãi cho đến khi ba con qua đời, mẹ vẫn có cảm giác này với ông ấy. Ba con, là mối tình đầu của mẹ, là người trân quý nhất trong lòng mẹ.”

Mắt Lâm Vô Ý cũng đỏ, nghẹn ngào nói: “Vậy tại sao, mẹ lại đưa con đi Mỹ?” Lần đầu tiên cậu hỏi vấn đề này.

Khóe miệng Giang Y Viện run rẩy, nước mắt tràn mi, bà cúi đầu nói: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão… Ba con, là người chồng và người cha vĩ đại nhất trên đời này. Đám săn tin của Hongkong quá nhiều, Lâm gia lại là nhà giàu có, ông ấy sợ người khác phát hiện ra vấn đề của thân thể con, nên để mẹ đưa con đi Mỹ, tránh xa những thị phi của Hongkong, tránh xa… những phiền toái trong nhà, cũng để mẹ, tránh khỏi những tranh chấp gia sản tất sẽ gặp phải khi con lớn lên.”

“Ông ấy nói, ông ấy khong thể đi cùng mẹ đến già, cho nên không thể không suy nghĩ đến cuộc sống sau này của mẹ. Ông ấy nói, chung quy phụ nữ cũng phải tìm một người đàn ông yêu thương mình, nhất là tới lúc về già, nếu cô đơn một mình, sẽ rất thê lương, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng một người đàn ông yêu thương mình. Vì nghĩ cho tương lai của mẹ, ông ấy để mẹ rời đi. Ông ấy luôn có thói quen suy nghĩ, sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện.”

Trong mắt Giang Y Viện là niềm hạnh phúc khi nghĩ đến người đàn ông nào đó, hạnh phúc tuyệt đối.

“Cho nên, mẹ không thể sinh con cho một người đàn ông khác, bởi vì, chỉ có ba con mới xứng đáng để mẹ làm vậy.”

Nước mắt Lâm Vô Ý rơi xuống. Nếu giữa ba mẹ không hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy, cậu tin, ba mẹ cậu chính là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất thế giới, họ sẽ cùng nhau làm bạn đến già.

“Mẹ sẽ vĩnh viễn đặt tình cảm đối với ba con trong lòng, để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, không để ông ấy lo lắng, sẽ cố gắng làm mình hạnh phúc.” Giang Y Viện lau nước mắt cho con trai. “Con là người mà ông ấy không thể buông bỏ được nhất, không thể buông bỏ được hơn so với mẹ. Hứa với mẹ, cho dù sau này tình cảm của con và họ có xảy ra biến cố, cho dù cuối cùng con vẫn chỉ có một mình, con cũng phải cố gắng làm mình vui vẻ, vì ba con, con phải vui vẻ. Vì trên đời này, không ai có thể dành tình cảm cho con vượt qua ba con, không ai cả.”

Lâm Vô Ý gật đầu thật mạnh: “Con biết, con biết… Dù toàn bộ thế giới không cần con, ba cũng sẽ không như vậy. Ba vẫn sẽ luôn trông coi con, mãi mãi.”

“Phải. Ông ấy sẽ luôn trông coi con, vĩnh viễn trông coi con.”

Ôm con trai vào ngực, Giang Y Viện nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt rơi xuống: “Vì ông ấy, chúng ta đều phải thật vui vẻ.”

“Vâng.”

Đây là lần đầu tiên sau khi Lâm Chính Huy qua đời, Giang Y Viện và con trai chính thức nói về người đàn ông kia, nói tới người đàn ông vô cùng quan trọng với họ, nhưng cũng đã rời xa họ. Dù là Giang Y Viện hay Lâm Vô Ý, đến giờ vẫn không ai có thể tiếp nhận sự thực người đàn ông kia đã rời xa họ. Cả hai đều hy vọng biết bao, sau khi tỉnh lại, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, người đàn ông kia vẫn sẽ xuất hiện trước mặt họ, vừa từ ái vừa ôn nhi gọi họ một tiếng: “Tiểu tinh nghịch… Tiểu công chúa…”

Không nhắc lại chuyện tình cảm của con trai, Giang Y Viện ôm con trai hồi lâu, sau khi đã hoài niệm về người đàn ông kia, bà rời khỏi phòng con trai. Khi bà rời đi không lâu, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vào phòng, thấy được một người với vẻ mặt đau thương.

Nhìn thấy họ, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, gắng cười lên: “Nhắc đến ba với mẹ tôi, có chút khổ sở.”

Chuyện ông nội/ ông ngoại là chuyện mà họ bất lực nhất, cách duy nhất mà bốn người có thể an ủi là hôn môi Lâm Vô Ý, nói cho cậu biết, cậu còn có họ.

Gội đầu, lau người cho Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng liền về phòng, đêm nay Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ngủ cùng Lâm Vô Ý. Nằm giữa hai người, Lâm Vô Ý mở mắt ngẩn người. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều nằm nghiêng để nhìn cậu. Thẩm Tiếu Vi nằm ở bên cánh tay và chân Lâm Vô Ý bị thương, không dám nằm quá gần cậu. Anh nhẹ nhàng cầm tay Lâm Vô Ý, nói: “Cậu nhỏ, nghĩ gì vậy?”

Lâm Vô Ý nói sâu xa: “Nghĩ đến ông ngoại cậu.”

“…” Thẩm Tiếu Vi thở dài trong lòng.

Lâm Vu Chu an ủi: “Hiện tại cậu rất yếu, đừng để mình thương tâm, ông nội sẽ lo lắng.”

Lâm Vô Ý nhìn trần nhà, nói: “Mộc Vân nói cho tôi biết một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hai tiếng.

“Kiểu dáng di động kia của tôi, ba tôi đặt làm hai cái, các cậu hỏi Mộc Vân xem ở đâu, lấy giúp tôi được không?”

“Được. Ngày mai sẽ tìm anh ta.”

Lâm Vô Ý lại ngẩn người. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều hơi chuyển thân thể, hôn mặt và môi cậu, Thẩm Tiếu Vi đau lòng nói: “Cậu nhỏ, đừng nghĩ nữa, thân thể cậu rất yếu, thương tâm sẽ càng yếu thêm.”

Lâm Vu Chu không ngừng hôn môi và mắt Lâm Vô Ý, cũng nói: “Ông nội sẽ không muốn thấy cậu thế này.”

Lâm Vô Ý lên tiếng, nhưng là: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, quân hận ta sinh trì, ta hận quân sinh sớm… Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, hận không sinh đồng thời, mỗi ngày cùng quân hảo… Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão, ta cách quân thiên nhai, quân cách ta hải giác… Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão, hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm cùng cỏ thơm…”

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi sững người, tuy rằng hai người không thuộc bài thơ này, nhưng có thể hiểu ý nghĩa của nó. Lâm Vô Ý thở dài một tiếng, hai bàn tay quần băng gạc cầm tay hai người như có như không, cười nhẹ: “Đây là để miêu tả tình yêu của ba và mẹ tôi. Họ rất yêu nhau, nhưng vì chênh lệch tuổi tác nên không thể cùng nhau đầu bạc đến già. Vì không muốn để mẹ cô đơn lúc tuổi già, ba cam nguyện buông tay, để mẹ đứa tôi đi Mỹ, thứ hai, cũng là để tránh không cho ai biết vấn đề của thân thể tôi. Vu Chu, Tiếu Vi, tôi thấy thật may mắn, tôi và các cậu không cách nhau nhiều tuổi, may mắn, có lẽ tôi sẽ có cơ hội, cùng đi đến già với các cậu.”

Trong lòng Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều khó chịu, hai người đồng thời hôn lên hai bên khóe miệng trái phải của Lâm Vô Ý, giống như lập lời thề: “Chúng ta tuyệt đối có thể cùng đi đến già.”

“Vu Chu, tôi đổi ý.”

“Đổi ý gì?” Lâm Vu Chu nhất thời hoảng hốt, không phải người này không muốn ở cùng họ chứ.

Lâm Vô Ý nhìn sang Lâm Vu Chu, nhe răng ra cười: “Tôi muốn viết lại kịch bản một lần, thời gian quay phim phải kéo dài thêm.”

Lâm Vu Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Không sao cả, lúc nào cậu viết xong sẽ quay, tôi cũng chưa công bố thời gian quay phim ra ngoài.”

“Tôi muốn viết cả tình yêu của ba và mẹ vào đó.”

“Được.”

Thẩm Tiếu Vi hôn bên ngoài miệng Lâm Vô Ý một cái, đổi lấy sự chú ý của đối phương, rồi mới nói rất nghiêm túc: “Cậu nhỏ, nhất định cháu sẽ không đi trước cậu, sẽ không để cậu phải thương tâm vì mất cháu.”

Lâm Vô Ý lập tức che miệng Tiếu Vi, không vui: “Không được nói đến điềm xấu như thế.”

Kéo tay Lâm Vô Ý xuống, Thẩm Tiếu Vi nói: “Được, cháu không bao giờ nói nữa. Cháu vẫn luôn ở cạnh cậu.”

Lâm Vô Ý hơi mím môi, Thẩm Tiếu Vi vui vẻ hôn xuống.

Vốn dĩ đêm nay muốn nói cho hai người này biết quyết định kia của cậu, nhưng vì tình cảm của ba mẹ mà tâm tình nặng nề nên Lâm Vô Ý cũng không nói. Cậu muốn đợi đến khi mẹ đồng ý mới làm chuyện kia.

Lâm Vu Chu tắt đèn bàn, Thẩm Tiếu Vi cũng tắt đèn bàn bên phía mình. Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng: Ba, đêm nay, ba có thể đến gặp con không? Con rất nhớ ba.

Trong phòng của Giang Y Viện, bà ngồi dựa vào đầu giường, nhìn khung ảnh trong tay, cau mày. Trong khung ảnh, một người đàn ông rõ ràng lớn hơn bà rất nhiều tuổi đang ôm bà, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.



8 giờ sáng, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều rời giường, đến ăn sáng ở nhà ăn. Lâm Vu Hồng ngồi xuống liền hỏi: “Tối qua Vô Ý sao rồi?”

Lâm Vu Chu phiền muộn, Thẩm Tiếu Vi ỉu xìu nói: “Không tốt lắm. Chỉ cần nhắc đến ông ngoại cậu ấy sẽ thương tâm. Cậu ấy không nói cậu ấy và bà dì Giang nhắc chuyện gì về ông ngoại.”

“Bây giờ cậu ấy vẫn đang ngủ, bất quá khí sắc rất kém.” Lâm Vu Chu lên tiếng.

Lâm Vu Chi mở miệng: “Hôm nay cố gắng về sớm đi, ở cùng cậu ấy. Cậu ấy bị thương lại không thể cử động, những lúc thế này khẳng định sẽ nhớ đến ông nội.”

Ba người khác gật đầu.

Một người đứng ở cửa nhà ăn nghe được bốn người nói chuyện với nhau. Chỉnh lại biểu tình trên mặt, bà đi vào nhà ăn, ngoài miệng vui vẻ nói: “Buổi sáng tốt lành, các cậu dậy sớm vậy à.”

“Bà dì Giang.” Bốn người lập tức chào hỏi.

“Bà dì Giang, sao bà cũng dậy sớm vậy? Bà đâu cần đi làm.” Thẩm Tiếu Vi hỏi, cũng kéo ghế cho Giang Y Viện.

“Cám ơn.” Giang Y Viện ngồi xuống, cười nói: “Người già rồi, không thể ngủ nhiều được.”

Người hầu mang bữa sáng đến cho Giang Y Viện, Giang Y Viện đợi người hầu rời đi mới nói: “Có chuyện tôi muốn nói cùng các cậu, ăn sáng xong có thể dùng chút thời gian của các cậu chứ?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Bốn giọng nói.

Sau đó, năm người không ai nói gì. Trong số bốn người đàn ông chỉ có Thẩm Tiếu Vi là tương đối hay nói, nhưng đối mặt với Giang Y Viện hơn anh những hai bối phận, Thẩm Tiếu Vi cũng không biết nên nói gì để điều tiết không khí, huống chi hình như Giang Y Viện cũng không có thói quen nói chuyện lúc ăn cơm.

Một bữa sáng ăn xong trong sự im lặng của năm người, Giang Y Viện lau miệng, bốn người đứng dậy đi cùng bà, lên lầu.

__Hết chương 117__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.